Editor: Sênh Ca
Thất Nguyệt không có cách nào bình tĩnh thêm được nữa, cô giật lấy đồng hồ, trực tiếp ném vào mặt Phan Chương, "Cút cho tôi, tôi không phải lão đại của cậu!! Còn để tôi thấy cậu lần nữa, tôi sẽ đánh chết cậu.".
Phan Chương bị ném trúng, kêu ai u một tiếng, cũng không dám phản kháng, nhặt đồng hồ rơi trên mặt đất rồi chạy ra ngoài.
"Thế nào? Phan ca, lão đại có thích không?" Một đám du côn đứng chờ ở cửa, vừa thấy Phan Chương liền lao đến hỏi.
"Thích cái rắm, lão đại muốn đánh chết tao đây này. Tao đã nói quà quá nhẹ mà. Hôm qua bảo trực tiếp đi cướp ở cửa hàng vàng bạc đá quý, tụi mày lại trộm cái thứ này ở biệt thự tư nhân!!" Phan Chương thở ngắn than dài. Phải làm sao bây giờ, lão đại chắc chắn bất mãn với năng lực làm việc của mình, bằng không tại sao lại nói cậu ấy không phải lão đại của mình. Ý lão đại hẳn là nếu mình không hảo hảo biểu hiện thì sẽ bị trục xuất khỏi bang phái đi!
Không được, bây giờ hắn là phó bang chủ. Lão đại bình thường không thích quản lý, mọi chuyện đều là hắn tự làm. Hắn không muốn nhường vị trí này cho người khác, theo cách nói của cổ nhân, hắn chính là tòng long chi công*.
[*] tòng long chi công: công thần của vua
"Cướp, đêm nay cướp cửa hàng vàng bạc đá quý!" Phan Chương thả chiếc đồng hồ trong tay xuống, dùng chân nghiền nghiền, nhẫn tâm nói với đám du côn trước mặt.
- ------
Thất Nguyệt vẫn đọc sách như cũ, mặc dù thư viện đã bị sửa, nhưng nơi này tương đối an tĩnh. Danh khí của cô càng ngày càng lớn, bạn học đối đãi với cô cũng càng ngày càng căng thẳng. Việc Thất Nguyệt ngồi trong lớp học là cực hình với những học sinh khác, vì vậy cô chỉ có thể đến tổng bộ Long Tam hội đọc sách.
Đột nhiên, cửa mở ra, Phan Chương dẫn theo một đám người hỉ khí dương dương* bước vào. Mí mắt Thất Nguyệt giật giật, cô dự cảm có chuyện xấu đã xảy ra.
[*] hỉ khí dương dương: vui vẻ, tự đắc.
"Lão đại, cậu xem, toàn bộ đều là do anh em cướp hôm qua." Phan Chương vui vẻ ra mặt, bắt đầu lôi mọi thứ từ trong bao ra, nào là vòng vàng, nhẫn vàng, thậm chí còn có nhẫn kim cương phỉ thúy.
"Lão đại, hôm qua là lần đầu tiên anh em đi cướp cửa hàng vàng bạc, quá sung sướng! Trước kia chỉ toàn giật đồ của tụi con nít trên đường cái, bây giờ nghĩ lại thật quá ngây thơ!" Một tên lưu manh đứng bên cạnh hào hứng nói. Những người còn lại cũng hưng phấn trao đổi kinh nghiệm.
"Lão đại, tất cả đều là quà tặng dành cho cậu, thế nào? Bây giờ cậu hẳn là vừa lòng đi? Lần trước rời khỏi em cảm thấy thập phần hổ thẹn, cư nhiên mang đồng hồ tới lừa gạt lão đại. Lão đại giáo huấn vô cùng có đạo lý, không dám cướp ngân hàng và các nơi tương tự chứng tỏ không đủ tư cách gia nhập bang phái của chúng ta." Phan Chương hưng phấn nói.
Thất Nguyệt cắn răng, hít sâu một hơi, vẫn không thể hạ họa. Thật không thể tưởng tượng được năng lực lý giải của đối phương. Nếu lại nói không cần, bọn họ sẽ tính toán đi cướp ngân hàng?!!
Thất Nguyệt cảm thấy có phát giận cũng vô dụng, vì thế tận lực ôn hòa nói, "Các cậu mang mấy thứ này về đi, tôi thật sự không cần."
"Lão đại, cậu ngại quá nhẹ?" Phan Chương mở to hai mắt. Bây giờ phải làm sao, vàng bạc đá quý cũng không được, chẳng lẽ lão đại trực tiếp muốn đòi xe, đòi tiền?
"Không phải, tôi thấy tôi không dùng được những thứ này. Các cậu có thể lấy về dùng cho việc khác, không cần cho tôi." Thất Nguyệt vội vàng giải thích.
Vì vậy, một đám người chỉ có thể uể oải xách hết tất cả ra ngoài.
"Lão đại không cần là có ý gì?" Một tên côn đồ liếm răng nói.
"Tao cảm thấy lời lão đại rất có hàm nghĩa." Phan Chương vẫn luôn trầm mặc bất chợt lên tiếng.
"Phan ca hiểu lão đại nhất, anh nói một chút, lão đại đang nghĩ gì thế?" Mọi người lập tức vây quanh hỏi.
"Lão đại không chịu nổi a. Cậu ấy căn bản không tham tiền, chúng ta đã hiểu lầm ý của cậu ấy." Khuôn mặt Phan Chương lộ vẻ xấu hổ, hắn thở dài nói, "Ý lão đại là muốn chúng ta lấy những thứ này đi phát triển bang hội. Dã tâm của lão đại rất lớn, bằng không sao có thể trong thời gian ngắn như vậy nhất thống toàn trường? Bây giờ lão đại muốn khuếch trướng thế lực a!"
Mọi người lập tức bừng tỉnh đại ngộ, không cầm lòng được, càng ngày càng sùng bái Thất Nguyệt. Thật ghê gớm, coi tiền tài như cặn bã, mấy ai có thể làm được? Hơn nữa là đàn ông nhất định phải có dã tâm, điểm này lão đại quá chuẩn rồi.
Vài ngày sau.
Sau khi xuất viện, Thượng Quan Cảnh tìm đến Phan Chương. Hắn ngượng ngùng nói, "Chương Tử, tôi cũng muốn gia nhập Long Tam hội, có thể giúp tôi nói một tiếng với lão đại được không?".
Phan Chương nhìn Thượng Quan Cảnh nghi hoặc. Thượng Quan Cảnh rất có tiếng ở đây, không chỉ có thế lực riêng của mình trong trường học, mà còn rất có uy danh trong đám lưu manh ngoài khu vực trường học, hơn nữa hắn vừa mới bị lão đại đập cho một trận, sao bây giờ lại muốn gia nhập?
Thấy Phan Chương nhìn mình hoài nghi, Thượng Quan Cảnh thở dài giải thích, "Tôi phục lão đại rồi. Lúc ấy không biết lượng sức mình, khiêu chiến cậu ấy, nhưng cậu ấy vẫn luôn nhường tôi. Sau đó lại thấy tôi quá tự đại mới giáo huấn tôi một trận. Trong khoảng thời gian dưỡng thương, tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Tôi vẫn luôn ỷ lại bản thân có thể đánh nên thập phần bừa bãi, lại không biết nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Người có năng lực phải giống như lão đại, chưa bao giờ phô ra ngoài. Đây mới là ghê gớm! Tôi thật sự sùng bái lão đại, lần này tôi gia nhập cùng với thế lực ngoài trường học của tôi."
Phan Chương đang lo làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ lão đại giao, bây giờ có Thượng Quan Cảnh gia nhập, hai người có thể bắt nhịp với nhau. Phan Chương có tiền, Thượng Quan Cảnh có người, thật thích hợp ghép chung lại với nhau thành một nhà, oanh oanh liệt liệt triển khai vận động khuếch trướng thế lực.
Thất Nguyệt vẫn luôn đọc sách, đương nhiên không biết Long Tam hội làm ra biết bao nhiêu chuyện náo nhiệt. Cho đến một ngày, một đám cảnh sát đến tìm cô, Thất Nguyệt mới biết, cô bây giờ đã trở thành kẻ cầm đầu bang phái mới lập nguy hiểm nhất khu vực.
Thất Nguyệt vạn bất đắc dĩ bị cảnh sát bắt về đồn điều tra. Gần đây Long Tam hội nháo vô cùng lớn, cướp bóc, sống mái tranh giành địa bàn với nhau, nguyên bản khu vực đã không an bình, nay lại càng không an bình hơn.
Mặc dù thủ lĩnh đã bị bắt về, nhưng cảnh sát vô cùng đau đầu, họ không thể tìm thấy chứng cứ phạm tội của Long Tam. Hắn chưa từng tham gia cướp bóc lần nào, cũng không tham gia đánh nhau, thậm chí lần đánh nhau duy nhất với Thượng Quan Cảnh cũng không thể được sử dụng để khởi tố tội danh cố ý gây thương tích. Bởi vì Thượng Quan Cảnh nói hai người chỉ đùa giỡn, đùa em gái nhà mi, đùa đến bệnh viện rồi. Nhưng Thượng Quan Cảnh vẫn một mực nhận định bị thương là do bản thân tự ngã, không hề liên quan đến Long Tam, cảnh sát cũng hết cách.
Đây là lần đầu tiên cảnh sát bọn họ gặp được tội phạm có chỉ số thôn minh cao như vậy, đối phương không hề để lại bất kỳ dấu vết gì, kể cả nhân chứng cũng tỏ vẻ, Long Tam không hề trực tiếp chỉ thị bọn họ khuếch trương địa bàn, cướp bóc người khác, tất cả đều là ám chỉ. Hắn thậm chí còn không lấy bất kì tang vật nào. Tất cả mọi thứ đều không chê vào đâu được.
Cuối cùng, ngay cả máy phát hiện nói dối cũng được cảnh sát dùng tới. Nhưng đối phương khăng khăng nói mình không phải lão đại Long Tam hội, mà lời nói dối rõ ràng như vậy cư nhiên lại được máy phát hiện nói dối ghi nhận là lời nói thật. Điều này càng làm cho cảnh sát có áp lực lớn hơn. Một tội phạm điên cuồng có dã tâm, lại cực kì thông minh nhưng bọn họ chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn mà không làm được gì.
Cuối cùng, cảnh sát vẫn không tìm được nửa điểm chứng cứ, bất đắc dĩ phải thả Thất Nguyệt ra. Nhưng bọn họ không tin đối phương sạch sẽ như vậy, vài lần đột kích kiểm tra càng làm cảnh sát nhận thấy quả thực vô kế khả thi.
Bọn họ đột kích khám xét nhà đối phương, nào ngờ sạch sẽ đến rối tinh rối mù, thuốc phiện, dụng cụ cắt gọt trong tưởng tượng đều không có, ngay cả tiểu thuyết sắc tình cũng không có luôn. Bọn họ đột kích kiểm tra trường học, nhưng toàn bộ bàn học, cặp sách, sách vở của đối phương đều vô cùng chỉnh tề. Giáo viên tỏ vẻ, mặc dù thành tích không tốt lắm, nhưng học hành nghiêm túc, hơn nửa lần kiểm tra học kì này điểm thi đều đạt tiêu chuẩn. Bọn họ lại điều tra mặt khác, cơ hồ tất cả mọi người đều nói mặc dù Long Tam rất đáng sợ nhưng không thể không thừa nhận hắn là người lễ phép, thậm chí có người còn nhìn thấy hắn đưa bà lão qua đường. Từ trước tới nay Long Tam cũng không có hành vi quá phận với nữ sinh, sinh hoạt cá nhân vô cùng sạch sẽ.
Một tội phạm hoàn mĩ không có sơ hở, cho dù là cảnh sát cũng không dám trêu chọc. Trải qua chuyện lần này, cái tên "Long Tam" đã chân chính vang dội.
▶Lải nhải time: Chương này đặc biệt dài, vote to recharge my batteries. 😱😱😱
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...