Quan hệ Vệ Thường Khuynh nói, là quan hệ hộ khẩu của anh và bà Vệ.
Trước kia anh thật sự coi bà ta là mẹ mình, nhưng sau khi biết chân tướng năm đó, đến một chút xíu ân tình dưỡng dục cũng bị anh ném ra sau đầu luôn.
Bây giờ bị Tiêm Tiêm nói như vậy, anh đột nhiên cảm thấy phải tách hộ khẩu của mình ra độc lập mới đúng.
Hộ khẩu trước kia của anh nhất định là ở chỗ bà Vệ, sau khi cắt bỏ tài liệu hộ khẩu, trên hộ khẩu của bà Vệ chắc vẫn còn tên anh. Mà quan hệ chính là mẹ con.
Bây giờ ngay cả cái này anh cũng không thể nhịn được nữa rồi.
Vừa hay, bây giờ sắp phúc thẩm, sau hai ngày nữa hộ khẩu của anh sẽ được khôi phục lại, tới lúc đó chuyển hộ khẩu ra là vừa.
Còn về chuyện bà Vệ có đồng ý hay không thì không nằm trong phạm vi suy nghĩ của anh.
Anh đang suy nghĩ chuyện này, nhưng Vương Đại Bảo và Tiêm Tiêm lại không biết, bọn họ chỉ là nghe được câu trả lời kia của anh rồi đều ngẩn ra.
Cái gì gọi là bà ta không phải?
Dì Vệ không phải là mẹ của anh sao?
Đùa gì thế hả!
“Anh Thường Khuynh, có phải anh vì chuyện của cô Mạt Na mà giận dì Vệ không? Dì ấy cũng là vì muốn...”
Chữ “tốt” cuối cùng vẫn chưa nói ra, Vệ Thường Khuynh đã quét ánh mắt lạnh lùng qua khiến cho Vương Đại Bảo phải nuốt ngay lời định nói lại.
“Cút ra ngoài.” Vệ Thường Khuynh lười phí lời với bọn họ.
“Sao anh có thể như vậy được chứ? Anh không lo lắng cho dì Vệ chút nào sao?” Tiêm Tiêm trợn to hai mắt kêu lên.
Tề Tiểu Tô lắc đầu, cô vốn dĩ tưởng là bọn họ có thể có chuyện gì đó, kết quả lại nói chuyện bà Vệ, những điều này bọn họ cũng không muốn nghe. Cô vẫy tay với mấy người Quân Lương, Quân Lương hiểu ngay ý cô.
Không thể để cho bọn họ nói tiếp được, đợi lát nữa nếu như chọc giận đội trưởng rồi, đội trưởng mà ra tay thì hai người này sẽ xong đời luôn đấy.
Cho nên anh ta vội vàng đứng lên, cùng Xa Vũ đuổi người ra ngoài.
Hai người đó ban đầu vẫn còn đứng kêu gào ngoài cửa, nhưng không bao lâu, quản lý khu này đã đến, trực tiếp lôi bọn họ đi.
Tề Tiểu Tô nhìn Vệ Thường Khuynh, ánh mắt mang theo sự hỏi dò. Vừa rồi cô thấy anh hơi thất thần, cô dám khẳng định chắc chắn là anh đang nghĩ tới chuyện gì đó rồi.
“À.” Vệ Thường Khuynh giơ tay khẽ vuốt môi cô, trong lòng ngược lại rất thích cô để ý đến anh, hiểu anh như vậy: “Anh đang nghĩ tới chuyện chuyển hộ khẩu của mình ra riêng, sau đó lại gộp hộ khẩu của em vào ấy mà.”
Gộp hộ khẩu của cô vào?
Lời này...
“Chỉ đơn giản như vậy thôi à?” Cô mím môi, quai hàm hơi bạnh ra.
Gộp hộ khẩu của cô vào chính là kết hôn rồi, anh chỉ nói có một câu là muốn gộp, đâu có đơn giản như vậy.
Chút phiền muộn tích tụ trong lòng anh bị dáng vẻ này của cô đánh tan hết, anh khẽ cười ra tiếng, giơ tay chọc chọc vào cái quai hàm đang phồng ra của cô, nói: “Em muốn đám cưới à?”
Cô hiểu anh, anh cũng hiểu cô.
Ở Liên minh các hành tinh, người cô quen chỉ có anh, đến đám người Quân Lương dẫn theo cũng không tính là thân thiết, nếu như tổ chức đám cưới ở đây, cho ai xem chứ?
Cô không phải là kiểu người thích hào nhoáng và phô trương.
Thật ra Tề Tiểu Tô không muốn tổ chức đám cưới ở Liên minh các hành tinh. Nếu như tổ chức đám cưới, cô muốn trở về thế kỷ hai mươi mốt để làm hơn.
Ở đó mới có người thân của cô, bạn bè của cô.
Bọn họ mới là những người thật lòng thật dạ vui mừng cho cô.
“Chúng ta mời hai bàn là được rồi.” Vệ Thường Khuynh đỡ lấy mặt cô: “Được không em?”
Nếu như mời hai bàn thì được. Mặc dù cô không để ý đến Liên minh các hành tinh, nhưng dù sao cũng vẫn còn anh nữa. Anh em, cấp trên của anh đều ở đây, bảo anh lặng lẽ kết hôn, có lẽ anh cũng cảm thấy có chút tiếc nuối.
Vì anh, cô bằng lòng.
Tề Tiểu Tô gật đầu.
Trên thực tế, anh vốn dĩ đã từng cầu hôn cô rồi, E8706 này chính là sính lễ.
Cho nên, bây giờ cô có đồng ý kết hôn luôn cũng không có gì không đúng cả.
Thấy cô gật đầu, Vệ Thường Khuynh kéo lấy tay cô, hôn lên mu bàn tay của cô.
“Cơm nước xong xuôi hết cả rồi, đội trưởng, mợ Vệ, có thể ăn cơm rồi.” Hạ Kế Dao thò đầu ra gọi bọn họ.
Hai người đàn ông quả nhiên đã làm ra cả một bàn đồ ăn.
Tề Tiểu Tô cảm thấy rất kinh ngạc.
Bên này, bọn họ đang vui vẻ thoải mái ăn cơm, ở căn cứ nghiên cứu, Đinh Duyệt Sơn dẫn theo hai thuộc hạ lái xe đến một cái cổng nào đó.
Ba người xuống xe, Đinh Duyệt Sơn nhìn quanh bốn phía, lúc này mới nhấc chân đi về phía cánh cổng đó.
Quét con ngươi, chỉ có thể mở bộ đàm ra.
“Là tôi, Đinh Duyệt Sơn.”
Người bên trong nghe thấy giọng ông ta, cũng nhìn thấy người ông ta dẫn theo, lúc này mới mở cửa.
Cửa im lặng mở ra, ông ta dẫn thuộc hạ đi vào trong.
Đây chỉ là một cái thang máy mà thôi.
Thang máy nhanh chóng đi xuống tận tầng mười phía dưới, sau đó cửa mở ra, bọn họ bước ra ngoài, gặp chốt bố trí canh phòng đầu tiên.
Hai người đàn ông toàn thân mặc áo liền mũ màu trắng, đều cầm một cái máy kiểm tra vũ khí, cẩn thận kiểm tra ba người bọn họ, xong xuôi đâu đấy rồi mới quét dấu vân tay mở cửa cái thang máy thứ hai ra để bọn họ tiến vào.
Chiếc thang máy này lại đi xuống tiếp khoảng bảy tám tầng nữa dưới lòng đất, bọn họ mới đến được một cánh cửa lớn.
Cửa lớn im lặng mở ra hai bên, bên trong là một thế giới mà bình thường bọn họ không thể nào nhìn thấy được.
Một cái bể thuỷ tinh nhân tạo lớn, cá đang bơi lội trong nước, thấy bọn họ tiến vào chúng liền bơi đến trước bể thủy tinh, bấy giờ mới thấy hoá ra đó không phải là cá mà là người.
Mắt Đinh Duyệt Sơn loé lên.
Sự khó chịu cũng từ từ dâng lên trong lòng.
Mặc dù không phải là lần đầu tiên ông ta đến nơi này, nhưng nhìn thấy người còn sống sờ sờ bị nhốt trong bể thủy tinh bơi lội như những con cá lớn trong cửa hàng hải sản, ông ta vẫn cảm thấy kỳ quái trong lòng.
Đi sâu vào bên trong, lại có mấy cái lồng thuỷ tinh trang trí thành bề mặt tinh cầu nữa, cái nào cũng rất to, bên trong cũng đều có người, bọn họ mặc quần áo kỳ lạ, hoặc ngồi hoặc đứng, nhìn thấy bọn họ vào chỉ đều quay đầu lại nhìn, nhưng ánh mắt dại ra, mặt không cảm giác.
Một thuộc hạ không nhịn được thấp giọng hỏi: “Tướng quân, những người này đều là người thật à? Hay là trí tuệ nhân tạo?”
Nhìn ánh mắt và vẻ mặt của bọn họ căn bản không giống người thật.
“Khụ khụ.”
Đinh Duyệt Sơn đang định trả lời thì có một đội người đi từ phía trước qua đây, ông ta cũng chỉ ho một tiếng sau đó nuốt lại lời xuống, tiến lên phía trước.
“Tiến sĩ Lam.”
Đội người trước mặt đi qua đây đều mặc áo choàng dài màu trắng, có nam có nữ, có người còn đang cầm máy tính xách tay, vừa đi vừa ghi chép gì đó.
Tiến sĩ Lam đi đầu chính là người trước đó đã đến Bộ chỉ huy, mà bên cạnh ông ta còn có hai người đàn ông vẻ mặt không được tốt lắm, ba người đang cúi đầu bàn luận chuyện gì đó.
Hình như không vui vẻ gì cả.
Nghe thấy giọng Đinh Duyệt Sơn, cuộc trò chuyện của bọn họ bị cắt ngang, đều nhìn qua đây.
“Trung tướng Đinh.”
Tiến sĩ Lam nhướn mày: “Sao ông lại đến đây?”
“Có chút chuyện.”
“Vậy thì đến phòng làm việc nói chuyện đi.” Tiến sĩ Lam ra hiệu với mấy người bên cạnh.
Phòng làm việc của tiến sĩ Lam rất lớn, bên trong cũng có không ít hòm thuỷ tinh dạng nhỏ, vốn dĩ tưởng là bên trong trống không không có gì cả, ai ngờ ngồi lên sô pha lại nhìn thấy trong góc cái hòm thuỷ tinh có một đứa bé khoảng mười ba mười bốn tuổi, cạo trọc đầu, người gần như cũng trần truồng cả, chỉ mặc độc một cái quần chữ nhật, da toàn thân nhợt nhạt, không có huyết sắc, nhìn mà khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi trong lòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...