Editor: Sênh Ca
Trong phòng học, Thất Nguyệt yên lặng mở cặp sách.
Trong phạm vi hai mét xung quanh cô không có lấy một bạn học bình thường. Mỗi ngày Thất Nguyệt đều bị Phan Chương đáng chết và một đám lưu manh tự xưng là Long Tam Hội vây quanh. Thất Nguyệt khóc không ra nước mắt. Vốn dĩ Long Tam mất nửa năm thời gian mới ngồi lên vị trí lão đại Cao nhất, thế quái nào cô còn làm tốt hơn cả hắn!
Thất Nguyệt yên lặng lấy sách vở ra nhưng bài học thật sự quá khó, cô hoàn toàn không thể đọc hiểu. Bây giờ là tiết tự học buổi chiều, Thất Nguyệt thu dọn sách vở, tính toán đến thư viện trường học tra cứu thêm tư liệu và sách tham khảo.
"Lão đại, cậu muốn đi đâu?" Phan Chương thấy Thất Nguyệt rời đi, lập tức đuổi theo hỏi.
Thất Nguyệt nhìn tên gia hỏa đứng bên cạnh, trong lòng không nhịn được oán hận. Đều tại người này, nếu không phải hắn, cô cũng không xui xẻo trở thành lão đại.
Thất Nguyệt cảm thấy bản thân không thể tiếp tục để ý đến hắn, chỉ trừng mắt nhìn hắn, sau đó trực tiếp đi ra ngoài.
"Phan ca, lão đại làm sao thế?" Một tên du côn nhanh nhẹn chạy đến hỏi.
"Tao cảm thấy cái liếc mắt vừa rồi của lão đại thâm ý mười phần!" Phan Chương mấp máy miệng, cân nhắc trả lời.
"Hay là chúng ta đi theo xem sao! Lão đại là người có tâm tư sâu kín, không phải người dễ để người thường đoán được!" Phan Chương nghĩ nghĩ, từ sau chuyện của Giáo viên chủ nhiệm hắn cảm thấy lão đại quá thâm sâu, làm người khác đoán không ra.
Thất Nguyệt đến thư viện. Lúc này thư viên không đông lắm, vài tốp năm tốp ba đang đọc sách. Cô vừa bước vào, không khí nháy mắt liền trở nên áp lực, mọi người bắt đầu ồn ào thu thập sách vở, men theo bức tường rời đi, chỉ sợ Thất Nguyệt chú ý tới mình.
Phan Chương đứng ngoài thấy học sinh vội vội vàng vàng rời khỏi. Hắn trầm tư suy nghĩ một hồi, chợt vỗ ót, bừng tỉnh đại ngộ, "Lão đại quả nhiên là lão đại, sao tao có thể nghĩ đến chứ!".
Tên du côn bên cạnh lập tức nhanh nhẹn hỏi, "Phan ca, anh lĩnh hội được suy nghĩ của lão đại rồi?".
"Ý lão đại là chúng ta có Long Tam hội nhưng lại không có tổng bộ a! Mày nhìn thư viện này xem, có phải rất lớn không!" Phan Chương chỉ vào thư viện, nói.
"Ý anh là..." Tên du côn mở to hai mắt, sau đó bừng tỉnh đại ngộ.
"Không sai, lão đại vừa ý nơi này!" Một tên khác tiếp lời.
- ------
Chiều hôm sau, Thất Nguyệt theo thói quen đến thư viện. Mấy ngày nay cô tích cực chăm chỉ, mặc dù nhiều chỗ vẫn chưa hiểu, nhưng nhờ phúc của Phan Chương, đám lưu manh thấy cô hứng thú với chuyện học tập liền đi cướp rất nhiều sổ tay, bút kí của học sinh giỏi. Vì vậy nhất thời cô có rất nhiều tài liệu về kiến thức trong năm học này.
Hôm nay thư viện sao vậy?
Thất Nguyệt nhíu mày, nghi hoặc mở cửa.
Vừa đẩy cửa đi vào, cả thư viện lập tức an tĩnh. Phan Chương thấy cô tới, lập tức nịnh nọt chạy tới, "Lão đại, thế nào? Đây là kinh hỉ (ngạc nhiên vui mừng) anh em tạo cho cậu!".
Thất Nguyệt nhìn thư viện mỗi ngày đều đến từ trên xuống dưới. Toàn bộ sách vở bàn ghế đều không có, khắp nơi cắm cờ màu in chữ "Long Tam Hội". Gần trăm thành viên của Long Tam Hội đều ở trong này, vừa thấy Thất Nguyệt lập tức hô to lão đại, hành lễ với cô.
"Lão đại, cậu xem, đây là bàn làm việc cướp từ văn phòng giáo viên. Toàn bộ sách trong thư viện đều đem ra ngoài bán lấy tiện trang trí. Nhìn xem, đây là bức họa mãnh hổ xuống núi, rất uy phong phải không?" Phan Chương thấy Thất Nguyệt không phản ứng, lập tức khoe thành tích.
"Các người thật uy phong!" Sau ót Thất Nguyệt nổi đầy gân xanh, giơ chân đạp Phan Chương một phát. Em gái mày, bây giờ chỗ học cũng không có. Thất Nguyệt cảm giác thế giới này tràn ngập ác ý, cô căm tức nhìn Phan Chương, thật sự muốn đánh hăn một trận. Nhưng nếu tiếp tục đánh người, không biết trường học lại đồn thành cái dạng gì. Thất Nguyệt nhẫn nhịn đá văng cửa bỏ đi.
"Phan ca, anh không sao chứ? Hình như lão đại không thích nơi này? Chúng ta đoán sai rồi sao?" Một tên du côn đỡ Phan Chương ngã trên đất dậy hỏi.
Phan Chương xoa xoa chỗ bị đá trúng, thở dài nói, "Lão đại nhất định ngại nơi này quá đơn sơ. Hơn nửa tổng bộ là chuyện lớn, chúng ta lại tỏ vẻ như không."
"Nhưng chúng ta không có tiền a." Bên cạnh, một tên côn đồ lên tiếng.
"Không có tiền có thể trộm, có thể cướp! Mày có thấy vẻ mặt thất vọng của lão đại vừa rồi không? Chúng ta không thể làm lão đại mất mặt. Hơn nữa không phải hôm qua tao chế rất nhiều huy chương sao? Chúng mày đem bán hết đi, một trăm đồng một cái." Phan Chương xách tai một tên lưu manh, tiếc hận rèn sắt không thành thép hét lên.
"Quý như vậy có người mua chắc?" Tên du côn xoa đầu nhỏ giọng thì thầm.
"Tại sao lại không có người mua? Mày nói với bọn họ, lần đầu mua 100 đồng, lần hai mua chỉ 30 đồng." Phan Chương giải thích.
"Người ta mua một cái huy chương là được, mua nhiều như vậy làm gì?"
"Họ có thể mua rồi bán lại a! Mười cái offline thăng cấp thành tiểu đội trưởng, hai mươi cái offline lên trung đội trưởng.* Như vậy không phải kiếm được tiền rồi sao?" Phan Chương cảm thấy bản thân quá thông minh, như vậy không phải vừa khuếch trương được Long Tam hội vừa kiếm được tiền sao.
"Phan ca, đây hẳn là bán hàng đa cấp** đi." Một tên côn đồ yếu ớt do dự nói.
[*] + [**] = hình thức bán hàng đa cấp, cụ thể là một người tìm người và bán huy chương, bán được mười cái sẽ thăng cấp, sau đó nói với người mua là tham gia bán hàng cùng, có thể bán lại cho người khác, nếu bán được mười cái cũng sẽ được thăng lên làm tiểu đội trưởng. Cứ như thế... người tham gia bán cùng đồng nghĩa với việc tham gia Long Tam hội.
"Tao mặc kệ bán hàng đa cấp hay cách gì khác. Tóm lại lão đại tức giận. Tụi mày cũng thấy lão đại đánh người hung tàn như thế nào. Không làm ra tiền thì cũng không cần mạng nữa." Phan Chương đá đít tên lưu manh bên cạnh, hung tợn nói.
- -------
Buổi tối, Thất Nguyệt nhận được tin tức Long Đại và Long Nhị khiến hiệu trưởng mất chức*, bây giờ đang lẩn trốn. Hai người để lại giấy nhắn cho Thất Nguyệt, nói muốn đi cướp bóc bên ngoài, tiện thể đi thăm thú thế giới, bảo cô tiếp tục phát triển sự nghiệp. Thất Nguyệt có chút cao hứng, rốt cuộc bây giờ đã không còn hai người anh bắt ép cô thành lưu manh, cô có thể an tĩnh nỗ lực trở thành học sinh xuất sắc được rồi.
[*] nguyên gốc là "đình chỉ viện" - ngừng làm việc (tại) học viện. Maybe wrong? Tạm thời không có thời gian đối chiếu với raw, nên nếu sai mọi người cmt để sửa.
Ngay khi Thất Nguyệt đang ảo tưởng bản thân nhờ sự nỗ lực được mọi người công nhận, không bị coi là cùng một dạng với hai người anh thì hiện thực đã cho cô một kích. Thất Nguyệt rơi lệ đầy mặt, hai người đi quá không đúng lúc. Lão đại Cao Nhị và Cao Tam không còn nữa, lại thêm chủ ý của Phan Chương, Long Tam Hội lấy hình thức bán hàng đa cấp nhanh chóng nhất thống toàn trường.
Chờ đến khi Thất Nguyệt thanh tỉnh từ một đoạn thời gian "không màng thế sự, chuyên tâm đọc sách thánh hiền" thì toàn trường đã gọi cô một tiếng lão đại.
Hôm nay là ngày đầu tiên sau một tháng đi học của Thất Nguyệt, chính thức trở thành Lão đại Cao trung của thành phố hỗn loạn nhất.
Thất Nguyệt cắn khăn tay yên lặng khóc ròng, mẹ nó, tốc độ quá nhanh, bây giờ cô phải làm "xao" đây?
Rất nhanh sau đó Thất Nguyệt phát hiện bản thân khóc quá sớm, bởi vì phía sau còn có chuyện đáng khóc hơn đang chờ cô!
"Lão đại, đây là quà tặng chúc mừng cậu thống nhất toàn trường."
Thất Nguyệt đang đọc sách, khoảng thời gian này cô cuối cùng cũng có thể hiểu được một ít. Cô bắt mấy học sinh giỏi thay phiên dạy bù cho bản thân, mặc dù đối phương bị dọa nơm nớp lo sợ, nhưng Thất Nguyệt thật sự hết cách rồi, dù gì thanh danh đã sớm không tốt, vậy dứt khoát nâng cao thành tích rồi nói.
Thất Nguyệt ngẩng đầu nhìn Phan Chường cầm một chiếc hộp cung kính đứng trước mặt nịnh nọt nâng lên.
Người cô hận nhất chính là hắn, mẹ nó, bản thân trở thành lão đại Cao trung đều do người này làm hại.
Dưới ánh mắt phẫn nộ của Thất Nguyệt, Phan Chương đứng vững, mở chiếc hộp trong tay ra, là đồng hồ, "Lão đại, đây là Rolex, ngài xem, hoàn toàn mới. Hôm qua các anh gửi đến. Ngài có thể đeo thử.".
Thất Nguyệt quả thực hận không thể làm thịt hắn. Đây là tang vật a! Lại đưa cho cô, còn hỏi cô có được hay không, được cái đầu nhà mi.
TÌM EDITOR HỢP TÁC!
TÌM EDITOR HỢP TÁC!
TÌM EDITOR HỢP TÁC!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...