Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Thần sắc Tề Tiểu Tô vẫn lạnh lùng, chỉ vào mình: “Vậy tôi thì sao? Bây giờ ông nhìn tôi, có phải giống Tề Tông Dân không?”

Con người đều có tâm lý ám thị.

Trước đây cô vẫn cảm thấy mình và bố mình có mấy phần giống nhau.

Tâm lý luôn có ám thị, nếu hai người chỉ cần có một phần giống nhau, liền có thể sẽ bị phóng đại thành ba phần.

Cô không phủ nhận, nét thanh tú xinh đẹp của Phương Viện Viện quả là có một hai phần giống với mẹ cô. Ban đầu mẹ cô cũng được công nhận là khuê tú dịu dàng nổi tiếng khắp mười dặm xung quanh.

Tướng mạo của Phương Viện Viện đúng là kiểu này.

Nhưng vậy thì đã sao?

Thủ trưởng nhìn cô, nhìn thật kỹ, càng nhìn càng cảm thấy cô và Tô Vận Linh trong ký ức của mình rất giống nhau, nhìn kỹ hơn, cũng có thể nhìn ra có mấy phần giống với bản thân.

Chẳng trách mỗi khi nhìn cô, ông luôn cảm thấy một sự yêu thích từ tận đáy lòng, cảm thấy thân thiết, cảm thấy cô làm gì cũng là tốt.

Chẳng trách dù cô đã đánh Viện Viện bị thương, nhưng lúc gặp cô, ông lại không nhẫn tâm trách mắng, thậm chí, cả khi bị Viện Viện ép đến hết cách, muốn xin cô đến đó xin lỗi, ông cũng cảm thấy rất đau lòng, cảm thấy cô đã chịu oan ức.

Chẳng trách hôm đó lúc cô và Vệ Thường Khuynh đăng ký kết hôn, ông lại cảm thấy mình phải đưa hai người họ vào trong, cưỡi ngựa, như góc độ mình là cha của cô vậy.

Nhưng ở trước mặt Viện Viện, ông lại không có cảm giác không kìm lòng được như thế.


Mỗi lần như thế, ông đều lặp đi lặp lại nói với chính mình, đây là con gái của Vận Linh, là con gái của ông và Vận Linh. Chính vì sự thôi miên và hoài niệm như thế, ông mới hết lần này đến lần khác nuông chiều Phương Viện Viện.

Đến bây giờ, ông mới hiểu, huyết mạch cốt nhục thật sự có một sợi dây liên kết vô hình, rất kỳ diệu.

Đến lúc này, trong lòng Thủ trưởng cũng đã chắc chắn mấy phần.

Tề Tiểu Tô mới là con gái của ông.

Vậy thì Phương Viện Viện là ai?

Vệ Kiêu không có ở đây, họ vốn không thể liên hệ với ông ta, chuyện năm xưa rốt cuộc là thế nào, nhất thời cũng không có cách nào biết được.

“Giờ tôi sẽ đến bệnh viện.” Thủ trưởng một giây cũng không thể đợi nữa, không thể. “Cô đi cùng tôi đi.”

Tề Tiểu Tô không từ chối cũng không phản đối.

Bây giờ cô gần như không muốn nói gì thêm, chỉ không muốn để Phương Viện Viện chiếm lấy thân phận con gái của mẹ cô.

Nếu Phương Viện Viện là thật, vậy cô là gì?

Trợ lý Triệu thấy đôi mắt Thủ trưởng đỏ bừng dẫn Tề Tiểu Tô xông ra, liền sững sờ: “Thủ trưởng…”

“Chuẩn bị xe, tôi phải đến bệnh viện.”


Tề Tiểu Tô ngăn họ lại: “Không cần, Vệ Thiếu soái đang đợi bên ngoài.”

Thủ trưởng liền gật đầu: “Được, vậy thì ngồi xe của cậu ấy.”

Trợ lý Triệu: “…”

Sao anh ta cảm thấy, ngữ khí Giáo quan Tề nói chuyện với Thủ trưởng, có chút kỳ lạ vậy nhỉ? Còn Thủ trưởng hình như có vẻ như đang lấy lòng Giáo quan Tề?

Vệ sĩ đưa họ lên xe của Vệ Thường Khuynh.

Ngồi vào ghế phụ, Tề Tiểu Tô rũ mắt không nhìn Vệ Thường Khuynh, chỉ hạ thấp giọng nói: “Đến bệnh viện, bệnh viện mà Phương Viện Viện đang ở.”

Vệ Thường Khuynh thầm cảm thấy cô có chút kỳ lạ, nhưng lúc này cũng biết không phải là lúc để hỏi, anh cũng không thể giả vờ như không biết, chỉ nhìn thật sâu vào cô: “Được.”

Xe được khởi động, tiến thẳng về phía bệnh viện.

Trong phòng bệnh VIP ở bệnh viện, Phương Viện Viện vừa ăn những miếng táo mà hộ lý cắt sẵn cho cô ta, vừa xem tivi, trên tivi đang chiếu kế hoạch đào tạo ngôi sao của công ty giải trí Đông Thần, bây giờ đang là vòng chung kết.

Tiết mục này đã chiếu hơn nửa năm rồi, cô ta vẫn luôn theo dõi. Trước lúc biết được thân phận của mình, cô ta thật sự từng muốn tham gia tiết mục này, công ty giải trí Đông Thần là một công ty giải trí xây dựng đã gần trăm năm, bây giờ đã trở thành công ty dẫn đầu trong ngành này, nếu không phải bản thân họ vốn không muốn đuổi cùng giết tận, vậy thì ở Liên minh vốn không thể nào còn có những công ty giải trí khác.

Có thể vào công ty giải trí Đông Thần, cho dù chỉ là một minh tinh nhỏ, vậy cũng có thể sống tốt hơn mấy nghệ sĩ ở những công ty khác rất nhiều.


Cô ta vốn muốn gia nhập công ty giải trí Đông Thần này.

Đương nhiên, bây giờ cô ta không cần nữa.

Có thể dùng thân phận là một khán giản, hoàn toàn chỉ xem tiết mục này để giết thời gian, trong lòng Phương Viện Viện có một cảm giác kiêu ngạo khó tả.

“Đợi tối nay sau khi vòng chung kết chọn ra top 3, tôi sẽ bảo bố tôi chuyển lời với tổng giám đốc công ty Đông Thần, bảo ba người dẫn đầu đó đến đây hát vài bài cho tôi nghe, tôi nằm ở đây sắp buồn chết rồi.”

Phương Viện Viện nói với nữ hộ lý.

Nữ hộ lý nghe xong không biết nên trả lời thế nào, cô ta rất muốn nói, ngài Thủ trưởng trước giờ đều dành hết tâm trí cho công việc, chưa từng tiếp xúc với người của mấy công ty giải trí, hơn nữa cũng sẽ không làm những chuyện lấy quyền thế ép người như vậy, nhưng nhớ đến đây là con gái của Thủ trưởng, nghe nói Thủ trưởng còn rất cưng chiều cô con gái này, cô ta thật không dám tùy tiện trả lời.

Ai ngờ, chỉ là cô ta không lên tiếng thôi, thế mà Phương Viện Viện lại trông cô ta không vừa mắt.

“Thế nào, tôi nói chuyện với cô, cô còn không muốn mở miệng sao?”

Lúc này, không phải nên ngoan ngoãn lấy lòng cô ta, cười nói niềm nở với cô ta sao?

Bất luận cô ta nói gì, cũng phải mỉm cười dạ dạ, phải phải, như vậy mới đúng chứ!

Không lẽ đến cả một hộ lý nhỏ bé cũng xem thường cô ta sao?

Giống như Tề Vân Diên xem thường cô ta?

“Cô Phương, tôi không phải có ý đó.”


“Vậy cô có ý gì? Suốt cả ngày hôm nay, cô cứ như một con rối vậy, nói một chuyện làm một chuyện, đầu óc ngu ngốc như heo! Có thể làm hộ lý cho tôi, cô cho rằng cơ hội này dễ có được lắm sao? Sao cô không nghĩ thử, nếu cô chăm sóc cho tôi tốt, tôi chỉ cần nói với bố tôi một tiếng, cô sẽ có cơ hội gì sao? Xem ra cô thật sự ngốc đến hết thuốc chữa rồi.”

“Cô Phương, tôi cảm thấy công việc này của mình rất tốt, tôi cũng đang làm rất vui vẻ, không cần phiền Thủ trưởng cho tôi cơ hội gì…”

Không chỉ không tán đồng câu nói của cô ta, còn cố ý cãi lại một câu?

Phương Viện Viện liền nổi giận, cô ta cười lạnh một tiếng: “Vậy sao? Rất vui sao? Bây giờ tôi có thể cho người sa thải cô, để cô không thể tiếp tục làm ở bệnh viện này nữa!”

Cô ta nói xong liền định gọi điện thoại cho Thủ trưởng, nhưng không ngờ, tiếng chuông điện thoại lại vang lên ở ngoài cửa.

Thủ trưởng đẩy cửa bước vào.

“Bố!” Phương Viện Viện vừa nhìn thấy Thủ trưởng đôi mắt liền sáng lên.

Ông từng nói, tối nay sẽ thuyết phục Tề Vân Diên đến xin lỗi cô ta! Bây giờ Tề Vân Diên đã đến chưa? Cô ta nói với ông, chỉ cần Tề Vân Diên chịu xin lỗi cô ta là được, cô ta sẽ không tính toán nữa, nhưng, trong phòng bệnh đã lắp đặt xong xuôi tất cả camera, chỉ cần Tề Vân Diên đến, cô ta sẽ đem video Tề Vân Diên xin lỗi cô ta tung ra ngoài, chỉ cần Tề Vân Diên thừa nhận đã đánh cô ta, một khi video này công bố, sẽ có thể mượn sức mạnh của cộng đồng mạng, nói thân là vợ của Vệ Thiếu soái mà Tề Vân Diên lại ngang nhiên đánh người! Đến lúc đó, cô ta lại khiêu khích thêm một chút, chỉ ra Thủ trưởng cả việc con gái mình bị đánh cũng không lên tiếng, không bảo vệ, chỉ để ý thể diện của mình, Thủ trưởng sẽ phải chính thức xử lý Tề Vân Diên!

Dùng sức mạnh của người khác, cô ta cũng không phải không biết.

Sức mạnh dư luận, cô ta hoàn toàn có thể khống chế.

Bây giờ nhìn thấy quả nhiên Thủ trưởng đã đến, vậy Tề Vân Diên đã đến chưa?

Quả nhiên, cô ta nhìn thấy Tề Vân Diên bước vào ngay phía sau, Vệ Thường Khuynh cũng đến.

Tốt, tốt lắm.

Chỉ cần nghĩ đến Vệ Thường Khuynh ra sức giúp Tề Vân Diên như vậy, trong lòng Phương Viện Viện sao có thể còn hảo cảm với anh được nữa? Cô ta muốn hủy hoại luôn cả hai người bọn họ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui