Editor: Mực Một Nắng
Beta-er: Huyền Bạch | Niêm Hoa Nhất Tiếu
🌸🌸🌸
Đường Đường học theo Thất Nguyệt, đưa tay lên mặt lau hai cái sau đó bổ nhào vào người Mộ Cẩn Thần đang dần dần tỉnh lại, mềm giọng nói:
"Chú! Chú không sao chứ?"
Trên mặt Đường Đường lộ vẻ quan tâm lo lắng, đưa tay nhỏ sờ lên mặt Mộ Cẩn Thần. Đôi mắt bé tròn xoe, trong sáng lấp lánh giống như viên thuỷ tinh đen, khiến cho Mộ Cẩn Thần vừa mới tỉnh lại còn tưởng rằng mình gặp được thiên sứ, trái tim cũng dần trở nên ấm áp.
Thất Nguyệt liếc mắt nhìn Đường Đường, cắn chặt răng, tên nhóc này nhanh như vậy đã thành tinh rồi!
Thất Nguyệt tiến lên đỡ Mộ Cẩn Thần ngồi dậy, lấy bình nước đưa cho y uống sau đó mới nhẹ giọng giải thích nghi hoặc của Mộ Cẩn Thần:
"Anh không cần ngạc nhiên, là Mễ Khoa đã nhờ tôi tới cứu anh, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với mọi người? Những người khác đâu? Tại sao anh lại bị thương nghiêm trọng như vậy?"
"Khụ khụ... đúng là duyên phận, chúng ta lại gặp mặt rồi!"
Mộ Cẩn Thần uống nước xong mới cảm thấy khá hơn một chút, nhưng toàn thân vẫn hữu khí vô lực*. Y nhìn Thất Nguyệt và Đường Đường, đến giờ ấn tượng về Thất Nguyệt vẫn còn khắc sâu trong lòng y.
[*] hữu khí vô lực: có hơi nhưng không có sức
Nhìn bọn họ quan tâm giúp đỡ mình lúc này, y cười khổ nói:
"Chỉ còn có mình ta sống sót, những người kia..."
Trên mặt Mộ Cẩn Thần lộ vẻ đau buồn xen lẫn ảm đạm, tiếp tục nói:
"Hiện tại tôi bị thương như vậy, không thể đi tiếp được nữa. Ở đây có một con Zombie cấp 5, hai người nhân lúc nó còn chưa phát hiện ra mau chạy đi, nhanh lên!"
Sau khi nghe nói nơi này có Zombie cấp 5, Thất Nguyệt chỉ nhíu mày, không hoảng sợ giống như trong suy nghĩ của Mộ Cẩn Thần. Cô suy nghĩ một lát, sau đó hỏi:
"Cấp 5? Cho dù là Zombie cấp 5, anh cũng sẽ không thể bị thương nghiêm trọng đến mức này đi! Hơn nữa Mễ Khoa đã nói với tôi, những người đi theo anh đều là những dị năng giả khá giỏi, tại sao lại có thể bị diệt toàn quân?"
Hiện tại, Mộ Cẩn Thần đã là dị năng giả cấp 4, thêm vào đó y còn là dị năng lôi hệ hiếm có, đánh nhau với Zombie cấp 5 không phải là không có khả năng chiến thắng, ít nhất thì, cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh thê thảm như thế này.
Năng lực khôi phục của dị năng giả hiển nhiên rất mạnh, cộng thêm thuật chữa trị của Đường Đường, hiện tại sắc mặt của y đã tốt hơn một chút, nhưng lúc nghe thấy Thất Nguyệt hỏi về con Zombie kia sắc mặt Mộ Cẩn Thần lập tức trắng bệch.
"Đó không phải một con Zombie biến dị bình thường, tôi không biết thuộc tính biến dị của nó là gì, nhưng nó cực kỳ đáng sợ, có thể nhả ra một màn sương đen. Chỉ cần vừa chạm vào, sức mạnh lập tức bị hấp thụ. Đội của ta có mấy người đều là bị màn sương này cắn nuốt, thậm chí đến xương cốt cũng không còn."
Nghĩ đến cảnh tượng lúc ấy, trong lòng Mộ Cẩn Thần liền cảm thấy lạnh lẽo. Những người kia đều là những huynh đệ đã cùng y vào sinh ra tử bấy lâu, nhưng hiện tại... ai!
"Sương đen ư?"
Dường như Thất Nguyệt nhớ ra điều gì đó, vội vàng hỏi:
"Có phải trên người nó mặc một bộ quần áo hoa đỏ thẫm đúng không?"
"Đúng vậy! sao cô lại biết điều này?"
Mộ Cẩn Thần ngạc nhiên, sau đó nghi hoặc nhìn Thất Nguyệt.
Thất Nguyệt nhanh chóng thu lại một tia dị sắc trong mắt, giải thích qua loa:
"Trước kia tôi cũng đã từng gặp nó, nhưng lúc đó vì phát hiện thực lực của nó cực kì lợi hại nên lập tức bỏ chạy."
Thất Nguyệt trả lời hàm hồ một câu như vậy, nhưng Mộ Cẩn Thần cũng không tiếp tục truy hỏi. Mà cho dù y có suy nghĩ nát óc cũng sẽ không ngờ tới thực ra trong đó còn có ẩn tình khác.
Đường Đường ở bên cạnh chớp chớp đôi mắt to vô tội, theo bản năng vặn vặn đầu ngón tay nhỏ.
Zombie mặc quần áo đỏ thẫm? Con Zombie mà mama cùng chú Mộ vừa nói hình như chính là Tiểu Hoa nha!
Nhắc đến Tiểu Hoa lại phải nói đến thời điểm Thất Nguyệt bắt đầu huấn luyện Đường Đường.
Khi đó mỗi ngày Đường Đường đều cần phải có Zombie cùng hắn luyện tập, nhưng vì càng ngày Đường Đường càng lợi hại nên một ngày tốn rất nhiều Zombie. Hằng ngày, Thất Nguyệt đều phải ra ngoài tìm bắt Zombie về cho bé. Zombie cấp thấp Đường Đường đã chơi đến phát ngấy, lại còn nhất định phải là loại biến dị. Biến dị đâu có dễ tìm như vậy, Thất Nguyệt cực kỳ vất vả mới bắt về được một con, hắn nghịch không được mấy con đã hỏng mất. Ngay lúc Thất Nguyệt ngày ngày bôn ba lao lực lại trùng hợp gặp được Tiểu Hoa vừa mới thức tỉnh chút ý thức.
Lúc ấy, Tiểu Hoa đang ở trên đường cái rộng lớn vui sướng mãn nguyện săn người. Thực ra Thất Nguyệt cảm thấy nó cũng quá đen đủi. Thời điểm mạt thế đến, có lẽ nó còn đang tắm rửa ở trong nhà tắm nên đến quần áo cũng không mặc, cứ hoan thoát hỏa bôn* như vậy. Tất nhiên, nó cũng không hẳn là hoàn toàn trần như nhộng, ít nhất trên cổ tay vẫn còn giữ được cái khăn kỳ lưng.
[*] hoan thoát hỏa bôn: lõa thể (hỏa bôn là "họa mi" của con trai ///^ hoan thoát là không che)
Hôm đó, Thất Nguyệt phải mất rất nhiều công sức mới có thể bắt được nó, nhưng sau khi kéo được nó về đến nhà Thất Nguyệt lại phát hiện ra một vấn đề rất lớn. Mặc dù Tiểu Hoa là một siêu nhân Zombie thích khoe chim không có tiết tháo, không có khái niệm giới tính, nhưng luôn luôn khoe chim như vậy sẽ dạy hư tiểu bằng hữu Đường Đường, khiến bé nảy sinh tò mò. Cuối cùng, Thất Nguyệt và bánh bao nhỏ hợp sức đè Tiểu Hoa ra, mặc cho nó một bộ quần áo in hình hoa lớn mà siêu thị hạ giá, hoàn toàn bỏ ngoài tai tiếng rống kháng nghị vang trời của nó. Từ đây, một thế hệ vua Zombie ăn mặc ngốc manh ra đời, còn được đặt một cái tên: Tiểu Hoa.
Ps (của tác giả): Tiểu Hoa thực ưu thương.
Tiểu Hoa là zombie biến dị hệ hắc ám, ở trong đám Zombie đã là sự tồn tại siêu cấp may mắn, hệ hắc ám ở trong loài Zombie khả năng phát triển khá cao, trở thành vua Zombie chỉ là chuyện sớm muộn.
Điều làm Thất Nguyệt vui nhất chính là cuối cùng cô cũng không cần phải đi ra ngoài tìm bắt Zombie hàng ngày nữa. Những con hàng rẻ tiền kia hoàn toàn không thể so sánh với vua zombie tương lai chất lượng Tiểu Hoa, Đường Đường chơi với nó thật vui vẻ. Nhưng điều khiến cho Tiểu Hoa bi thương không thôi chính là, bánh bao nhỏ chính là hệ ánh sáng, vừa hay khắc chế hệ hắc ám của nó. Vì vậy, từ sau khi nó có ý thức, cuộc sống hàng ngày chỉ tóm gọn trong hai chữ - bị đánh. Một trận lại một trận, quả thật chính là ăn no đòn, bị đè xuống đất mà đánh, quăng lên đánh, sử dụng đủ loại chiêu thức hoa lệ khác nhau đánh. Các hệ dị năng khác đánh nó, nó cũng không hề cảm thấy đau, nhưng nếu là hệ ánh sáng thì ngược lại, quả thực mỗi ngày trôi qua đều là một ngày đắng cay. Cuộc sống bi thương đến mức không thể diễn tả bằng lời được.
Ban đầu Tiểu Hoa nghĩ có thể quyết chí tự cường (có chí thì nên, tự mình mạnh mẽ hơn), hy vọng ngày nào đó có thể đem tiểu tử này ăn tươi nuốt sống. Nhưng mà điều này cũng chỉ dừng lại ở nguyện vọng của nó mà thôi. Nó nhanh chóng trưởng thành, nhưng Đường Đường lại càng nhanh chóng trưởng thành hơn. Rốt cuộc có một ngày, Tiểu Hoa tuyệt vọng, một con Zombie cao cấp mạnh nhất hệ hắc ám như nó lại có xúc động muốn tự sát!
Nó quỳ rạp trên mặt đất, đánh chết cũng không chịu đứng dậy, chơi xấu giả chết. Dù sao đứng lên cũng sẽ bị đánh ngã, không bằng lão tử cứ nằm luôn ở đây cho rồi. Lão tử không làm nữa, lão tử muốn tự do, lão tử sẽ không bạo lực chống cự! Lão tử rất có cốt khí, nói không đứng dậy thì nhất định sẽ không đứng dậy!
Lần đầu tiên Thất Nguyệt nhìn thấy trong mắt một con Zombie chứa đầy sự khổ sở và vẻ mặt "sống không còn gì để luyến tiếc". Tra tấn một con Zombie đến mức có thể khiến nó có vẻ mặt như vậy xem ra cũng là việc vô nhân đạo.
Bánh bao nhỏ cũng rất khổ sở, đây chính là người bạn chơi cùng duy nhất trong tuổi thơ của bé nha. Chưa từng có một ai hay một con Zombie nào có thể bồi bé chơi lâu như vậy. Bé đem bánh gấu mà mình thích ăn nhất chia cho Tiểu Hoa, nhưng Tiểu Hoa chỉ liếc mắt khinh bỉ nhìn bánh gấu một cái, sau đó lại tiếp tục giả chết.
Bánh bao nhỏ cảm thấy có lẽ là Tiểu Hoa bị ốm rồi, thời điểm bé bị ốm cũng không muốn ăn gì nha. Mama có nói thuật chữa trị của mình có thể chữa khỏi tất cả, bánh bao nhỏ liền không tiếc sức lực một lần lại một lần dùng thuật chữa trị hệ ánh sáng tới sờ toàn thân Tiểu Hoa.
Nếu như có tổ chức bảo vệ quyền zombies, Tiểu Hoa nhất định sẽ đi kiện chết thằng nhóc này. Thuật chữa trị đối với nhân loại là thứ cứu mạng, nhưng đối với zombie hệ hắc ám như nó chính là đang dùng hình. Cả người nó bị ánh sáng bao vây, cảm giác đó, giống như đang bị lăn trên bàn đinh, còn bị rắc ớt bột lên trên miệng vết thương, sau đó lại bị ném lên vỉ nướng BBQ, nướng được một lúc còn lật mặt nướng tiếp, đau đớn không ngừng như vậy chẳng ai có thể nhẫn nhịn nổi.
Cuối cùng Tiểu hoa không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, liền nhảy dựng lên đánh nhau với bánh bao nhỏ. Vì vậy, Đường Đường cho rằng mình đã chữa khỏi bệnh cho Tiểu Hoa, tiếp tục mang nó ra tẩn một trận sung sướng. Tiểu Hoa tiếp tục giả chết, bánh bao nhỏ lại dùng thuật chữa trị sờ tới sờ lui khắp cả người nó~~~~~!
Lật bàn! Sờ sờ cái em gái nhà mi ấy!
Tiểu Hoa khóc lóc nghĩ, ta muốn bạo tinh thạch tự sát thì phải làm thế nào? Cuộc sống làm một con Zombie thực sự quá khó khăn!
Cuối cùng, Thất Nguyệt nhìn không nổi cảnh trong nhà có một Zombie đau buồn du đãng, có khi còn cầm khăn tay nhỏ chấm chấm khóe mắt như Lâm muội muội*. Nó im lặng nhìn Thất Nguyệt, ánh mắt đầy sự lên án, giống như đang nhìn người chồng phụ bạc, thậm chí có khi còn mang vết thương bị bánh bao nhỏ đánh vẫn chưa khép miệng cho Thất Nguyệt nhìn. Thất Nguyệt nhìn nó như vậy mà khắp người nổi da gà!
[*] Lâm muội muội - Lâm Đại Ngọc: một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần.
Lâm Đại Ngọc tinh khôn, nói lời bỡn cợt, thường rơi vào tình trạng u uẩn, triền miên trong nghĩ ngợi suy tư, tâm hồn nàng vô cùng nhạy cảm như một sợi tơ đàn mảnh mai, bất kể một giọt mưa thu hay tơ liễu bay đều âm vang một điều bi thương đứt ruột, lại cám cảnh ăn nhờ ở đậu nên tính tình càng thêm sầu bi, cô độc, chuyện gì cũng nghĩ sâu sắc hơn người, thân thể lẫn tâm hồn đều yếu đuối như giọt sương mai là một trong những tính cách thú vị và nổi bật nhất trong Hồng Lâu Mộng. (Wikipedia)
Tóm lại, ở đây, ý tác giả là Tiểu Hoa thường xuyên bày ra vẻ yếu đuối sầu bi như Lâm muội muội khi nhớ đến cảnh ăn nhờ ở đậu tại Giả gia của bản thân.
Dưới đây là một bài hát minh hoạ cho vở kịch :
[Không nên có GIF hoặc video ở đây. Cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để xem nó.]
Em gái nó! Rõ ràng là một con Zombie lại đi cắn môi như vậy làm gì!
Lại còn trưng ra vẻ mặt nức nở đầy đáng thương!
Không cần làm như vậy với ta!
Đủ rồi, đủ rồi! Ta sợ ngươi rồi!
***
"Đường Đường." Thất Nguyệt gọi Đường Đường, giọng nói tràn ngập từ bi.
"Tiểu Hoa thuộc về thiên nhiên, chúng ta không thể đem nó nhốt trong lồng sắt như vậy. Nó chắc chắn cũng muốn đến nơi bao la rộng lớn, nơi mà nó có tự do, chúng ta hãy trả lại nó khoảng trời xanh mà nó thuộc về đi."
Thất Nguyệt kéo tay Đường Đường, ngậm ngùi thâm tình chỉ về bầu trời xanh xa xôi, hít sâu một hơi, vẻ mặt bao dung.
Tiểu Hoa: (⊙⊙?) Vì sao tôi nghe thấy lạ lạ, nói như thể tôi là... Chim?
Cứ như thế, trong ánh mắt lưu luyến của Đường Đường, Tiểu Hoa dứt áo ra đi, chạy còn nhanh hơn cả thỏ. Rống, cuối cùng lão tử cũng được tự do!
Nhiều năm sau, Tiểu Hoa QQ kí tên: Tôi rời đi cũng đừng nhớ tới tôi, phải biết rằng mỗi một lần chữa khỏi đều đổi bằng bao đớn đau!
Đường Đường QQ kí tên: Mi đi rồi để lại cho ta một tuổi thơ đầy cô đơn!
Trương Vũ QQ kí tên: Hoa, anh rất ngưỡng mộ chú!
...
#Team: Một phút mặc niệm cho bạn nhỏ Tiểu Hoa.
#Tiếu: bởi vì một số lý do nên không thể bạo chương như dự kiến, lịch bạo chương sẽ dời sang tuần sau, số lượng - 8c.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...