Editor: Lazi
Beta-er: Niêm Hoa Nhất Tiếu
Giấc mộng chế tạo mỹ nhân đệ nhất giang hồ - Thành công!
Nhưng một mỹ nhân không có fans, không có thiếu hiệp theo đuổi thì không thể tính là giang hồ đệ nhất mỹ nhân.
Tuy rằng hiện tại Thất Nguyệt rất xinh đẹp, nhưng cô biết diện mạo này cùng lắm chỉ đạt hạng hai, hạng ba trên bảng Quần Phương Phổ mà thôi. Người khác thì Thất Nguyệt không rõ lắm, nhưng Lý Tiểu Điệp thì cô biết, lớn lên thập phần xinh đẹp, so với diện mạo của Thuỷ Phong Khinh thì hơn kém không bao nhiêu. Hơn nữa, thanh danh của Thuỷ Phong Khinh không quá tốt, Thất Nguyệt lại không thể mai danh ẩn tích, cho nên con đường trở thành giang hồ đệ nhất mỹ nhân còn cần cân nhắc thêm.
Không phải cứ trở nên xinh đẹp là sẽ được mọi người truy phủng, giống như lúc Thất Nguyệt ở thế giới của Long Tam, tuy có không ít nữ minh tinh phẫu thuật thẩm mỹ để trở nên xinh đẹp, nhưng phần lớn mọi người khi nhớ lại diện mạo trước của các nàng, vẫn không có hảo cảm.
Cho nên Thất Nguyệt quyết định bước đầu của phương án, đó chính là lăng xê!!!
Mà đối tượng giúp Thất Nguyệt lăng xê chính là Mục An, người đã cùng nàng hoà ly.
Thất Nguyệt cũng biết như vậy là thiếu đạo đức, nhưng cô cũng không còn cánh nào khác, đã là đệ nhất mỹ nhân thì không có nam nhân nào cô không phá được! Ngã ở chỗ nào phải đứng dậy từ chỗ đó, nếu không dù cô có cùng nam nhân khác lăng xê thành công thì giang hồ vẫn sẽ nói cô bị Mục An bỏ rơi! Vì để sau này không có tình huống xấu hổ, phiền toái như vậy, Thất Nguyệt quyết đinh "nhất lao vĩnh dật"*, giải quyết Mục An trước tiên.
[*] Nhất lao vĩnh dật = làm một mẻ, khoẻ suốt đời = một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.
Mặt khác, sở dĩ Thất Nguyệt lựa chọn Mục An là vì Thuỷ Phong Khinh quá hiểu hắn. Nàng biết từ chuyện nhỏ như hắn thích ăn cái gì, thích nhan sắc ra sao đến chuyện lớn như hắn luyện loại võ công nào, thời gian nào ở đâu. Thậm chí, Thuỷ Phong Khinh còn biết miếng độn giày của Mục An dùng loại hoa văn gì! Cho nên năng lực điều tra của fan não tàn quả thực có thể so với điệp viên 007. Tư liệu chi tiết, tỉ mỉ như vậy, cô không chọn hắn thì chọn ai.
"Tiểu thư, chúng ta đi đâu vậy ạ?" Trên xe ngựa, Thu Đào thấy Thất Nguyệt ngồi trên giường nệm, luôn trầm tư nhìn ra cửa sổ, vì thế tò mò hỏi.
"Đi may mấy bộ quần áo trước." Thất Nguyệt sửa lại lọn tóc bên thái dương, lười biếng trả lời.
"Quần áo?" Thu Đào vẫn không hiểu.
"Ba phần diện mạo, bảy phần trang điểm. Có câu "có bột mới gột nên hồ", giang hồ đệ nhất mỹ nhân thì nên có trang phục tương ứng. Nếu không làm sao lăn lộn a." Thất Nguyệt cảm thấy may mắn vì cô tương đối có tiền, hơn nữa Thuỷ Phong Khinh tuy rằng não tàn nhưng lại thập phần nhiệt tình, yêu thích thu thập thông tin liên quan đến Mục An, cho nên trang phục ở đâu may đẹp, trang sức ở đâu làm tốt, cô đều rõ như lòng bàn tay. Hiện tại, nơi Thất Nguyệt muốn đến là một tiệm quần áo, tuy rằng không quá nổi danh nhưng lão bản ở đó lại có thể tính là đại sư tinh thông may trang phục.
Xe ngựa đi hai ngày đường, Thất Nguyệt mới đến được tiệm quần áo. Cửa hàng rất nhỏ, hơn nữa vị trí lại hẻo lánh, cô hỏi thăm nửa ngày mới tìm được chính xác địa chỉ.
"Tiểu thư, nơi này thật sự có bán đồ tốt sao?" Nhìn cửa hàng quạnh quẽ, Thu Đào hoài nghi hỏi Thất Nguyệt.
"Hẳn là có." Thất Nguyệt cũng không xác định, nhưng đã đến đây, cô cũng muốn vào xem thử.
Thất Nguyệt bước vào cửa, cô nhìn quanh một chút, phát hiện cửa hàng tuy nhỏ nhưng sạch sẽ chỉnh tề, bên trong còn treo một vài kiện quần áo, ngắn gọn hào phóng, thủ công thập phần không tồi.
"Cô nương muốn mua gì a?" Thấy Thất Nguyệt vào cửa, một nữ nhân diện mạo hiền lành tiến lên hỏi cô.
"Ta muốn đặt may vài bộ trang phục. Có thể làm nhanh không, ta có việc cần dùng gấp." Thất Nguyệt vừa nhìn liền cảm giác được đây chính là chủ tiệm. Kỳ thật các tú nương thêu thùa may vá đều rất dễ nhận ra, vì mặc kệ mặt các nàng có bao nhiêu thô ráp nhưng tay nhất định được bảo dưỡng non mịn vô cùng. Bởi vì các nàng quanh năm suốt tháng đều phải tiếp xúc với tơ lụa, nếu tay thô ráp, sẽ làm hỏng sợi tơ. Thất Nguyệt vừa vào, liếc mắt đã nhận thấy tay nàng thập phần trắng nõn, lại mềm mại không xương.
"Là may cho cô nương mặc sao?" Chủ tiệm nương trên dưới đánh giá Thất Nguyệt vài lần, trong lòng âm thầm tán thưởng, thật là xinh đẹp. Nàng buôn bán nhiều năm như vậy, cũng chưa thấy nữ tử nào xuất chúng như vị này. Nàng vốn thích may quần áo, hiện tại thấy người xinh đẹp như vậy, ngón tay ngứa ngáy, hận không thể trực tiếp phân thân làm mấy bộ cho cô nương này ướm thử.
"Là ta. Ta muốn đặt năm bộ, có thể lấy trong vòng mười ngày không? Hơn nữa, yêu cầu của ta có chút cao, không cần phải cực kỳ hoa lệ, nhưng nhất định phải độc đáo xinh đẹp." Thất Nguyệt đáp, lại bảo Thu Đào lấy ra một xấp ngân phiếu, nói: "Nếu có thể làm được, tiền đặt cọc ta trả giá gấp đôi."
Lão bản nương nhận xấp ngân phiếu trong tay Thất Nguyệt, nhảy dựng lên, nàng làm quần áo so với nhà khác quý hơn rất nhiều, chính vì vậy sinh ý của cửa hàng không tốt lắm, nhưng Thất Nguyệt trả giá lại rất cao, cao hơn nhiều so với giá nàng đưa ra.
Lão bản nương cũng không từ chối, âm thầm nghĩ, nếu đối phương đã ngỏ ý, lúc may quần áo nàng sẽ làm tinh xảo chút, sẽ không để khách nhân chịu thiệt. Đối với tay nghề của mình, nàng vẫn luôn tự tin.
Đo kích cỡ xong xuôi, lại thương lượng tốt thời gian, sau khi Thất Nguyệt và Thu Đào rời đi, lão bản nương mới xuất ra bản lĩnh, bắt đầu may quần áo cho Thất Nguyệt.
Thất Nguyệt tìm nơi ở xong, lại sai Thu Đào hỏi thăm tình huống của Mục An.
Muốn biết tin tức của Mục An thực sự quá dễ dàng, trước kia Thu Đào luôn giúp Thuỷ Phong Khinh làm loại chuyện này, nơi dò la tin tức nàng nắm rõ trong lòng bàn tay. Chỉ một canh giờ, Thu Đào đã tra rõ ràng hành trình gần đây của Mục An.
Hiện tại, Mục An đang bồi nghĩa huynh của hắn tại Ngọc Tuyền sơn trang. Nghĩa huynh của hắn tuy có Phượng Tinh ngọc bảo trụ tính mạng, nhưng vẫn còn lưu lại bệnh căn, vì vậy ở tại đó điều dưỡng.
Ngọc tuyền sơn trang có suối nước nóng thiên nhiên hỗ trợ việc điều dưỡng, chủ nhân nơi này là một võ lâm thế gia đã xuống dốc, hiện lại càng thêm điêu tàn, trừ bỏ bán sản nghiệp của tổ tiên, còn cho thuê Ngọc Tuyền sơn trang, kiếm chút tiền.
Bởi vì Ngọc Tuyền Sơn có hơn mười suối nước nóng lớn nhỏ, năm đó thời điểm gia tộc đang còn huy hoàng, xuôi theo các suối nước nóng ở trên núi tạo ra năm, sáu thôn trang nhỏ, nhưng đều gọi chung là Ngọc Tuyền sơn trang. Nơi này cũng không quá tiện nghi, người thuê bao trọn rất ít, đại đa số đều thuê từ một đến hai tiểu thôn trang.
Thất Nguyệt cong môi cười, thầm nghĩ trong lòng, đến ông trời còn giúp cô.
Mười ngày sau, Thất Nguyệt đi lấy xiêm y. Lão bản nương thấy Thất Nguyệt thập phần kích động, gấp gáp muốn cô thay y phục cho nàng xem.
Không thể không nói, tay nghề của lão bản nương thật tốt, Thất Nguyệt thay xong, Thu Đào đi theo bên cạnh, đôi mắt luôn dán trên người cô.
Thất Nguyệt mặc một thân váy sắc sương (màu sương khói mờ nhạt, nói trắng là xám khói) thêu hoa Vân Cẩm. Áo ngoài mỏng manh được nhuộm màu nước xanh biếc. Đặc biệt, trên y phục được thêu thêm ám văn màu xám bạc, nhìn qua cực kỳ xinh đẹp, khi nhìn kỹ lại càng cảm thấy tinh xảo. Lúc bước đi, ám văn chuyển động tựa như gợn nước, khiến người ta có cảm giác như lạc vào núi sâu lại bất chợt gặp được một con suối trong vắt.
Thêm vào đó, khuôn mặt Thất Nguyệt đậm nét tiên khí, làn da tựa như ngưng chi, mắt phượng khẽ chớp. Vẻ cô độc kết hợp với nét vũ mị đã tạo nên một vẻ đẹp khó có thể miêu tả thành lời.
Năm kiện y phục, từng kiện so với từng kiện lại thêm phần xinh đẹp. Quần áo chính là "chiến bào" của mỹ nữ, lời này quả là chính xác, ngay cả Thất Nguyệt ngắm mình trong gương cũng không nhận ra bản thân. Lão bản nương không nghĩ tới hiệu quả y phục lại tốt như vậy, cười không khép miệng được, lại tặng cô thêm mấy đôi giày vớ nàng tự làm, tâm trạng còn vui hơn so với Thất Nguyệt đi mua y phục. Thất Nguyệt để lại tiền, sau này lại đặt thêm một ít, chỉ là không cần gấp, cứ chậm rãi mà làm, về sau sai người tới lấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...