Trong đầu cô ta đột nhiên quét qua một tia sáng.
Trong giây lát tất cả đều rõ ràng rồi.
Người đàn ông trước kia đi bên cạnh Tề Vân Diên, chắc chắn chính là Vệ Thường Khuynh.
Thân hình tương tự, vẻ mặt tương tự.
Mũi tiêm thay đổi khuôn mặt.
Râu giả.
Cô ta ái mộ anh nhiều năm như vậy, lại không hề nhận ra anh.
Mạt Na bấm chặt vào lòng bàn tay mình, móng tay găm vào lòng bàn tay, rất đau, nhưng cô ta lại như không có cảm giác gì.
Vậy thì, lúc ở Vệ gia, Vệ Thường Khuynh đã tận mắt nhìn thấy tất cả mọi chuyện cô ta và bà Vệ làm rồi.
Mặt cô ta đột nhiên nóng bừng lên.
Nhưng cảm giác lúc này của cô ta là hối hận nhiều hơn. Nếu như lúc đó cô ta nhận ra anh, vậy thì cô ta cũng bằng lòng giúp anh, anh muốn làm gì, cô ta đều có thể giúp anh. Cướp phi cơ, đánh tinh tặc, cô ta đều có thể ở bên cạnh anh, thậm chí, thân phận của cô ta sẽ mang đến nhiều thuận tiện hơn cho anh.
Vậy thì lúc này, người đứng bên cạnh anh chắc chắn sẽ là cô ta rồi.
Cô ta đột nhiên tiến lên một bước, nhìn Vệ Thường Khuynh, nói: “Chuyện này giao cho em đi, em đi làm, đến yêu cầu toà án quân sự phúc thẩm...”
Thủ trưởng đột nhiên cau mày lại.
Mạt Na đây là đang tranh biểu hiện với Tề Vân Diên à?
Trước khi Tề Tiểu Tô và Vệ Thường Khuynh vẫn chưa lên tiếng, ông ấy lạnh lùng nói: “Không cần đâu, những thứ Vệ Thiếu soái và Tề Vân Diên mang về này đã đủ sức làm chứng cứ rồi, tôi sẽ đích thân nói với tòa án quân sự bên kia, để bọn họ trực tiếp lật lại bản án.”
Lời này vừa thốt ra, cuối cùng cũng khiến cho Vệ Thường Khuynh và Tề Vân Diên đồng loạt nhìn về phía ông ấy.
Bị ánh mắt mang chút cảm kích của Tề Vân Diên nhìn, Thủ trưởng đột nhiên cảm thấy có chút xíu căng thẳng.
Không biết tại sao, ông ấy hy vọng có thể làm gì đó cho cô.
“Thủ trưởng, chuyện này...”
Tham mưu trưởng có chút lo lắng muốn lên tiếng ngăn cản.
Thủ trưởng quét mắt qua, trầm giọng nói: “Nếu như tôi nhớ không nhầm, Thủ trưởng ban chấp hành tối cao của Liên minh các hành tinh có một đặc quyền như vậy, chỉ cần phía quân đội và chính phủ có hai quân nhân cấp Trung tướng trở lên đồng ý là được.”
“Tôi đồng ý.” Tướng quân Mali đứng ra đầu tiên.
Thủ trưởng quét mắt qua, khẽ gật đầu với Tướng quân Mali, sau đó nói: “Tôi tin chắc rằng Ủy viên chính trị Chu Trà của khu một thủ đô Liên minh sẽ đồng ý.”
Ông ấy vừa nói vậy, người muốn phản đối cũng nuốt lại lời chưa ra khỏi miệng xuống.
Vô sỉ.
Ủy viên chính trị Chu Trà của khu một thủ đô Liên minh, đó chính là lính số một của Thủ trưởng.
Trước nay Thủ trưởng nói hai ông ta sẽ không nói một.
Hơn nữa, đó cũng là một người nóng nảy khó đối đầu.
Giao tình giữa ông ta và Thủ trưởng cũng không biết từ đâu mà có, dù sao, ông ta cũng sùng bái Thủ trưởng một cách khó hiểu.
Thủ trưởng nói cái gì, ông ta cũng đều có thể gật đầu.
Cho nên, Thủ trưởng nói Chu Trà ra, không ai không tin cả.
Như vậy là ông ấy đã lập tức gom đủ hai người ủng hộ rồi.
“Thủ trưởng ban chấp hành tối cao của Liên minh các hành tinh còn có cả đặc quyền này nữa hả?” Tề Tiểu Tô lén hỏi Hệ thống Tiểu Nhất.
Hệ thống Tiểu Nhất lật kho tài liệu, mới khẳng định: “Trước kia bản Hệ thống cũng không biết.”
Vệ Thường Khuynh tiếp lời bọn họ: “Cho dù là hai quân nhân cấp Trung tướng trở lên ủng hộ, cũng không phải dễ tìm như vậy. Nếu như không phải là Tướng quân Mali ủng hộ, lúc này có lẽ khó mà tìm đủ hai người ủng hộ rồi.”
Tề Tiểu Tô đảo mắt nhìn mọi người, thật sự đúng là như vậy.
Gần như tất cả mọi người đều đang kinh ngạc với quyết định của Tướng quân Mali.
Nếu đã kinh ngạc, chứng tỏ trước đó bọn họ đều không muốn đứng về phía Thủ trưởng.
Cũng không có gì kì lạ cả, trừ những kẻ chỉ muốn Vệ Thường Khuynh chết kia vốn dĩ liên quan đến việc hại anh, còn có một số người nhìn thấy thủ lĩnh đánh nhau, không muốn dính dáng chỉ bo bo giữ lấy mình.
Nếu quả thật Thủ trưởng có nhiều người ủng hộ như vậy, cũng không đến nỗi bởi vì sợ bị kéo xuống khỏi vị trí này mà không dám thừa nhận Phương Viện Viện từ lâu rồi.
Nhưng lần này ông ấy có thể đứng về phía bọn họ như vậy cũng đã khiến cho bọn họ cảm kích lắm rồi.
Cô khẽ gật đầu với Thủ trưởng, nói: “Cảm ơn Thủ trưởng.”
“Đây là chuyện nên làm thôi,” Thủ trưởng bị ánh mắt cảm kích của cô nhìn, trong lòng lại có chút vui sướng, ông ấy thật sự không quá rõ loại tâm tình này rốt cuộc từ đâu mà có nữa. “Tôi luôn tin tưởng Vệ Thiếu soái không phải loại người như vậy.”
Đám người Tham mưu trưởng gần như ói máu.
Ông luôn tin tưởng, tại sao trước kia không ra tay?
Khi đó nếu như ra tay ngược lại còn tốt, bọn họ tuyệt đối có thể kéo ông xuống khỏi cái vị trí Thủ trưởng ban chấp hành tối cao này.
Bây giờ thực sự không dễ làm nữa rồi! Có cái chiếu hình này ở đây, có Brien bị bắt sống tới đây, chứng cứ quá mạnh mẽ rồi!
Còn nữa, bây giờ Vệ Thường Khuynh dũng mãnh trở về như vậy, lửa đạn của mười hai chiếc phi cơ đều đang hướng về phía bọn họ, nếu như lúc này không cho anh câu trả lời khiến anh hài lòng, có thể những người này đều bị bắn thành mảnh vụn mất!
Trước kia Vệ Thường Khuynh rất tuân thủ quân lệnh, sẽ không làm ra loại chuyện như vậy. Nhưng Vệ Thường Khuynh bây giờ đã giống như kiếm tuốt ra khỏi vỏ, khiến cho bọn họ cảm thấy vô cùng nguy hiểm.
Bọn họ cũng tin rằng nếu như bọn họ còn dám bưng bít cái chứng cứ mạnh mẽ đanh thép này, còn tiếp tục vu tội cho anh nữa, anh thật sự sẽ có thể hạ lệnh bắn bọn họ và cái Bộ chỉ huy này thành mảnh vụn hết.
Chiến đội Diệm Ưng nghe lời anh như vậy.
Còn cả cái cô Tề Vân Diên này nữa, nhìn chỉ là một cô gái xinh đẹp, trên thực tế cũng rất ngang ngược dũng mãnh! Không nhìn thấy Bành Khố Các bị cô ép cho hộc máu đấy à?
Hai người như vậy, bọn họ thật sự không dám tùy tiện trêu chọc vào đâu!
“Nếu Thủ trưởng và Tướng quân Mali đồng ý lật lại bản án cho bản Thiếu soái, vậy thì, bản Thiếu soái sẽ quay về chờ tin tức trước!” Vệ Thường Khuynh nói rồi nhìn Brien một cái, nói: “Còn về Brien...”
Tướng quân Mali lập tức phất tay, nói: “Họ Vệ kia, cậu cứ đi đi, giao thằng cháu này lại cho tôi!”
Thấy ông ta đảm bảo như vậy, Vệ Thường Khuynh yên tâm rồi.
Mặc dù trước kia Tướng quân Mali thường xuyên đối đầu với anh, nhưng anh vẫn tin rằng ông già này thật sự có bản lĩnh, ít nhất có thể xử lý tốt Brien, sẽ không để người khác phản động.
Cho nên anh lập tức gật đầu đồng ý.
“Chúng tôi sẽ lái những chiếc phi cơ này trở về căn cứ.” Anh nói rồi xoay người: “Hai ngày, thời gian hai ngày đủ rồi chứ.”
Không đủ cũng phải đủ, anh sẽ không gánh cái tội danh phản quốc này lâu như vậy nữa đâu.
“Đủ rồi.” Thủ trưởng gật đầu.
Mạt Na thấy Vệ Thường Khuynh và Tề Vân Diên đưa mắt nhìn nhau, sau đó đồng loạt xoay người đi về phía phi cơ, cô ta cắn môi dưới.
Cô ta không mở miệng nói gì nữa, nhưng trong mắt lại lóe lên một ánh mắt không từ bỏ.
Mười hai chiếc phi cơ bay khỏi tòa nhà Bộ chỉ huy.
Bên căn cứ nhanh chóng đưa tin lại rằng phi cơ đều đã quay về cả rồi.
Nhưng lúc đội một trăm bộ đội đặc chủng đạn đã lên nòng vây tới, lại phát hiện trên phi cơ không có một bóng người, đều là tự động bay trở về.
Một sĩ quan nhận được tin tức giận đến lật bàn.
Hắn vốn dĩ nghĩ có thể giả như không nhận được bất cứ mệnh lệnh gì của quân đội, vẫn coi bọn họ như bọn trộm cướp lấy trộm phi cơ mà trực tiếp bắt mấy kẻ ngay tại căn cứ rồi nói sau, đến lúc đó cho dù là giết chết mấy người, cũng vẫn có thể thoái thác được.
Nhưng con hồ ly Vệ Thường Khuynh này lại không hề tiến vào căn cứ phi cơ lấy một bước.
Không chỉ có hắn, Tề Vân Diên cũng chạy mất rồi.
Để lỡ cái cơ hội này rồi, Thủ trưởng và Bộ chỉ huy bên kia chính thức thông báo xuống, bọn chúng sẽ không tiện ra tay nữa.
Lúc này Vệ Thường Khuynh và Tề Tiểu Tô đã trở căn nhà số E8076 ở Thiên Vực rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...