Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Tám giờ sáng hôm nay, trong tòa án quân sự không còn một chỗ ngồi trống.

Tuy không phải ai cũng thể dự khán, nhưng chỉ riêng người của quân đội và chính phủ cũng đủ nhiều rồi.

Cộng thêm tất cả thành viên của chiến đội Diệm Ưng, cùng những người như Phương Viện Viện và Mạt Na, gần như tất cả chỗ ngồi đã kín hết.

Còn thêm các phóng viên từ các đơn vị truyền thông của quân đội được quân đội phê chuẩn, họ đã chuẩn bị sẵn giá đỡ máy ảnh rồi.

Vài kênh truyền hình lớn của Liên minh cũng đã có được bản quyền, có thể truyền hình trực tiếp phiên tòa lần này.

Đây là ý định của Thủ trưởng ban chấp hành.

Khi Thủ trưởng ban chấp hành đã kiên quyết, không ai có thể phản bác được. Vì chuyện của Vệ Thường Khuynh, ông đã thức đủ hai đêm ròng.

Mới sáng sớm, Vệ Thường Khuynh đã đến rồi.

Anh đến phòng nghỉ của bị cáo đợi trước, không thấy được bao nhiêu người đang ngồi trong phòng xử án, họ đang đợi mở tòa.

Còn Tề Tiểu Tô bị tất cả thành viên của chiến đội Diệm Ưng vây quanh, ngồi ở nơi cách chủ tọa gần nhất.

Cô và Vệ Thường Khuynh chưa công bố chuyện hai người đã kết hôn, họ muốn thông báo chuyện này tới đồng đội sau khi anh được rửa sạch tội danh.

Phương Viện Viện đến cùng Mạt Na, hai người ngồi cạnh nhau, ngay hàng sau Tề Tiểu Tô.

Nhìn thấy Quân Lương và các thành viên khác ngồi hai bên Tề Tiểu Tô, Mạt Na mím môi, lửa giận trong lòng bỗng bốc lên ngùn ngụt.

Đám người vong ân bội nghĩa này.

Ban đầu cô ta mới là người luôn đứng bên cạnh họ, cô ta luôn chạy đông chạy tây vì họ, cô ta cố gắng gỡ bỏ lệnh cấm bay cho họ, họ từng gọi cô ta một tiếng mợ Vệ, bây giờ họ dám gạt cô ta sang một bên để lấy lòng Tề Vân Diên.

Người phụ nữ đó rốt cuộc mạnh hơn cô ta ở điểm nào?


Phương Viện Viện nhìn theo ánh mắt cô ta, thầm cười lạnh.

“Chị Mạt Na, chị đã tra ra lai lịch của Tề Vân Diên chưa?”

Họ luôn muốn điều tra Tề Vân Diên.

Mạt Na nghe thấy câu hỏi này, sắc mặt càng khó coi hơn: “Chưa.”

Thực ra, tra thì tra được rồi, tư liệu tra ra rất đơn giản, Tề Vân Diên trước kia là một cô gái ít khi ra ngoài, ít đến mức hàng xóm cũng chưa nhìn thấy cô lần nào.

Nhưng kết quả này không thuyết phục được Mạt Na.

Nếu Tề Vân Diên là một cô gái vô cùng khiêm tốn và ẩn dật, làm sao có thể gặp gỡ, quen biết và yêu đương với Vệ Thường Khuynh được?

Hơn nữa, với dáng vẻ của Tề Vân Diên, làm sao có thể khiêm nhường được?

Cho dù cô ta ghét Tề Vân Diên, nhưng không thể phủ nhận rằng, Tề Vân Diên có dung mạo xinh đẹp động lòng người, dạng mỹ nhân như thế này, căn bản không thể nào khiêm nhường được, bởi lẽ bản thân cô ấy có sẵn ánh hào quang.

Cho nên, cô ta cảm thấy tư liệu về Tề Vân Diên có vấn đề.

“Chúng ta hợp tác, tiếp tục điều tra.” Phương Viện Viện nói nhỏ.

Mạt Na chỉ ừ một tiếng.

Tất nhiên phải tiếp tục điều tra, nếu như kết quả chứng minh Tề Vân Diên đang lừa dối Vệ Thường Khuynh, chắc chắn Vệ Thường Khuynh sẽ không tha thứ cho cô ấy.

Với sự kiêu ngạo của anh ấy, bất cứ kẻ nào dám lừa dối dù chỉ một chút cũng sẽ bị anh đá văng đi.

Cho nên, họ không phải hoàn toàn không còn cơ hội nữa.

Mạt Na và Phương Viện Viện đều nghĩ như vậy.


Mà Phương Viện Viện còn nghĩ sâu xa hơn thế.

Bất kể thế nào, mấy ngày này bố cô ta đã dốc hết sức giúp đỡ Vệ Thường Khuynh, chỉ dựa vào điều này, Vệ Thường Khuynh đã nên thấy biết ơn rồi chứ? Sau này nếu cô ta tiếp cận anh, anh sẽ không nỡ đẩy cô ta ra nữa.

Chỉ cần có cơ hội tiếp cận anh, cô ta có thể nắm lấy thời cơ gạt Tề Vân Diên ra.

Tề Tiểu Tô có thể cảm nhận được phía sau lưng có hai ánh nhìn đang tập trung trên cơ thể mình, cô hoàn toàn không để tâm, nhưng Hệ thống Tiểu Nhất không kiềm lòng được mà nghe lén toàn bộ cuộc đối thoại của hai người rồi truyền cho cô nghe.

“Chậc chậc, hai mụ đàn bà này vẫn chưa nản lòng nhỉ.”

Ánh mắt của Tề Tiểu Tô rất điềm nhiên: “Cứ mặc kệ họ.”

Nói thật thì, ban đầu cô rất lưu tâm đến Mạt Na, nhưng sau khi gặp mặt, cô nhanh chóng ném Mạt Na qua một bên, cô ta không thể trở thành một mối đe dọa với cô được.

Phương Viện Viện lại càng không thể.

Ít nhất cô có thể tin rằng, Vệ Thường Khuynh sẽ không bị hai người họ thu hút.

Còn về thân phận của cô, họ muốn điều tra thế nào thì mặc họ, dù sao có Hệ thống Tiểu Nhất ở đây, họ có tra thế nào cũng không tra ra được.

“Khai mạc phiên tòa.”

Tiếng thông báo khai mạc vang lên, tất cả mọi người đều đứng dậy.

Tề Tiểu Tô nhìn cánh cửa bên cạnh mở ra, Vệ Thường Khuynh được bốn người lính dẫn giải vào.

Trên tay anh không đeo còng, hơn nữa, anh vẫn mặc nguyên bộ quân phục.

Dáng vẻ Vệ Thường Khuynh khi mặc quân phục đĩnh đạc luôn là dáng vẻ anh tuấn nhất.


Anh vừa bước ra, rất nhiều phụ nữ dự khán đã không giấu được ánh mắt ngời sáng.

“Mợ Vệ, đừng căng thẳng.”

Hạ Kế Dao nói nhỏ với Tề Tiểu Tô.

Tề Tiểu Tô không khỏi bật cười.

“Tôi không căng thẳng.” Cô đáp lại: “Tôi biết anh ấy sẽ không sao.”

Anh ấy sẽ được tuyên bố vô tội.

Hơn thế nữa, anh ấy sẽ được khôi phục quân hàm.

Họ tin tưởng vào điều này.

Bởi vì cho dù thiếu chứng cứ nào đi chăng nữa, họ cũng có thể nỗ lực tìm ra.

Từ khi Vệ Thường Khuynh bước ra, ánh mắt của anh đã ghim chặt trên người Tề Tiểu Tô.

Anh khẽ mỉm cười với cô.

Tề Tiểu Tô cũng mỉm cười đáp lại.

Mạt Na và Phương Viện Viện ngồi phía sau Tề Tiểu Tô cũng không khỏi nhếch môi, bởi từ góc nhìn của họ, họ chỉ thấy Vệ Thường Khuynh cười với người ở phía bên này.

Sau đó hai người mới nhận ra, khuôn mặt bỗng chốc cứng đờ, trong lòng vừa thẹn vừa giận.

Vệ Thường Khuynh căn bản chẳng hề nhìn họ.

Ngồi trên vị trí của bị cáo, trên khuôn mặt anh chẳng hề có vẻ chột dạ hay suy sụp.

Ở nơi đó, anh vẫn có ánh hào quang của mình, khiến ánh mắt của tất cả mọi người không khỏi tập trung vào anh.

Tướng quân Mali, Tướng quân Mạt, Tham mưu trưởng và Đinh Duyệt Sơn đã đến đông đủ.

Bên ngoài có tiếng xôn xao.


Có một người đàn ông cao lớn dẫn theo hai người đàn ông trông như vệ sĩ tiến vào, tìm một vị trí rồi ngồi xuống.

Tề Tiểu Tô liếc mắt nhìn, Hệ thống Tiểu Nhất giải thích với cô. “Đây là người nắm quyền của tập đoàn tài chính Mạt thị, lão Mạt.”

“Anh trai của Tướng quân Mạt?” Tề Tiểu Tô khựng lại, cô không ngờ ông ta cũng tới.

Tối qua Vệ Thường Khuynh và Mạt Ca Lạc nói chuyện, được tin có người đang điều tra vị trí của anh ta, nếu không nhờ có hệ thống an ninh do Hệ thống Tiểu Nhất thiết lập, anh ta có khả năng bị bắt từ lâu rồi.

Bây giờ anh ta chỉ có thể tiếp tục sống trong căn hộ kia, tuyệt đối không thể lộ diện.

Mà họ lại không biết lão Mạt có biết quân đội đang tìm con trai ông ta hay không, họ vẫn chưa có thời gian đi thăm dò thái độ của lão Mạt với Mạt Ca Lạc.

Bây giờ nhìn thấy lão Mạt, Tề Tiểu Tô kinh ngạc vì vẻ trẻ trung của ông ta.

Gọi là lão Mạt đấy, nhưng trông ông ta như chưa tới bốn mươi, thân thể cao lớn, vẻ ngoài trông cũng không tệ, không thể nhìn ra được ông ta đã có đứa con trai lớn đùng như Mạt Ca Lạc.

“Bây giờ đàn ông cũng có thể tiêm thuốc duy trì nhan sắc đó.” Hệ thống Tiểu Nhất nhắc nhở.

Phụt.

Được rồi, cô tạm thời không nghĩ tới điều này. Có điều, xem chừng Hệ thống Tiểu Nhất rất coi thường những người đàn ông dùng thuốc duy trì nhan sắc để lưu giữ tuổi thanh xuân.

Lão Mạt đột nhiên nhìn về phía này.

Khi ánh mắt ông ta gặp phải ánh mắt Tề Tiểu Tô, rõ ràng ông ta đã khựng lại, nhưng nhanh chóng phản ứng kịp, ông ta cười với cô.

Tề Tiểu Tô chỉ khẽ gật đầu, sau đó quay đầu đi, tiếp tục nhìn về phía Vệ Thường Khuynh.

Cô không phát hiện ra, lão Mạt vẫy tay gọi vệ sĩ bên cạnh, vệ sĩ cúi người xuống, ông ta nói vài câu với vệ sĩ, tên vệ sĩ đó gật đầu rồi đi ra ngoài.

“Bây giờ chúng ta bắt đầu phiên tòa phúc thẩm vụ án Vệ Thường Khuynh có phản quốc hay không.”

Giọng nói của thẩm phán vang lên, trong chớp mắt, hơi thở của mọi người như ngưng lại.

Họ đã bắt đầu thấy căng thẳng rồi đây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui