Có người thần sắc phức tạp, có người sợ hãi, có người căm phẫn, có người chột dạ.
Anh đã thu hết tất cả những vẻ mặt này vào mắt mình rồi.
Mà ở bên tai anh, còn có giọng nói nhẹ nhàng của Tề Tiểu Tô.
“Đi đi, không cần lo lắng gì cả, em và Tiểu Nhất giúp anh nhìn thật kỹ, ai có biểu hiện bất thường, bọn em nhất định sẽ lôi ra.”
Vệ Thường Khuynh trước kia chưa hề nghĩ tới việc sẽ có một ngày, có một người phụ nữ đứng ở sau lưng anh ủng hộ anh như vậy. Từ trước đến nay anh đều không cảm thấy mình cần người khác ủng hộ và khích lệ, nhưng bây giờ anh lại cảm thấy loại cảm giác này thật tuyệt.
“Thường Khuynh!”
Mạt Na cuối cùng cũng không nhịn được thốt lên.
Vệ Thường Khuynh liếc cô ta một cái, giọng nói vô cùng lạnh lùng: “Cô Mạt, tôi và cô không thân quen.”
Lời này vừa thốt ra, mặt Mạt Na hết đỏ rồi lại trắng.
Cô ta vốn không nên mất kiềm chế như vậy, nhưng nhìn thấy anh tuấn tú như thế, cô ta căn bản không khống chế được tình ý dâng trào trong lòng mình.
Mà rời đi hơn nửa năm, anh vẫn đối với cô ta như trước đây, không, là lạnh lùng hơn cả trước kia nữa.
Nhưng Mạt Na vẫn cảm giác được Vệ Thường Khuynh thay đổi rồi, chỉ là nhất thời cô ta không nhìn ra là cái gì thôi.
Bị anh không nể mặt như vậy, nhưng mắt cô ta lại đỏ lên, mang theo chút run rẩy, nói: “Anh vẫn lạnh lùng y như trước đây, có điều, đây mới là người mà em quen thuộc, cũng là người mà em yêu.” Cô ta giống như công chúa kiêu ngạo nhưng trót bị tổn thương, khẽ hếch cằm lên, nói với anh: “Vệ Thường Khuynh, em chỉ là muốn nói với anh rằng em tin tưởng anh sẽ không phản bội Liên minh các hành tinh!”
Quá nửa năm trước, cô ta căn bản không có cơ hội nói những lời này với anh, không có cơ hội để cho anh nhìn thấy được sự tin tưởng của cô ta dành cho anh.
Cho nên, anh vẫn giữ nguyên thái độ như vậy.
Cô ta tin rằng chờ anh phát hiện ra tình hình bây giờ của mình rồi, nhìn rõ trái tim cô ta rồi, sau này sẽ bị cô ta làm cho cảm động.
Nhưng cô ta không ngờ, bây giờ mình nói như vậy, chỉ khiến cho Vệ Thường Khuynh càng thêm chán ghét cô ta mà thôi.
Người phụ nữ này không biết sau những chuyện mà cô ta làm cùng với Cẩm Địch, từ sự không thèm chú ý đến của anh đã biến thành ghét bỏ rồi à.
Người phụ nữ đến anh “chết” rồi cũng muốn tự làm chủ trèo vào hộ khẩu của anh, còn mưu toan dùng “hạt giống” của anh sinh con cho anh, ở trong lòng Vệ Thường Khuynh chính là một kẻ tâm lý biến thái.
Đối với loại phụ nữ không bình thường này, còn mong đợi anh nhìn đến sao?
Sao có thể như thế được!
Cho nên, sau khi Mạt Na nói mấy câu kia, anh coi như không nghe thấy, cũng không nhìn cô ta lấy nửa cái, trực tiếp nhìn về phía Tướng quân Mạt và Tướng quân Mali.
Ở trong buồng phi cơ, Tề Tiểu Tô cũng bị Mạt Na chọc cho vừa tức vừa buồn cười.
“Tô tổng, Tô tổng, cô đừng có vì một người phụ nữ như vậy mà cãi nhau với Thiếu soái đấy nhé.” Hệ thống Tiểu Nhất vội nói.
Trước kia, khi chưa đến Liên minh các hành tinh, Tề Tiểu Tô vẫn có chút để ý đến Mạt Na, đương nhiên, chuyện này cũng trách nó vì nó cứ thỉnh thoảng lại nhắc tới Mạt Na ở trước mặt cô.
Có điều, năm đó trước khi bọn họ rời đi, Mạt Na vẫn là một đóa hoa rất bình thường của Liên minh các hành tinh, đẹp lạnh lùng kiêu ngạo, làm sao sau khi rời đi, cô ta lại làm ra những chuyện kia cùng với bà Vệ chứ?
Tề Tiểu Tô cười: “Tôi có ngốc đâu.”
Vừa rồi cô chỉ là cảm thấy Mạt Na có thể nói ra loại lời đó thật sự khiến cho cô “bái phục” mà thôi.
Tề Tiểu Tô hiểu Vệ Thường Khuynh, lời như vậy không thể nào khiến cho Vệ Thường Khuynh cảm động được, chỉ có thể khiến cho anh càng chán ghét hơn thôi. Cho nên, cô làm sao có thể sẽ vì mấy câu nói này của Mạt Na mà ghen ghét ăn dấm được chứ?
Ngược lại, cô lại cảm thấy hơi thất vọng về Mạt Na. Loại cảm giác này rất kỳ quái, trước khi chưa gặp Mạt Na, cô luôn mơ hồ cảm thấy nếu nói là có tình địch, vậy cũng chỉ có Mạt Na là được tính vào thôi.
Nhưng sau khi chân chính gặp Mạt Na, cô đã không còn loại suy nghĩ này nữa.
Mạt Na rất đẹp, thân thế cũng vô cùng tốt, có thể nói là người phụ nữ mà vô số người đàn ông muốn cưới về, nhưng cô ta tuyệt đối không phải là kiểu Thường Khuynh thích.
Hơn nữa, cô ta không hề hiểu Vệ Thường Khuynh như trong tưởng tượng của cô.
Như vậy chỉ có thể chứng tỏ rằng những gì cô ta nghe thấy trước kia, ấn tượng liên quan đến Vệ Thường Khuynh đều chỉ là bề ngoài mà thôi, không hề có cơ hội hiểu sâu về anh.
Từ phương diện này có thể chứng minh, Vệ Thường Khuynh thật sự không có gì với cô ta cả.
Hệ thống Tiểu Nhất yên tâm rồi.
Lúc này, Vệ Thường Khuynh nhìn Tướng quân Mạt và Tướng quân Mali một lát, ánh mắt lóe lên, trực tiếp hỏi thẳng: “Bảy tháng trước, lúc tôi thi hành nhiệm vụ gặp phải nguy hiểm, bị cuốn vào lỗ sâu, không dễ dàng gì mới trở về được. Kết quả tôi nghe nói, các người nói tôi phản bội Liên minh các hành tinh, đá tôi ra khỏi quân đội rồi, còn cắt bỏ thông tin hộ khẩu của tôi, hoàn toàn đuổi tôi ra khỏi Liên minh các hành tinh hả?”
Ánh mắt anh lúc này sắc bén cứ như một mũi tên vậy.
Khiến cho không ít sĩ quan không dám nhìn vào mắt anh mà phải né tránh đi.
Tin chắc rằng cũng không phải không có ai có suy nghĩ này.
Nhưng phần lớn là nhân dân bình thường không quan tâm lắm đến việc quân và quốc gia đại sự, trong mắt, trong lòng bọn họ chỉ có bản thân mình, chỉ có chuyện ăn no mặc ấm của mình. Mặc dù nghe thấy tên Vệ Thường Khuynh cũng không để trong lòng. Bọn họ tin tưởng tòa án quân sự, tin tưởng vào phán quyết của bên trên.
Cho nên, nói Vệ Thường Khuynh là kẻ phản quốc, nhóm người này sẽ tin tưởng.
Người không tin nhất, ngược lại là những người này, những người đã từng tiếp xúc với Vệ Thường Khuynh, những người hiểu anh.
Nhưng cũng là những người này lại cho anh một cái kết quả như vậy.
Cho nên, bây giờ Vệ Thường Khuynh hỏi như vậy, bọn họ lại nhất thời á khẩu không trả lời được.
“Tướng quân Mali, không bằng ngài nói thử xem sao?”
Thấy không có ai mở miệng, Vệ Thường Khuynh liền chỉ đích danh.
Bởi vì vừa rồi anh phát hiện, lão Tướng quân đối lập với anh nhiều năm, làm khó anh nhiều năm như vậy, vừa rồi lúc nhìn thấy anh lại mơ hồ có chút kích động và…
Nước mắt.
Tướng quân Mali cảm thấy cổ họng có chút nghẹn ngào, nghe thấy lời của anh lập tức gân cổ kêu lên: “Vệ Thường Khuynh, cậu đừng tưởng là trước kia cậu có công lao, thành tích tốt là có thể khiến cho tôi nói tốt thay cậu! Tôi nói cho cậu biết, cậu có oan thì tự đi mà giải oan, tôi sẽ không giúp cậu đâu!”
Phụt.
Tề Tiểu Tô đột nhiên có ấn tượng không tệ với lão Tướng quân này.
Ông ta nhìn thì có vẻ như chướng mắt Vệ Thường Khuynh, còn có một đống ý kiến với anh, giọng cũng rất gay gắt nữa, nhưng ông ta lại trực tiếp chỉ ra việc anh bị oan.
Ông ta nói Vệ Thường Khuynh có oan thì tự đi mà giải oan, không phải là nói anh không phản bội Liên minh các hành tinh à?
Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Ông già Mali này thật ra cũng vượt ra khỏi dự liệu của bản Hệ thống, trước kia ông ta là người nhiều lời bới móc Thiếu soái nhất, cứ bới móc làm cho người ta tức giận, cho nên bản Hệ thống tưởng là ông ta sẽ ra sức đạp Thiếu soái xuống cơ.”
“Có lúc, thứ mắt thấy, thứ tai nghe được chưa chắc đã là sự thật.” Tề Tiểu Tô thở dài.
“Tướng quân Mạt?” Vệ Thường Khuynh cũng bất ngờ với câu trả lời của Tướng quân Mali, nhưng cũng không truy hỏi ông ta nữa, mà đổi thành người khác.
Tướng quân Mạt nhìn Vệ Thường Khuynh.
Mạt Na cũng có chút căng thẳng nhìn bọn họ.
“Tướng quân Mạt trước kia ngược lại rất ủng hộ Thiếu soái.” Hệ thống Tiểu Nhất lại nói với Tề Tiểu Tô.
Nó vừa mới dứt lời, đã nghe thấy Tướng quân Mạt nói: “Tất nhiên tôi tin cậu rồi, Vệ Thiếu soái. Có điều, chứng cứ ở tòa án quân sự vô cùng xác thực.”
Tề Tiểu Tô nhìn kỹ Tướng quân Mạt.
Vệ Thường Khuynh lại có vẻ như không quá bất ngờ khi thấy ông ta như vậy.
Anh lạnh lùng nói: “Nếu đã như vậy, tôi xin phúc thẩm.”
Phúc thẩm, không ngờ anh lại yêu cầu phúc thẩm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...