Editor: Tiểu Hy Hy
Beta-er: Niêm Hoa Nhất Tiếu
#Tiếu: Thương các tềnh êu phải chờ đợi mòn mỏi, nay phát phúc lợi 10/10. Từ chương này trở đi, ngôi kể sẽ có sự thay đổi. Thất Nguyệt = cô. Thu Đào = nàng.
Dưới sự dụ dỗ kiêm đe dọa của Thất Nguyệt, Thu Đào như kẻ đi chịu chết, bị Thất Nguyệt kéo lên thuyền giặc. Không phải cô không phúc hậu, muốn lôi kéo đệm lưng, mà là nếu không có Thu Đào phối hợp, kế hoạch của cô sẽ không có cách nào tiến hành.
Đối với việc muốn Thu Đào nhập bọn hay không, Thất Nguyệt nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định thật thật giả giả với Thu Đào. Chỉ có lời nói dối nửa thật nửa giả mới có thể lừa được người khác. Thu Đào không phải kẻ ngu, nàng hầu hạ Thủy Phong Khinh bao nhiêu năm, Thất Nguyệt có thể giả vờ ngày một ngày hai, nhưng về lâu về dài, sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện. Cân nhắc một chút, thay vì làm loạn với Thu Đào, không bằng kéo nàng nhập bọn.
"Tiểu thư, về phần Mục thiếu gia, người có muốn đến gặp hay không?" Thu Đào không hổ là cơ linh, từ khi Thất Nguyệt muốn nàng đổi cách xưng hô "phu nhân" thành "tiểu thư" thì đã nhanh chóng phát hiện tâm tư của Thất Nguyệt. Sau khi đạt thành đồng minh với cô, liền lập tức sửa lại cách xưng hô với Mục An.
"Không đi, ngươi truyền tin cho mẫu thân, nói ta muốn hòa ly." Thất Nguyệt vừa nhìn gương mặt cực lớn của mình phản chiếu qua gương, vừa nói với Thu Đào.
"A?"
Mặc dù Thu Đào đã nghe Thất Nguyệt nói rằng bản thân cô không còn như trước nữa, nhưng trong lúc nhất thời, nàng vẫn chưa thể tiếp nhận được sự thay đổi lớn như vậy. Thu Đào cho rằng Thất Nguyệt thương tâm quá độ nên mới nảy sinh bất mãn với Mục An, nhưng lại không nghĩ tới cô có thể quyết tuyệt như vậy. Hôm trước còn sống chết đòi đuổi theo Mục An, hôm sau đã muốn hòa ly? Phải biết rằng, trước đây, vì gả cho Mục An, chiêu gì cô cũng nghĩ ra được.
"Thuận tiện nói với phòng bếp, hôm nay ta sẽ không ăn cơm chiều. Nấu chút canh bí đao cho ta là được!" Thất Nguyệt sờ nắn khuôn mặt của mình, phát hiện ở dưới vẫn có tính dẻo. Dù gì năm đó Thủy Hạo Nguyệt và Tiêu Thất Nương đều là tuấn nam mỹ nữ hàng đầu, con gái sinh ra khẳng định không thể kém được.
Thu Đào mơ mơ màng màng ra khỏi phòng. Kinh ngạc liên tiếp khiến nàng mất hơn nửa ngày mới kịp hồi phục tinh thần. Lúc này mới nhớ ra chuyện Thất Nguyệt giao phó, lập tức gọi một tiểu nha hoàn đi truyền lời cho Mục An, lại phái một chân sai vặt thông báo tin tức cho Tiêu Thất Nương.
*******
Tại một tòa biệt viện khác, giữa rừng trúc xanh tao nhã lịch sự phủ kín cả sân viện, hai nam tử đang so kiếm. Một người môi hồng răng trắng, bạch y như tuyết. Một người thanh y tố bào, mắt chứa đầy sao. Hai người, ngươi tới ta đi, kiếm pháp siêu quần, khiến lá trúc không ngừng rơi rụng, chao nghiêng, bay lượn theo kiếm khí. Khung cảnh đẹp như vậy, dù là ai bắt gặp cũng sẽ không nhịn được tán thưởng một tiếng.
Cuối cùng, một chiêu thu thế, thanh y nam tử tra kiếm vào vỏ, còn bạch y nam tử lại bổ một kiếm lên cây trúc bên cạnh. Chỉ trong nháy mắt, thân trúc đã bị chém thành hai đoạn. Vết cắt sắc bén, động tác dứt khoát, không hề có lấy nửa điểm sai sót.
"Mục An, ngươi hạ hỏa đi ha, cây trúc này cũng đâu có trêu chọc gì ngươi!" Thanh y nam tử cười nói, cầm lấy bầu rượu bên cạnh, nghiêng miệng bình rót xuống.
"Làm sao ta nguôi giận được, ngươi cố ý tới xin lỗi vì muội muội, nhưng nàng lại quá đáng như vậy, chẳng những khiến chúng ta chờ đợi nửa ngày, còn trực tiếp không tới. Ta thấy Tiểu Điệp đánh không sai, thật là đáng giận." Mục An một phen đoạt lấy bầu rượu trong tay thanh y nam tử, uống mấy ngụm. Lúc buông bầu rượu xuống, trên môi còn dính chút rượu, khiến đôi môi càng thêm hồng nhuận. Cả người tuấn mỹ không giống phàm nhân.
Thanh y nam tử tên Lý Tử Hành, danh xưng giang hồ là Tiêu Dao Phiến - nhân vật tề danh cùng Mục An. Lý Tử Hành thường xuyên dùng kiếm, nhưng vũ khí sở trường của hắn lại là một chiếc Thiết Phiến mỏng như cánh ve được cất giấu trong ngực.
Mặc dù Lý Tử Hành không cho rằng muội muội của mình - Lý Tiểu Điệp - là người sai, nhưng nói đi cũng phải nói lại, phụ mẫu của Thủy Phong Khinh đều là tiền bối nổi danh trên giang hồ. Lý Tử Hành cũng không muốn trở mặt với người ta, chỉ có thể mất công đi một chuyến, ai ngờ lại ăn bế môn canh*.
[*] bế môn canh: ý nói tìm gặp nhưng lại bị đối phương đóng cửa từ chối.
Bất quá, Lý Tử Hành hắn không để ý đến chuyện có gặp được cái bà béo kia không, dù sao hắn cũng đã bày ra tư thái (tức là có đến xin lỗi rồi), cho dù có bị nói đến cũng có cái lý.
"Mục An, làm khó ngươi rồi, nếu không phải vì Nam Bình huynh, ngươi cũng không đến mức phải cưới người như vậy." Lý Tử Hành đồng tình vỗ vai Mục An, lại bị Mục An tức giận tránh đi.
Mục An ghét nhất là người khác nhắc đến chuyện mình bị buộc phải cưới xấu nữ kia, vốn dĩ vẫn còn tức giận, nay lại càng tức hơn. Hắn trừng mắt nhìn Lý Tử Hành.
Lý Tử Hành biết mình lỡ lời, cười ha ha nói, "Đừng tức giận, ca ca bồi tội, mới ngươi uống rượu, đi, chúng ta mau tới quán rượu làm khách." Lý Tử Hành kéo Mục An đi ra ngoài cửa.
*******
Thất Nguyệt nằm trên giường hai ngày, có lẽ bởi vì thuốc mỡ rất tốt nên thương tích trên người cô đã khá hơn rất nhiều, hiện tại đã có thể đi lại một chút trong viện. Mấy ngày nay cô đều dựa vào việc ăn rau dưa. Đối với chế độ ăn uống này, nội tâm Thất Nguyệt thật sự không hề có chút gánh nặng nào. Cô lớn lên nhờ dung dịch dinh dưỡng. Ở thời đại tinh tế, chỉ có nhà phú quý mới có thể có được rau dưa và thịt tự nhiên, nào đến lượt một người thường như cô. Chỉ cần là người bình thường, đều chỉ có thể sử dụng dung dịch dinh dưỡng để sống qua ngày. Trước thời đại tinh tế là mạt thế, thời điểm đó, đất đai trên tinh cầu bị ô nhiễm nghiêm trọng. Cũng bởi vậy, từ đó về sau, trên mặt đất không còn thực vật nào sinh trưởng được nữa. Sau khi mạt thế hoàn toàn kết thúc, cả tinh cầu chỉ còn lại vẻn vẹn mấy khu đất có thể gieo trồng, vô cùng trân quý.
Cho dù bây giờ Thất Nguyệt chỉ có rau dưa để ăn, nhưng có khó ăn đến đâu cũng tốt hơn nhiều so với dung dịch dinh dưỡng.
Tuy nhiên, Thất Nguyệt vẫn có chút phiền não. Bởi vì sức ăn của nguyên chủ quá lớn, nên hiện tại lúc nào cô cũng trong trạng thái đói khát cực độ.
Tất cả những người giảm béo thường không thành công bởi vì họ đều không phải đối mặt với áp lực của cái chết. Còn với Thất Nguyệt, nhiệm vụ thất bại tương đương với việc linh hồn trực tiếp bị hấp thụ. Đứng trước tử vong, đói đã không còn là vấn đề.
Thất Nguyệt lại uống mấy ngụm canh bí đao, nước canh thanh đạm không chút váng dầu. Sau khi uống no một bụng nước, cô cảm thấy dạ dày dễ chịu hơn đôi chút.
Thất Nguyệt vận động bằng vài động tác đơn giản. Lần này cô đổi được một quyển bí tịch võ công, dù rất muốn luyện võ, nhưng lại không thể. Thứ nhất, nửa điểm bản lĩnh nguyên chủ cũng không có, Thất Nguyệt chỉ có thể tu luyện nội lực trước, từ từ tu bổ kinh mạch. Thứ hai, thân thể nguyên chủ thật sự quá béo, bây giờ cô ngay cả khi đứng cũng không nhìn thấy chân, cánh tay cũng chẳng chạm được đến đầu gối. Muốn luyện võ? Không thể nào! Đặt mông ngồi lên người kẻ địch thật ra lại là cách còn có thể xuy xét.
Thất Nguyệt dùng khăn lông lau mồ hôi. Đúng lúc này, tiếng nói chuyện từ ngoài viện truyền đến. Thất Nguyệt còn chưa kịp lắng nghe rõ ràng, cửa đã bị đẩy ra. Một hồng y nữ tử vội vã xông vào.
"Con! Đứa nhỏ này, sao lại muốn hòa ly? Lúc ấy người đòi gả là con, bây giờ chỉ mới gả đi chưa đầy nửa năm lại muốn hòa ly. Ta cũng sắp bị con làm cho nhọc lòng tới chết!" Nữ nhân nọ vừa bước vào đã buồn bực mắng. Phía sau, Thu Đào ngoan ngoãn theo chân nàng, thành thật như tiểu tức phụ (cô vợ nhỏ), còn trộm đưa mắt ra hiệu cho Thất Nguyệt.
Đây hẳn là mẫu thân của nguyên chủ, Tiêu Thất Nương. Thất Nguyệt âm thầm đánh già vài lần. Theo lý mà nói, Tiêu Thất Nương đã ngoài bốn mươi, nhưng theo mắt của Thấy Nguyệt, dáng vẻ của bà cũng chỉ hơn hai bảy hai tám. Một thân kỵ trang (trang phục cưỡi ngựa) đỏ rực như lửa, bó sát. Phong thái anh tư. Mắt phượng khẽ nhíu. Một tay đưa lên, định nhéo lỗ tai Thất Nguyệt, tay còn lại cầm theo một chiếc roi. Khuôn mặt tiếc hận rèn sắt không thành thép.
Theo sát phía sau Tiêu Thất Nương là một nam nhân. Vừa tiến vào liền thấy Tiêu Thất Nương đang xách lỗ tai Thất Nguyệt, một tay khác còn đang dí trán cô. Nam nhân vội vàng lên tiếng ngăn lại, "Thất Nương, nàng đừng xúc động.".
"Nương! Nương! Người đừng đánh. Con còn đang bị thương, chưa có khỏe đâu!" Thất Nguyệt bị nhéo đau, cũng không màng đến thể diện, nhanh chóng mở miệng xin tha.
Nam nhân vừa tới là phụ thân của nguyên chủ, Thủy Hạo Nguyệt. Diện mạo nho nhã ôn hòa. Tướng mạo chỉ như người mới ba mươi, kết hợp với Tiêu Thất Nương, quả là một đôi bích nhân. Thủy Hạo Nguyệt không hổ danh là đệ nhất mỹ nam năm đó, tuổi đã ngoài bốn mươi, nhưng vẫn soái đến mức khiến người khác không cách nào nhìn thẳng.
Tiêu Thất Nương đang tức giận, thấy lão công bênh vực Thất Nguyệt, vì thế thuận nước đẩy thuyền, thả tay, nhưng tức giận trong ngực vẫn dâng lên từng cơn như cũ. Bà nghe nói nữ nhi thân sinh bị đánh, nay lại muốn hòa ly, lúc đó, thất khiếu của bà như sắp bốc khói. Bà biết khuê nữ nhà mình rất thích Mục An, nhưng bây giờ lại tự mình đề nghị hòa ly, có thể thấy bản thân cô đã chịu ủy khuất lớn thế nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...