Thủ trưởng ban chấp hành lập tức đáp lời: “Thưa thầy, lúc trước em đã thưa với thầy, con bé là con gái của em, Vân Diên”
“
Câu này vừa nói ra, tất cả những người có mặt ở đó chấn động tới mức hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn được.
Có người không nhịn được mà hỏi thành tiếng: “Câu này của Thủ trưởng ban chấp hành nghĩa là sao? Người được nhắc tới là Giáo quan Tế Vân Diên của chiến đội Diệm Ưng đó hả?”.
“Không sai? Thực ra Thủ trưởng ban chấp hành không nghĩ tới việc công khai quan hệ của ông và Tề Tiểu Tô vào lúc này, nhưng, không lâu trước đó, Vệ Thường Khuynh nói lại với ông những lời đó - những lời được nói ra từ miệng Phương Viện Viện - thật sự khiến ông tức muốn chết.
Ông không ngờ rằng, căn cứ nghiên cứu y học dám có tư tưởng bỉ ổi độc ác như thế với con gái ông.
Ông càng không ngờ rằng, Phương Viện Viện mà ông nuôi lớn lại nham hiểm tới mức độ đó.
Cô ta rõ ràng đã biết tiến sĩ Lam muốn bắt Tiểu Tô để làm gì, vẫn muốn giúp ông ta đưa Tiểu Tô tới căn cứ nghiên cứu đó.
Thủ trưởng ban chấp hành trước giờ chưa từng nghĩ rằng con người có thể kinh tởm tới mức vậy.
Vốn dĩ ông vẫn còn chút không đành lòng và vướng bận về Phương Viện Viện, ông nghĩ, bất kể thể nào cũng là đứa trẻ mà ông nuôi lớn, chút tình cảm này không thể cứ nói cắt đứt là cắt đứt ngay được, nhưng lần này là đứt thật, đứt hoàn toàn, đút triệt để!
Ban nãy nghe thấy tiếng hoan hô phấn chấn của Tề Tiểu Tô, cộng thêm việc ở đây toàn là người của quân đội, vừa hay, ân sự của ông cũng ở đây, ông ấy cũng có ý muốn gặp Tiểu Tô, đây là lần đầu tiên họ gặp nhau, ông không thể để con mình chịu ấm ức vì ấn sự không biết rõ nội tình.
Cho nên, ông quyết định công khai luôn thân phận của cô vào lúc này.
Tuy rằng Tề Tiểu Tô không định nhận một người cha như ông, nhưng cô là con gái ruột của ông, đây là sự thật không thể nào xóa bỏ được. Cô ở đây, vậy thì ông nhất định sẽ dốc hết sức để cho cô những thứ vốn thuộc về cố.
Bao gồm thái độ mà tất cả mọi người nên có đối với con gái của Thủ trưởng ban chấp hành tối cao.
Cũng để cho những kẻ đang âm thầm tính kế với cô phải cân nhắc cho rõ ràng, Tề Vân Diên không phải người không có phông bạt ô dù, cũng không chỉ là vợ của Vệ Thường Khuynh, cô ấy còn là con gái của Phương Tấn!
Vốn dĩ khí chất của Thường lão vô cùng lẫm liệt, nhưng sau khi nghe Thủ trưởng ban chấp hành nói vậy, ông bỗng bật cười ha hả, vỗ vỗ vai Thủ trưởng ban chấp hành, vui mừng mãi không thôi: “Tất nhiên là chuyện tốt, đến đúng lúc lắm, đúng lúc lại gặp được cô cháu gái xinh đẹp của ta! Mau mỗi con bé qua đấy!”
Vì thế, Tế Tiểu Tổ được mời sang phòng quan sát bên cạnh.
Cô có chút cạn lời.
“Là con bé này hả?” Sau khi thấy cô bước vào, Thường lão đánh giá cô một lượt, thấy cô để tóc ngắn ngang vai, mắt mũi đẹp như tranh vẽ, vóc dáng thẳng tắp, có khí khái, có cốt cách rắn rỏi của quân nhân, sau khi bước vào, nhìn thấy bao nhiêu tướng tá tại to mặt lớn mà không hề lộ ra vẻ hoảng sợ, ánh mắt trong trẻo, có thần thái, ông không khỏi thấy thích thú.
Ừ, thế mới đúng chứ!
Thế này mới là con gái của Phương Tấn chứ!
Phương Tấn thời còn trẻ, Phương Tấn hào hoa phong nhã, chính là khí chất như thế này chứ gì nữa?
Có thứ thần thái khiến người ta vừa thấy đã vui rồi.
Tiếc là, mẹ của đứa trẻ này...
Ông cũng từng gặp Phương Viện Viện.
Ông từng thấy từ đằng xa đúng một lần.
Mấy năm trước, Phương Tấn đưa cô ta đến biệt viện ở khu ba, muốn đưa cô ta tới ra mắt ông, nhưng đúng lúc đó ông thấy không thoải mái, nôn suốt nửa đêm nên không để cô ta lại gần.
Cô gái kia thế mà nghe lời thật, thậm chí không vào cửa, cứ thế chạy ra xa.
Lúc đó ông cảm thấy, con gái của Phương Tấn... cũng bình thường thế thôi. Sau này Phương Tấn cũng có vài lần nhắc tới việc đưa con gái đến ra mắt ông, ông cũng từ chối cả.
Nhưng không ngờ, cô gái kia là một sự nhầm lẫn, cô gái trước mặt ông mới đúng đấy này!
Vậy thì đúng rồi!
Ông thích cô gái trước mặt này này!
“Vân Diên, đây là ẩn sự của bố, Thường lão Tướng quân” Thủ trưởng ban chấp hành giới thiệu cho Tề Tiểu Tô, ánh mắt ông nhìn cô có vài phần mong chờ.
Ông không biết "Tế Tiểu Tổ có giữ lại thể diện cho ông vào lúc này hay không.
Tất nhiên, ông vẫn có những hiểu biết nhất định về Tề Tiểu Tô, ít nhất, cô sẽ không có hành vi gì thiếu lễ độ với Thường lão. Tề Tiểu Tô được giáo dục cẩn thận, trừ khi người đối diện với cô là một kẻ đáng ghét.
Ông chỉ không muốn cô cố ý chỉ ra vào thời điểm này rằng cô không muốn thừa nhận quan hệ giữa cô và ông.
Tế Tiểu Tô liếc mắt nhìn ông.
Sau đó cô chào Thường lão bằng một động tác chào kiểu quân đội vô cùng tiêu chuẩn: “Chào Thường lão tướng quân”
Một cô gái trẻ trung xinh đẹp có thể chào một cách xinh đẹp như vậy, vô cùng vừa mắt vui tai, mà khí chất đúng mực trên người Tề Tiểu Tô cũng khiến đám đông rất tán thưởng.
Đó là Thường lão tướng quân đấy!
Không thấy vẻ kinh ngạc ban nãy của Tướng quân Mạt và Tướng quân Mali hả? Cô sĩ quan hai mươi tuổi này to gan quá.
Thực ra cũng không cường điệu tới mức vậy, bởi dù sao Tề Tiểu Tô cũng không phải người của thời đại này, không biết nhiều sự tích về Thường lão tướng quân, cho nên không có sự kính sợ sâu sắc như người ta mà thôi.
Giống như lần đầu Vệ Thường Khuynh tới thế kỷ hai mươi mốt, cô cũng không hề sợ hãi mà đối diện với anh thôi.
“Tốt!” Thưởng lão thấy cô gái này rất vừa mắt: “Tính ra thì cháu là con của học trò của ta, vậy thì gọi ta là ông nội đi!”
Tể Tiểu Tô: “.”
Mà người có mặt ở đó đã ngơ ngẩn từ bao giờ rồi.
Họ vừa biết được chuyện Tề Tiểu Tô là con gái của Thủ trưởng ban chấp hành.
Nhưng, sau đó họ mới đột ngột hiểu ra, Thủ trưởng ban chấp hành và Thường lão có quan hệ thầy trò?
Thủ trưởng ban chấp hành còn gọi ông là thầy? Sao trước kia chưa từng nghe nói về chuyện này!
Phương Tấn sao lại khiêm tốn tới mức này chứ!
Trong đó có vài người vô cùng kinh hãi. Thời gian này họ rất thân thiết với người của giới chính trị, đang tính lôi Phương Tấn xuống, có vẻ như đợt này Phuong Tần cảm thấy vị trí của mình lung lay rồi, nhưng làm sao ông ấy có thể chịu chết như vậy? Nếu ông để lộ quan hệ của ông và thường lão từ sớm hơn, có rất nhiều người chưa chắc đã dám đụng tới ông!
Bây giờ thì hay rồi, họ phải làm sao đây?
Tất cả mọi thứ phải suy xét lại từ đầu!
Nhưng mà, còn cơ hội để làm lại không?
Chỉ trong thời gian ngắn, lòng người thấp thỏm.
Thủ trưởng ban chấp hành nhìn Tề Tiểu Tô, nửa vui mừng nửa kích động. Lúc trước Thường lão không thích Phương Viện Viện, bây giờ vừa gặp đã thích Vân Diên.
Ông vừa vui mừng vừa thấy trước kia mình đui mù quá mức.
Nhưng, Vân Diên có chịu gọi ông nội không?
Hệ thống Tiểu Nhất đang nói với Tề Tiểu Tô đẩy kích động: “Tô tổng, chúng ta nhận ông nội này nhé! Sau này có không nhận Thủ trưởng ban chấp hành cũng được! Ông nội này còn đáng tin hơn Thủ trưởng ban chấp hành!”
Tế Tiểu Tô quá cạn lời. Đây là thứ trí tuệ nhân tạo gì thế không biết?
Nhưng, chỉ dựa vào việc Thường lão vừa tới đã bảo vệ người đàn ông của cô, cùng với việc ông cho người lôi tiến sĩ Lam ra ngoài một cách dũng mãnh và không hề khách khí, cô đã cảm thấy Thường lão này rất hợp lý cô.
Tề Tiểu Tô không hề do dự, lập tức nở nụ cười, gọi một tiếng thanh thoát: “Ông nội!”
“Ôi!” Thường lão tướng quân đáp lời một cách vang dội.
Không tệ, không tệ, không ưỡn ẹo tí nào.
“Cháu gái ngoan, chúng ta lát nữa nói chuyện nhé, bây giờ ông nội xử lý chuyện trước mắt đã.”
“Cháu đợi ông nhé”
Thường lão nhận cháu gái xong, mặt mũi tươi cười, thế nhưng khi ông quay mặt về phía Tướng quân Mạt và Tướng quân Mali, khuôn mặt tươi cười ấy chỉ thoáng cái đã lạnh xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...