“Tiểu Nhất, ra tay đi!” Tề Tiểu Tô quyết định thật nhanh.
Vốn dĩ cô đã có chuẩn bị trước cho trận đấu hôm nay.
Vệ Thường Khuynh chưa từng tiếp xúc với những kẻ biến dị này, nhưng cô đã từng chạm trán với người cường hóa gen, cho nên Cô biết năng lực của những kẻ biến dị kia kinh khủng cỡ nào.
Cô cũng không muốn để những kẻ biến dị đó hành hại linh tinh nhuệ bên mình, cho nên, cô đã thương lượng trước với Tiểu Nhất một kế hoạch ứng cứu. Tất nhiên, cũng đồng nghĩa với việc gian lận.
Nếu như đối phương không quá đáng, họ sẽ không khởi động kế hoạch này, nhưng với tình thể hiện tại, không cần phải nhận từ với những kẻ biến dị đó.
“Rõ!”
Hệ thống Tiểu Nhất nhìn thấy bộ móng vuốt sắc của một tên biến dị trong số đó đâm vào bả vai của một chiến sĩ tinh nhuệ, không chút lưu tình, năm cái lỗ để lại trông thật ghê người, máu nóng phun ra, Mạt Ca Lạc cũng ôm bụng lui về sau tránh né Số Bảy, nó lập tức liên kết với hệ thống trên sân đấu, thao túng hệ thống âm thanh phát ra một đoạn sóng âm có tính công kích.
Tần số này chỉ nhắm vào những kẻ biến dị kia thôi.
Chúng chỉ thấy có tiếng ù ù trong tai, hai tai bỗng chốc vô cùng đau đớn, lồng ngực cũng đau nhức, khiến cho động tác cũng ngưng lại, toàn thân cứng ngắc.
“Mạt thiếu, lên!”
Trong tại của Mạt Ca Lạc có máy bộ đàm siêu nhỏ mà Vệ Thường Khuynh đã nhét vào trước đó, Tề Tiểu Tô lập tức nói với anh ta: “Phế bỏ cánh tay của hắn ta đi!”
Dùng gậy ông, đập chính lưng ống.
Đối phương tàn độc, lẽ nào họ phải khư khư giữ lấy quy tắc ư?
Hơn nữa, quan trọng hơn cả là nếu cứ đánh tiếp như vậy thì chắc chắn bên mình sẽ thất bại trong thương vong, chỉ có khi nào khiến đối phương cũng bị thương nặng, trận đấu mới được tạm ngừng như lúc nãy.
Nếu tạm ngừng lần nữa, Vệ Thường Khuynh chắc chắn sẽ không để nó tiếp tục nữa.
Những kẻ biến dị của căn cứ nghiên cứu y học kia đã hoàn toàn vượt quá tầm dự tính của họ.
Mạt Ca Lạc nghe thấy lời của Tể Tiểu Tổ truyền tới thông qua tai nghe, lập tức quên đi vết thương đau đớn ở bụng, mạnh mẽ xông tới, kéo cánh tay của đối tượng nghiên cứu Số Bảy, dồn sức xoay ngược về sau.
Tiếng răng rắc vang lên.
Cánh tay đó lập tức mềm oặt mà buông thõng xuống.
Tuy rằng không thấy máu, tuy rằng không xé rời cánh tay đó ra, nhưng anh ta vẫn phế bỏ được cánh tay của Số Bảy.
Cùng lúc đó, một bóng người đột nhiên xông vào sân đấu từ một bên cửa.
Đoạn sóng âm mà Hệ thống Tiểu Nhất nhắm vào những người này đã mất tác dụng, tuy ba kẻ biến dị kia cũng thấy kinh hoảng trong lòng, nhưng bình thường chúng cũng làm thí nghiệm suốt, có lúc sẽ xảy ra phản ứng kháng thuốc, cũng thấy cơ thể khó chịu, cho nên chúng cũng không nghĩ ngợi nhiều, mệnh lệnh mà chúng nhận được là làm đối thủ trong thương, cho nên, sau khi phát hiện ra cơ thể của mình đã khôi phục trạng thái bình thường, chúng lập tức xông về phía đối phương.
Móng tay của một tên trong số đó lập tức vươn dài ra, sắc bén như mười mũi gai nhọn, đâm về phía lồng ngực của một chiến sĩ tinh nhuệ.
Những bàn tay của hắn ta chưa chạm được tới người kia, cổ tay đã bị giữ lại, bàn tay ấy như một cái kim sắt, xoay mạnh một cái, tiếng xương cốt gãy vụn vang lên, đập thẳng vào tai mấy kẻ đó.
“Lẽ nào các cậu không thắng nổi mấy tên biến dị này sao?” Một giọng nói lạnh lùng vang lên khiến trái tim của ba anh lính đặc chủng run rẩy.
Đúng thế, tại sao họ không thắng nổi mấy kẻ biến dị này?
Đối phương rất dũng mãnh, nhưng họ là lính tinh nhuệ cơ mà! Họ gần như không có đối thủ trong toàn quân đó!
Chẳng qua vì nghe thấy đối phương là kẻ biến dị, cho nên vô thức sinh ra ý nghĩ chùn chân.
Đánh!
Liều mạng lên!
Cộng với việc người đàn ông trẻ tuổi vừa xông vào vừa ra tay đã phế bỏ một bàn tay của tên biến dị kia, họ càng tự tin hơn.
“Các anh em, diệt sạch chúng nó!” Một người nghiến răng hô lên.
Tình thế trên sân đấu bông có sự thay đổi lớn.
Trong phòng quan sát, Tần Tốc và những người khác đứng bật dậy, trái tim vọt thẳng lên cổ họng.
“Sao đội trưởng lại vào đó?”
Đúng vậy, người vừa vào sân chính là Vệ Thường Khuynh!
Có Vệ Thường Khuynh tham gia, tình thế trên sân đấu hoàn toàn xoay chuyển, anh không chỉ đánh những kẻ biến dị kia rất nặng tay mà bốn người khác cũng như hăng tiết gà lên vậy, không còn nỗi sợ trong tiềm thức khi đối mặt với người biến dị như trước kia nữa, ngược lại, họ đánh đấm như quên mình, chủ động tấn công, đánh hết chiêu này tới chiều khác.
Mỗi một chiều, mỗi một nắm đấm vung ra là tất cả sức lực, cũng không sợ bị thương, giống như không thiết sống nữa.
Cũng vì như vậy mà tất cả người xem mới được xem một trận đối đầu ngang sức ngang tài.
Lúc này đây, trong phòng quan sát bên cạnh, hai mắt tiến sĩ Lam tối lại, ông ta đập tay lên bàn: “Các người làm vậy là phạm quy! Làm gì có chuyện thêm người giữa chừng chứ?”
Ban nãy có một cậu lính gãy tay bị khiêng đi, nhưng không ai nói có thể thêm người lên sân đấu.
“Lúc trước là năm chọi bốn, vốn dĩ đã không công bằng” Một sĩ quan nói.
“Không công bằng chỗ nào?” Tiến sĩ Lam gằn giọng: “Trước đó là năm địch bốn cũng vì có một tên lính trong số đó bị phế đi trong chớp mắt. Có nghe nói là được đánh luân phiên đấu!”
“Nhưng chúng tôi cũng có nghe nói có cách đánh đẫm máu như vậy đâu.”
“Trên chiến trường mà còn đòi phong thái chính nhân quân tử với ai? Ai thắng được, kẻ đó có bản lĩnh! Nếu như quân đội quản lý binh lính bằng nhân từ, vậy thì Liên minh này sớm muộn gì cũng tiêu tùng. Bây giờ tôi yêu cầu tạm ngừng trận đấu, còn phải phạt nặng quân nhân tự ý lên sàn đấu giữa chừng kia nữa!”
“Phạt nặng?” Một sĩ quan khác cười lạnh: “Ông có biết anh ấy là ai không?”
“Bất kể là ai, đã không tuân thủ quy tắc thì phải phạt nặng, lẽ nào không phải như thế sao?” Tiến sĩ Lam đốp lại: “Nếu như các người không muốn ra tay, chúng tôi có thể giúp!”
Một người phụ trách của căn cứ nghiên cứu thôi mà, lại dám đòi giúp phạt nặng một thiếu tướng trong quân đội
Ông ta ném mặt mũi của quân đội đi đâu vậy?
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Tướng quân Mạt, lúc này, Tướng quân Mạt nên đứng về phía Vệ Thường Khuynh chứ?
Nhưng, điều khiến họ kinh ngạc là sau khi trầm ngâm trong chốc lại, ông ta hạ lệnh tạm ngừng: “Vệ Thiếu soái xin hãy dừng lại ngay lập tức.”
Cấu này được phát thanh trực tiếp tới trận đấu.
Động tác của Mạt Ca Lạc và ba người khác ngưng lại, nhưng họ nghe thấy Vệ Thường Khuynh gằn giọng quát lên: “Đánh tiếp cho tôi!”
Đánh tiếp?
Không đợi họ hoàn hồn, mấy tên biến dị kia đã lại xông tới một lần nữa, hơn nữa, bàn tay bị thương trước đó hoàn toàn không thể ngăn chúng lại, cùng lắm chỉ có một tay bất động mà thôi.
Dây thần kinh cảm nhận cơn đau của chúng trì trệ hơn người bình thường quá nhiều!
Chỉ có tên bị giẫm vỡ xương bánh chè kia được dịch chuyển sang một bên, không thể đấu tiếp được nữa.
Ánh mắt của Mạt Ca Lạc và những người khác sắc lạnh.
Cũng may mà họ nghe lời Vệ Thường Khuynh, đối phương không hề có ý định dừng lại như mệnh lệnh! Nếu như họ thực sự dừng tay, vậy thì chắc chắn sẽ bị chọc thành một vũng máu!
Tốc độ của Vệ Thường Khuynh hoàn toàn không chậm hơn những kẻ biến dị kia, cũng hoàn toàn không hề sợ hãi chúng, anh nhanh chóng lao tới, vùng nắm đấm vào huyệt thái dương của một kẻ trong số đó.
Mà trong phòng quan sát, sắc mặt tiến sĩ Lam trầm xuống: “Tướng quân Mạt, người này phải xử lý theo quan pháp!”
Câu này vừa dứt, cửa đã bị đẩy mạnh ra, có người bước nhanh vào, hừ lạnh một tiếng: “Để tôi xem xem ai dám”
Ngữ khí lạnh như băng giá tháng mười hai, cũng khiến những tướng lĩnh đang có mặt ở đó, bao gồm cả Tướng quân Mạt, bỗng chốc ngạc nhiên mà đứng phắt dậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...