Editor: Vân Cầm
Beta-er: Phong Vũ Tuyết Tuyết
#Tiếu: phúc lợi 30 Tết từ b beta-er mới đến đây~
"Chú ơi, chú có ổn không?" Đường Đường cầm một cây gậy gỗ chọc chọc Trương Vũ đang quỳ rạp trên mặt đất giả chết, mắt to ánh lên vẻ đồng tình.
Trương Vũ thật sự rất muốn chửi đổng lên: Chú sao có thể ổn được, hai cái đùi đều bị nhóc chơi đến tàn rồi này.
Hắn vô cùng đè nén mà nói ra một câu: "Không ổn", giọng điệu còn mang theo vẻ tức giận, vô cùng không tốt chút nào.
Đường Đường chớp chớp mắt, cũng không thèm để ý, tiếp tục chọc chọc hắn, nói:"Lên chơi với cháu đi!"
Trong lòng Trương Vũ gào thét: chơi em gái nhóc, ông đây là người có cốt khí, ông đây ngã xuống nơi nào liền nằm bò ở nơi đó, quyết không đứng dậy.
"Không chơi." Trương Vũ tức giận nói.
Đường Đường chép chép cái miệng nhỏ, buồn bực nói: "Nếu chú không chơi với cháu vậy thì chơi với Tiểu Hoa đi!" Nói xong Đường Đường liền chuẩn bị kiễng chân lên để mở cửa.
"Đừng, đại thiếu gia của tôi ơi, chú liền chơi với cháu được không!" Trương Vũ vừa nghe đến tên Tiểu Hoa liền cảm thấy tê dại da đầu, hắn ôm chặt lấy cái chân mũm mĩm của Đường Đường, trực tiếp kêu lên. Hắn rất rất muốn nhìn xem mẹ của đứa bé này trông như thế nào, mà lại có thể sinh ra một tiểu tổ tông như thế.
Có câu nói là giữ được rừng xanh thì sợ gì không có củi đốt, Trương Vũ quyết định bàn bạc kỹ hơn.
"Chú ơi, chú tên là gì thế?" Nghe được Trương Vũ đồng ý chơi với bé, Đường Đường liền vui vẻ hỏi.
"Trương Vũ." Hắn trả lời một cách uể oải, ỉu xìu, trong lòng ca thán bản thân mình thật là xui xẻo, chẳng qua là muốn tới lấy một chút vật tư, nhưng bây giờ thì ngược lại, ngay cả người cũng phải bù vào.
"Chú ơi, cháu thấy chú chạy nhanh như vậy, về sau cháu gọi chú là Tiểu Thố (thỏ) có được không?" Đường Đường vui sướng nói.
Trương Vũ tức đến mức muốn té xỉu, nếu nhóc muốn gọi chú là Tiểu Thố thì tại sao còn hỏi tên chú hả?
Nhưng Trương Vũ không dám cãi nhau với Đường Đường, vì con cương thi cấp bốn ở bên ngoài còn chưa có rời đi. Mặc dù cách nhau một cánh cửa nhưng hắn thậm chí có thể cảm giác được sự áp bách của nó, cùng với thanh âm gầm gừ ẩn hiện.
Trương Vũ nhoẻn miệng, cố gắng kéo ra một nụ cười méo sệt, còn khó nhìn hơn cả khóc, rồi nói: "Đại thiếu gia, cháu vẫn là nên gọi chú là Tiểu Vũ đi, nó vẫn là dễ nghe hơn Tiểu Thố nhiều."
Đường Đường rõ ràng là không vui, bé vẫn thích con thỏ, bởi vì khăn tay của bé cũng thêu hình con thỏ. Nhưng nhìn biểu cảm trên mặt Trương Vũ giống như là muốn khóc, Đường Đường nghe được thành Tiểu Vũ với Tiểu Ngư cũng giống nhau, Tiểu Ngư liền Tiểu Ngư vậy, cũng rất đáng yêu mà. Bé bỗng cảm thấy mình thật sự là một đứa bé tốt.
Thấy Đường Đường gật gật đầu, trong lòng Trương Vũ bỗng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Hắn cũng coi như có chút danh tiếng, nhưng thiếu chút nữa liền trở thành thỏ con. Việc này nếu mà để cho người khác nghe được, thì hắn cũng không thiết làm người nữa.
"Tiểu Ngư, chú có biết căn cứ ở đâu không?" Đường Đường dùng giọng điệu trẻ con mà hỏi, bé muốn đi tìm mama nhưng bé lại không biết đường, hiện tại có người lớn ở đây, nhất định sẽ biết căn cứ kia ở đâu!
"Căn cứ?" Trương Vũ sửng sốt một chút, sau đó hỏi Đường Đường "Cháu đi căn cứ làm gì?"
"Cháu muốn tìm mama! Mama đi chơi mà không mang theo cháu, chú dẫn cháu đi đến đó có được không?" Đôi mắt của Đường Đường ánh lên những ngôi sao nhỏ, khuôn mặt của bé khi cười tựa như một thiên sứ nhỏ.
Trương Vũ bị nụ cười ngây thơ này mê hoặc một chút, ai oán trong lòng, tiểu ác ma này có tính mê hoặc quá mức, trông như là tiểu thiên sứ, nhưng trên thực tế chỉ khác ma quỷ ở chỗ không có cái đuôi!
"Biết thì biết, nhưng hiện tại chú không đi được." Trương Vũ sờ sờ chân của mình, hai cái lỗ thủng ở đầu gối thật quỷ dị, ngay cả máu cũng không hề chảy ra.
"Việc này không sao cả, cháu rất giỏi chữa trị nha!" Đường Đường giống như một "tiểu" người lớn xoa xoa đầu Trương Vũ, trong lúc Trương Vũ đang khó hiểu, Đường Đường liền chạy đến cạnh chân hắn rồi ngồi xổm xuống, đưa tay phủ lên trên vết thương của hắn. Chỉ thấy ánh sáng màu vàng tỏa ra, cái lỗ trên đùi hắn liền chậm rãi khép lại.
Trương Vũ chỉ cảm thấy như có một dòng nước ấm lướt qua, chân hắn vừa rồi không có cảm giác gì giờ lại thấy hơi đau, chỉ sau vài phút đã nguyên vẹn như lúc ban đầu. Hắn cử động thử, thế mà khác hẳn thời điểm bị thương, quả thật chính là thần tích.
Trương Vũ ngạc nhiên, cằm suýt rớt cả ra, đôi mắt nhìn tiểu bánh bao trước mắt từ trên xuống dưới, trong lòng cảm thán, nhóc hẳn là con trai cưng của thượng đế đi, năng lực này quá cũng là biến thái rồi.
Tiểu bánh bao rất là vui vẻ, bé không muốn xa mama, mama thật xấu, bé muốn đến dọa mama một cú!
Đường Đường đưa Trương Vũ đến phòng cất chứa, để hắn đem tất cả đồ ăn đều đặt ở trên xe, cùng nhau mang theo đi tìm mama.
Trương Vũ không nghĩ tới đồ ăn lại nhiều đến như vậy, ở mạt thế quả thật giống như một cái ngân hàng kim khố. Hắn vừa để đồ hộp vào trong túi vừa tính toán, làm thế nào để nửa đường nghĩ ra biện pháp lừa tiểu bánh bao, sau đó lấy đồ ăn để trốn thoát, đổi căn cứ khác, để không bao giờ gặp lại tiểu ma quỷ này!
Đường Đường vốn dĩ rất vui vẻ chỉ huy Trương Vũ, bảo hắn mang cả chú gấu đồ chơi theo. Bỗng nhiên, Đường Đường nhăn mặt lại, tức giận nói với Trương Vũ:"Tại sao chú lại muốn gạt cháu? Tự nhiên muốn cầm đồ hộp nhà cháu để trốn thoát, thật là một người xấu."
Trương Vũ nghe xong liền bị dọa, thiếu chút nữa ngã trên mặt đất, hắn chỉ là suy nghĩ một chút mà thôi, đứa bé này làm sao mà biết được, Trương Vũ lạnh cả người, tóc đều dựng hết cả lên.
Sở dĩ Đường Đường biết Trương Vũ đang nghĩ gì, nguyên nhân là bởi vì bé có dị năng hệ tinh thần, hệ tinh thần không chỉ có thể công kích, mà nó còn có công năng khác, nói đơn giản chính là thuật đọc tâm, bé có thể cảm giác được tâm lý của mỗi người dao động, do đó biết suy nghĩ của đối phương.
Loại kỹ năng này không dễ phát hiện ra cũng không dễ luyện tập, nhưng có cái kẻ gian lận như Thất Nguyệt ở đây, thì Đường Đường học được nó quả thật dễ như trở bàn tay.
Nếu không phải có kỹ năng này, Thất Nguyệt cũng không dám để Đường Đường ở nhà một mình, cho dù Đường Đường có năng lực rất lợi hại đi chăng nữa thì nó cũng chỉ là một đứa bé mà thôi.
Đường Đường vốn dĩ cảm thấy người xấu nên bị đánh, nhưng Trương Vũ cũng không muốn thương tổn bé, hơn nữa con dẫn đường cho bé. Vì thế, để làm một đứa bé ngoan thì Đường Đường cảm thấy nên cho Trương Vũ một cơ hội.
Trương Vũ sợ hãi, hắn đã xem qua kết cục của lão Ngũ khi bị gán là người xấu, lúc này Trương Vũ toát mồ hôi lạnh, từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất. Thời điểm hắn đang nghĩ tới việc có nên vứt bỏ thể diện để quỳ rạp trên mặt đất khóc lóc xin tha hay không thì nghe được Đường Đường nói:"Tuy rằng lừa dối người khác thì không phải người tốt, nhưng lần này cháu liền tha thứ cho chú!"
"Tiểu" người lớn Đường Đường gật gật đầu, một bộ dáng vẻ khoan hồng độ lượng. Trương Vũ nhẹ nhàng thở ra, tay lau cái trán đầy mồ hôi, chỉ cảm thấy như vừa mới giành lại cái mạng từ tay Tử Thần.
Nhưng Đường Đường lại tiếp tục nói thêm:"Bởi vì chú định bỏ mặc cháu ở nửa đường, khiến cháu không tìm được chỗ của mama, cho nên cháu khắc cho chú một cái dấu vết tinh thần đi. Như vậy thì chú đi đâu, làm gì cháu đều có thể biết được! Tiểu Ngư, chú có đồng ý không?"
Đường Đường rất vừa lòng với quyết định của bản thân, trong lòng cũng cảm thấy mình thật là một đứa bé giỏi, tự nhiên lại có thể nghĩ ra biện pháp tốt như vậy.
Trương Vũ đương nhiên là không muốn, hắn không biết dấu vết tinh thần là cái gì, nhưng đi đâu, làm gì tiểu ma quỷ này đều biết được, tương lai chẳng phải là vĩnh viễn làm người hầu cho đứa bé này sao?
Nhưng Đường Đường lại hỏi hắn có đồng ý hay không, có khả năng chỉ là khách khí một chút, vốn dĩ không cần chờ câu trả lời của hắn.
Trương Vũ muốn kháng nghị, nhưng sau đó hắn phát hiện ra mình không thể nói, một cỗ tinh thần lực khổng lồ nháy mắt bao phủ cả người, làm cho hắn không thể động đậy, ngay cả âm thanh cũng không thể phát ra được.
Trương Vũ trơ mắt nhìn Đường Đường dùng ngón tay nhỏ trắng trẻo, yếu ớt điểm trên đầu hắn, chỉ cảm thấy một trận đau đớn, giống như một dòng điện lưu bắn vào trong óc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...