Editor: Tiểu Hy Hy
#Tiếu: bữa nay Hyhy bị nhập, trong vòng 2 ngày gửi tận 4 chương =)))) làm tiếu cũng phải giật mình hoang mang:3 con lười thế kỉ cũng có ngày làm việc hiệu suất -_- đây coi là chương phúc lợi bù cho những tháng ngày nghỉ của team edit, không beta.
Mục An như bị sét đánh, hắn càng thêm thống khổ nhìn Thất Nguyệt đang lạnh mặt, trong lòng suy nghĩ về những lời mà Thất Nguyệt nói, bỗng chốc không dám đối diện với người trước mắt. Hắn vốn cho rằng là mối tình đầu thuần khiết, nhưng cuối cùng lại bị vạch trần trắng ra rằng bản thân chỉ thích sắc đẹp, tình yêu mà hắn cho là chân thành tha thiết, hiện tại sao mà khó coi đến thế. Mục An gần như chỉ muốn quay lưng chạy biến đi, hắn muốn trốn đi, hắn không tin bản thân là loại người này, nhưng sự thật chứng minh, hắn chính là người như vậy.
Vở diễn hôm nay quá xuất sắc, mọi người ở đây đều yên lặng nghĩ trong lòng, loại trường hợp này, phải bỏ tiền ra cũng phải coi cho được, võ lâm bí sử, ân oán tình thù, còn có các loại tình cảm đôi lứa của các mỹ nữ thiếu hiệp, tuồng này không phải mỗi ngày đều có, thật là quá kích thích!
Nhìn Thất Nguyệt và Mục An phối hợp trình diễn vở kịch tình yêu nam nữ, cả người Lạc Liên Y đều bị kích thích đến mức run rẩy cả lên, nàng ta thích Mục An, từ nhỏ đã thích, nàng ta cho rằng dù tương lai không gả cho Mục An, nhưng Mục An nhất định sẽ luôn thích nàng ta, mà sở dĩ Mục An thổ lộ với nàng ta chỉ là bởi vì Mục An thẹn thùng. Mục An vẫn luôn đối xử không tệ với Lạc Liên Y, tuy rằng cách đối xử này chỉ là bởi vì tình nghĩa thuở ấu thơ, nhưng hiển nhiên Lạc Liên Y nghĩ khác hoàn toàn so với Mục An.
Lạc Liên Y không màng ánh mắt của sư phó, nàng ta bỗng nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt thẳng thừng nhìn chằm chằm Thất Nguyệt nói, “Thủy sư muội, vừa rồi ngươi nói muốn luận võ cùng ta, không biết còn tính hay không.”.
"Đường nhiên tính rồi.” Thất Nguyệt vẫn nở nụ cười như vậy, nhưng Lạc Liên Y nhìn thấy lại cực kỳ chói mắt.
Nàng ta khẽ híp mắt, lần đầu tiên trong đời có sát ý sâu đậm như vậy với một người.
Ngô Trần rất thân thuộc với Lạc Liên Y, thấy biểu tình như vậy thì đã biết trong lòng nàng ta sẽ không chịu bỏ qua, nàng rất muốn ngăn Lạc Liên Y, nhưng quy củ của Anh Hùng Hội là, chỉ cần khiếu chiến lẫn nhau thì nhất định phải đánh một trận, sinh tử miễn bàn, cho dù là ai cũng không được phép can thiệp.
Nếu đã chấp nhận rồi thì không thể không đánh, Ngô Trần cũng còn cách nào, chỉ hy vọng võ công của Thất Nguyệt có thể tốt một chút, không phải chết ở đây, vậy thì phái Tố Nữ và phái Thủy Nguyệt sẽ xuất hiện mối thù sinh tử.
Người lo lắng không kém gì Ngô Trần còn có Thủy Hạo Nguyệt và Tiêu Thất Nương, tuy rằng Thất Nguyệt chủ động làm Thủy Hạo Nguyệt yên tâm, nhưng sao bọn họ có thể thả lỏng được, đường nhiên bọn họ còn nhớ nửa năm trước Thất Nguyệt không có một mống võ công nào, còn Lạc Liên Y chính là một thân thủ khá tốt trong đám tiểu bối, mặc dù tư chất của nữ nhi là thượng giai, còn có thân thể mang thể chất thuần âm là kỳ tài trong việc tu luyện, nhưng tuổi tác tương đối lớn, thời gian lại ngắn.
Thủy Hạo Nguyệt thấy Tiêu Thất Nương khẩn trương đến mức trán đổ mồ hôi, vì thế nắm lấy tay nàng nói "Hiện tại võ công của Khinh Khinh cũng không tệ, nó chủ động khiêu chiến, hẳn là định liệu trước được.” Tiêu Thất Nương vẫn khẩn trương như cũ, nhưng cũng khẽ gật đầu rồi ngồi xuống.
Tuy rằng Thủy Hạo Nguyệt an ủi Tiêu Thất Nương như vậy, nhưng trong lòng hắn cũng không chắc chắn, âm thầm hạ quyết tâm, chỉ cần có chút nguy hiểm gì, cho dù hắn có mất hết mặt mũi cũng phải đi lên cứu người, đương nhiên không thể để khuê nữ có thường tổn gì.
Vốn dĩ Thất Nguyệt chỉ muốn khiếu khích Lạc Liên Y, quả nhiên, như Thất Nguyệt mong muốn, Lạc Liên Y đã mất đi lý trí.
Lạc Liên Y lắc người một cái, một dải lụa đỏ đã ở trong tay, dải lụa đỏ được nàng ta vung lên tựa như một rặng mây đỏ đánh về phía Thất Nguyệt.
Thất Nguyệt cũng không hoảng loạn, ngay cả vũ khí cũng chưa lấy ra, dải lụa kia đã bay đến gần, nhưng Thất Nguyệt y như bị dọa đến choáng váng, vẫn đứng yên tại chỗ, những người dưới đài đều kinh hô một tiếng, Tiêu Thất Nương đã đứng lên, mà Thủy Hạo Nguyệt thì đã đặt tay vào trong túi phi tiêu.
Lúc mọi người dưới đài đều tưởng chừng như trái tim đã nghẹt trong cổ họng, Thất Nguyệt biến mất tại chỗ, dải lụa đỏ kia xẹt qua chỗ khi nãy cô đứng, nhưng Thất Nguyệt đã xuất hiện phía sau Lạc Liên Y.
Giữa sân ồ lên, ngay cả mấy vị chưởng môn và trưởng lão của mấy môn phái lớn cũng trái ngược với vẻ không quan tâm vừa rồi, đều kinh ngạc nhìn chằm chằm Thất Nguyệt ở giữa sân. Người khác không nhìn rõ, nhưng nhẫn lực của mấy người bọn họ nhìn ra được, khinh công của cô nương này đã có thể nói là xuất thần nhập hóa, mặc dù mấy người bọn họ cũng không dám nói khinh công có thể so sánh hơn thua.
Bọn họ chưa từng nhìn thấy đường khinh công này bao giờ, căn bản không phải tuyệt kỹ của bất kỳ môn phái võ lâm nào, quả thực là một đường tự thành, vô cùng mới lạ.
Thấy Thất Nguyệt né tránh, Lạc Liên Y giận dữ, xoay người định quét ngang về phía Thất Nguyệt lần nữa, nhưng lại bị Thất Nguyệt tránh thoát rất dễ dàng. Thất Nguyệt né tránh vài lần, Lạc Liên Y giận đến nỗi mắt đỏ lừ, từ nhỏ đến lớn nàng ta chưa từng nhục nhã thế này, nếu như đánh trực diện thì có thể nàng ta sẽ không giận đến thế, nhưng Thất Nguyệt như vậy lại y như đang chơi với khỉ, nàng ta nhảy nhót ở trên đài, mà Thất Nguyệt lại là bộ dáng tản bộ trên sân vắng, lúc có hứng còn vẫy tay với Thủy Hạo Nguyệt.
Lạc Liên Y hung ác trong lòng, nàng ta khẽ lắc tay, một chiếc vòng khắc họa văn tinh xảo lộ ra trên tay nàng ta, một tay khắc khẽ vuốt lấy nó, hàng trăm cây ngân chấm mảnh như lông trâu từ trong vòng tay bay thẳng về phía Thất Nguyệt. Vòng tay này là của phái Tố Nữ, chưởng môn Ngô Trần thấy Lạc Liên Y thật sự xinh đẹp, sợ nàng ta bị khinh bạc ở bên ngoài, vì thế mới đưa vòng tay này cho nàng ta để tự vệ. Nhưng Lạc Liên Y hiện tại đã sớm bị Thất Nguyệt khiêu khích đến mức thất khiếu bốc khói, chẳng còn quan tâm tới tác dụng của thứ này nữa.
Thất Nguyệt mừng thầm trong lòng, ha ha, đây chính là gãi đúng chỗ ngứa. Cách tốt nhất để đánh bại đối thủ không phải là cắn nhau trực diện, mà là tạo cơ hội để đối thủ mắc phải sai lầm.
Thắng căn bản không phải mục đích Thất Nguyệt khiêu khích nàng ta, ý tưởng cuối cùng của Thất Nguyệt vẫn là muốn hủy hoại thanh danh của nàng ta. Tuy rằng thế này vẫn chưa hủy được hoàn toàn, nhưng Thất Nguyệt có tinh thần Ngu Công dời núi, chơi xấu từng chút từng chút một.
Thất Nguyệt cảm thấy bản thân đảm đường vài phản diện quá tốt, đặc biệt giống những nữ nhân hư hỏng trong phim truyền hình.
Thất Nguyệt thấy ngân chấm bay lại cũng không hề trốn tránh, tay khẽ run lên, một thanh nhuyễn kiếm lập tức rơi xuống từ tay áo, kiếm kia mỏng y như một tờ giấy, Thất Nguyệt xuất ra kiếm chiêu, Lăng Tiêu kiếm pháp vốn chính là lấy nhanh làm gốc, mọi người chỉ có thể thấy ánh sáng bạc lóe lên trong không khí, ngay cả bóng kiếm cũng không nhìn thấy.
Kiếm này là từ đâu ra? Đương nhiên là Thất Nguyệt bóc lột từ chỗ Thượng Quan Vân Mộng. Đây là bội kiếm của Thượng Quan Vân Mộng tên Điệp Dực, tình cờ bị Thất Nguyệt nhìn trúng, vì thế một đóa hoa lửa tham lam nho nhỏ thoáng hiện lên trong mắt Thất Nguyệt, hoàn toàn không biết liêm sỉ chiếm làm của riêng, Thượng Quan Vân Mộng cắn khăn tay ứa nước mắt, nhìn Thất Nguyệt vui rạo rực lấy đi thanh bội kiếm mà mình đã dùng từ khi còn nhỏ, lấy danh mỹ miều là: Tạm thời bảo quản.
Thanh Điệp Dực này không hổ là bội kiếm của giáo chủ Ma giáo, thật sự là chém sắt như chém bùn, chỉ cần ngân châm đụng tới bóng kiếm thì lập tức bị chém thành hai đoạn, chờ Thất Nguyệt thu kiếm, vụn châm đã rơi đầy đất.
“Ta giết ngươi” Thấy Thất Nguyệt chém đứt tất cả châm, Lạc Liên Y đỏ lự cả hai mắt, dải lụa đỏ trong tay bay thẳng về phía Thất Nguyệt, Thất Nguyệt cong môi cười tiếp đón, lúc ở gần sát Lạc Liên Y, Thất Nguyệt dùng giọng mà chỉ hai người có thể nghe nói, "Thì ra mỹ nữ đệ nhất chỉ là một phế vật thế này, thật đúng là.... bao cỏ”.
Lạc Liên Y nghe thấy càng thêm tức giận, lại đánh từng chiêu từng chiêu liều mạng.
Lạc Liên Y hành động như vậy khiến những người vẫn luôn truy phủng nàng ta hoàn toàn thất vọng, bọn họ thích là một Lạc Liên Y cao ngạo, là không thể xâm phạm, là tồn tại bất dung tục của hậu thế, nhưng Lạc Liên Y của bây giờ nào có khác gì những nữ hiệp một lời không hợp liền khóc lóc la lối om sòm trong chốn giang hồ kia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...