Trần Kha Nghị hạ kính xe xuống, Kỳ Vân nhìn thấy anh nhanh chóng tiến lại gần rồi tự mở cửa xe ngồi vào. Lần này cô đã kinh nghiệm, không đợi thầy Trần nhắc nhở cô kéo dây an toàn thắt vào người. Động tác vô cùng nhanh, cứ như đang sợ chậm một chút thầy Trần sẽ lại vòng qua mà thắt dây an toàn dùm cô vậy.
"Thầy Trần là thầy đã thanh toán tiền sao?" Khi vừa bước lên xe đây là chuyện cô muốn biết nhất.
Không phải tôi vậy em nghĩ là ai, tưởng nhà hàng phát đồ từ thiện ư? Anh thở dài, chỉ trả lời một cách ngắn gọn: "Đúng vậy!"
"Hết bao nhiêu để em trả lại." Câu hỏi trên chỉ là cái cớ mở đầu để cô nói việc trả lại tiền cho tự nhiên hơn mà thôi.
"Tôi đã thanh toán em còn không hiểu gì sao?" Nếu muốn cô trả anh còn phải làm vậy làm gì? Đợi cô tự mình thanh toán không phải sẽ đỡ rắc rối hơn sao? Anh lại tiếp tục nhìn cô thở dài.
Kỳ Vân mờ mịt lắc đầu.
Cô gái này không chỉ trẻ con mà còn có chút ngốc nữa. Thường ngày hay đấu khẩu với anh lắm mà sao bây giờ một chút vấn đề cũng không nhận ra. Thật muốn cốc đầu cô một cái.
"Lần đầu tiên đi ăn, em nghĩ tôi lại để cho phụ nữ trả tiền cơm cho mình?" Nguyên tắc này không cần nói cô cũng phải hiểu chứ. Trong bữa ăn, anh chỉ cố ý chọc cô một chút thôi, không nghĩ tới cô gái nhỏ này cho là thật. Thảo nào lúc ăn anh cứ cô thấy là lạ. Chắc là đang lo lắng chuyện tiền bạc đây mà!
Kỳ Vân cảm thấy rối loạn. Là do cô đề nghị thì tất nhiên là cô trả rồi. Mà thầy Trần nhất định cố ý nên không hề nói gì. Hại cô phập phồng lo sợ suốt mấy tiếng đồng hồ. Ngay cả bữa ăn ngon trước mặt cũng không thể nào có cảm giác.
"Nếu biết trước được tương lai bạn sẽ giàu." Cô chợt nghĩ đến câu nói này. Nếu biết trước không phải trả tiền cô sẽ gọi hết những món đắc nhất ăn cho hả giận. Hừ dám chọc cô! Đúng là đáng ghét. Nhưng ít ra không phải trả một số tiền lớn ngoài khả năng trong lòng liền yên tâm không ít.
Được ăn một bữa miễn phí còn là ở Mỹ Vị cao cấp như mà cô lại bỏ lỡ. Ngồi đây cô còn ngửi được mùi thơm đó. Cảm giác tiếc nuối tràn ngập khắp cơ thể cô.
Trần Kha Nghị bật cười, nhìn cô tức giận hai má trở nên phím hồng rất đáng yêu làm anh lại nổi hứng muốn chọc cô: "Bởi vậy cả bữa ăn em bất an là vậy? Hử?"
Kỳ Vân phụng phịu. Đúng vậy bữa ăn đó là cả tài sản của cô đó, người nào đó lại lấy ra đùa giỡn. Há miệng muốn nói nhưng lại quyết định cúi gầm mặt xuống không trả lời.
"Trông sắc mặt em rất kém!"
"Do dạo này em giảm cân nên mặt không được tươi." Cô vò mạnh góc áo khiến nó trở nên nhàu nát.
Trần Kha Nghị nhìn thấy con nhím nhỏ xù lông nhưng không dám "cắn" lại anh trong lòng vui vẻ không thôi.
Như vậy đủ rồi không chọc cô nữa.
"Nhà em ở đâu tôi đưa em về!"
"Không cần!" Đang tức giận vì vậy Kỳ Vân nói chuyện không có chủ vị, khi đã nói ra cô mới biết mình đã lỡ lời rồi. Dù sao người ta cũng là giáo sư Trần uy nghiêm đẹp trai, nói như vậy không tôn trọng thầy ấy hơn nữa còn là giáo viên hướng dẫn của cô, không thể vì một câu nói mà bị đánh giá thấp trong kỳ thực tập được.
Phải lấy đại cuộc làm trọng. Vì vậy cô nhanh chóng sửa lại: "À dạ không cần đâu ạ, nhà em khá xa không dám làm phiền thầy."
"Nhà em ở đâu?" Trần Kha Nghị lặp lại lần nữa.
"Thầy chở em về trường được rồi" cô cũng cố chấp không kém.
Trần Kha Nghị trầm mặc, không khí bỗng trở nên nặng nề.
Kỳ Vân cảm thấy thầy Trần có chút không vui, cô cố gắng nở nụ cười trông thật khó coi, thoả hiệp: "nhà em số ba mươi lăm nằm ở đường ZZZ". Địa chỉ nhà cô cách nơi này tầm ba mươi phút đi xe, xa như vậy thầy còn muốn chở không? Bây giờ hối hận còn kịp. Bận rộn như vậy còn muốn đưa cô về tận nhà. Cô chỉ sợ làm phiền, khiến anh không có thời gian nghỉ ngơi.
Kỳ Vân định từ chối lần nữa thì Trần Kha Nghị đã lên tiếng trước: "được tôi đưa em về."
Kỳ Vân không còn ý kiến gì. Đúng là con người cố chấp.
Ngồi trong xe buồn chán cô lấy điện thoại ra nghịch. Còn thầy Trần chuyên tâm lái xe.
Bên trong xe là một khoảng không yên lặng. Điện thoại của Kỳ Vân nhấp nháy báo cuộc gọi.
Là học trưởng Thẩm!
Cô nhấn vào nút xanh nhận cuộc gọi: "Alo, chào học trưởng!"
Trần Kha Nghị thả chậm tốc độ, mượn gương phản chiếu trước mặt, anh nhìn được khuôn mặt của Kỳ Vân. Trông cô rất vui vẻ, vẻ mặt ủ dột lúc nảy đâu rồi? Chỉ vì một cuộc gọi mà cười tươi đến như vậy. Rõ ràng trong xe vẫn còn có anh mà cô không thèm để ý.
"Ừm, em khỏe không?" Thẩm Thành Du hỏi.
"Em vẫn ổn, sao dạo này không gặp anh?" Không khí ngộp ngạt vì cuộc gọi của học trưởng mà Kỳ Vân cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.Im lặng quá lâu, mà khi muốn mở lời nói chuyện với thầy Trần lại không biết nói gì.
"Anh có việc bận nên không thể đến trường được, anh có việc muốn nói với em." Giọng học trưởng vẫn là dễ nghe như vậy.
"Là việc gì ạ? à anh có thời gian không, lần trước muốn mời anh ăn cơm vẫn chưa có cơ hội." Cô vẫn luôn chờ gặp học trưởng để mời cơm cảm ơn, nhưng đã rất lâu chưa gặp được.
Trần Kha Nghị mặc dù mắt nhìn thẳng nhưng tai thì nghe không bỏ sót câu nào. Anh cười nhạt, thì ra không chỉ mời cơm anh mà còn có Thẩm Thành Du.
"Chắc không có cơ hội rồi!" đầu dây bên kia im lặng giây lát: "anh sẽ đi du học."
Kỳ Vân hơi bất ngờ. Trước đây không hề nghe học trưởng đề cập đến chuyện này. Tại sao lại vội như vậy:"em có thể hỏi lý do không?"
"Thực ra thì gần đây gia đình anh xảy ra chút chuyện, ba anh muốn anh đi du học học hỏi thêm kinh nghiệm sau đó về giúp ba quản lý công ty." Nghe qua điện thoại cũng đoán được Thẩm Thành Du đang buồn.
"Thì ra là vậy, học trưởng bao giờ anh đi em đến tiễn." Không thể mời bữa cơm nhưng ít nhất cũng phải đến tiễn học trưởng đi, cô rất muốn trực tiếp cảm ơn học trưởng một lần nữa.
"Không cần đâu, sân bay cách cũng khá xa mà, gần một giờ nữa là anh đi rồi, em đến không kịp đâu. Em vẫn còn nhớ đến anh vậy là được rồi." Thẩm Thành Du nghe cô muốn tiễn anh, trong lòng rất vui, nhưng thời gian gấp gáp, cô đến chỉ sợ không kị. Bây giờ có thể trò chuyện cùng cô qua điện thoại đã là tốt lắm rồi.
"Tất nhiên sẽ không bao giờ quên, không phải chỉ đi du học thôi sao, vẫn có thể thường xuyên liên lạc mà!" Cô có chút không đành lòng xa học trưởng. Bọn họ mớ gặp nhau, quan hệ rất tốt đẹp. Anh lại nói đi là đi, cũng không kịp gặp mặt, giống như Gia Kiệt năm đó bỏ cô mà đi cũng chưa kịp gặp mặt.
"Nhất định, với em còn rất nhiều vấn đề cần hỏi ý kiến học trưởng, chỉ cần anh không chê em phiền phức là được." Kỳ Vân cảm thấy trong lòng có chút không vui, học trưởng đã giúp đỡ cô rất nhiều, hai người nói chuyện cũng rất vui vẻ. Bây giờ không được gặp nữa có chút mất mác.
"Chúc anh thành công sớm quay về!"
"Cảm ơn em, học muội!"
Kỳ Vân tắt điện thoại, khóe mắt cô có chút đỏ. Cô là người mẫn cảm, mấy chuyện chia tay này rất dễ "động" đến cảm xúc của cô. Kỳ Vân lén cúi xuống lau nước mắt.
Trần Kha Nghi tay vô thức nắm chặt vô lăng. Người hướng dẫn cho cô là anh, có vấn đề gì xin cố vấn không thể hỏi anh sao? Lại đi tìm một người không chuyên nghiệp như vậy. Anh cũng có kinh nghiệm hơn cô rất nhiều không chỉ kiến thức chuyên môn mà còn kinh nghiệm sống, lĩnh vực nào anh cũng rất tự tin.
Cô gái trước đây lúc nào cũng như cái đuôi chạy theo anh hỏi bài đâu rồi.
Mà anh sẽ cố châm chước lần này, tên nhóc con Thẩm Thành Du đi du học cũng tốt, đỡ cản trở anh, thường xuyên liên lạc ư? Anh sẽ làm cho cô bận đến quên mất cái tên này.
"Két" Xe dừng lại đột ngột.
Kỳ Vân bị dọa cho hết hồn, tim cô như muốn rơi ra ngoài, quay sang hỏi Trần Kha Nghị: "có việc gì vậy thầy?"
"Con mèo băng qua đường nên tôi thắng gấp" Anh bình tĩnh trả lời.
Đường quốc lộ này thì làm gì có con mèo nào. Kỳ Vân lại nhìn đèn đỏ trước mặt đang nhấp nháy.
Dừng đèn đỏ thôi có thể nhẹ nhàng thôi được không, trái tim cô yếu đuối lắm không thích cảm giác mạnh đâu! Thầy Trần cũng thật khó hiểu!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...