.............
Đôi bàn tay kia lạnh đến thấu xương, tinh tế vuốt ve phần thịt mềm mại ở đùi trong của cậu.
Tim Lộc Xuyên đập nhanh tới cực hạn, cậu có cảm giác, Phó Hàn Giang có thể vặn gãy đùi của mình bất cứ lúc nào.
[ Tiểu Thúy Hoa, cậu rốt cuộc có thứ gì đáng tin cậy không? Chúng ta phải chuồn lẹ thôi.
]
[ Chuồn rồi thì vai ác phải làm sao? Giá trị hắc hóa của hắn đã vượt qua mức độ cao nhất rồi! Nếu cậu bỏ trốn mà lại bị hắn bắt được, chắc chắn còn chết thảm hơn bây giờ.
Không bằng cậu cứ ngoan ngoan nằm yên đi, ít nhất còn có chỗ được thoải mái.
]
Trán Lộc Xuyên nổi đầy gân xanh, nghe đi nghe đi, đây là lời mà một con người có thể nói ra hả?!
[ Nếu bây giờ bị bắt về, tôi nhất định sẽ bị hắn chơi chết, đến lúc đó đừng nói giá trị công trạng của cậu, nói không chừng tôi với cậu đều toang hết luôn.
]
Hàm dưới bị Phó Hàn Giang nâng lên từ phía sau, Lộc Xuyên khó khăn ngửa đầu đối diện với con ngươi tràn đầy hưng phấn của hắn.
Ánh mắt kia toát ra thú tính và dục vọng hủy hoại, không giống đang đùa giỡn chút nào.
Thân thể Lộc Xuyên bị Phó Hàn Giang nửa ôm trong ngực, cậu hoàn toàn bị khống chế, không dám phản kháng.
Cậu đứng yên như tượng, sợ lão chó điên này không khống chế được bản thân, lên cơn vồ chết cậu.
Hơn nữa bây giờ Phó Hàn Giang đã mất đi cộng tình tâm, từ trên xuống dưới hoàn toàn biến thành một kẻ điên.
Lúc này hắn nào quan tâm đến mọi thứ xung quanh, chỉ cần có thể trả thù cậu, chuyện gì hắn cũng dám làm ra.
"Trả lời tôi?" Ngón tay Phó Hàn Giang xẹt qua cằm Lộc Xuyên, gãi cậu như gãi bé mèo.
Nếu không phải biểu tình của Lộc Xuyên quá mức đau khổ, có lẽ người khác sẽ cảm thấy tâm trạng Phó Hàn Giang đang rất tốt.
[ Thúy Hoa! Nhanh ném cho tôi thứ gì có thể trốn khỏi tay Phó Hàn Giang đi! ]
Không ai có thể thấy rõ cảm xúc trong mắt Phó Hàn Giang hơn cậu.
Hận ý khắc cốt lẫn lộn với tình yêu điên cuồng vặn vẹo, như cỏ dại hỗn loạn đang gắt gao cắm rễ, chúng bện thành một vòng kín không kẽ hở, xoắn chặt lấy Lộc Xuyên.
Chính bản thân Lộc Xuyên cũng không rõ, Phó Hàn Giang đây là yêu mình nhiều hơn, hay là hận mình nhiều hơn.
[ Hai ngàn giá trị công trạng nha thân mến ~ đạo cụ đã để ở trong túi của ngài, chuyển động nhẹ một cái sẽ rơi xuống đất ngay! ]
"Em..." Lộc Xuyên cắn môi, khó khăn chuyển động thân mình, tấm card như bông tuyết rơi xuống bên chân hai người.
Ánh mắt Phó Hàn Giang nhẹ nhàng lướt qua, chăm chú nhìn theo tấm card.
Chậm rãi ngồi xổm xuống, hắn nhặt tấm card lên, niết ở trong tay, sức lực mạnh đến mức đầu ngón tay trở nên trắng bệch.
"Lộc Xuyên, em nói xem đây là thật hay là giả?"
Hắn nhìn Lộc Xuyên đang dại ra, cong môi cười lạnh một tiếng.
Giống như cánh bướm lượn lờ giữa hai người bọn họ, lời nói dối khẩu phật tâm xà diễn hết bài này đến bài khác, đến cuối cùng câu nào mới là lời thật lòng?
Lộc Xuyên nhìn ảnh chụp mình và nữ xứng ngồi cùng nhau, trong lòng chết lặng.
Thúy Hoa rốt cuộc đang đùa cái gì vậy? Nó đây là muốn chơi chết cậu đúng không?
"Em với cô ấy yêu nhau thật lòng, anh thả em đi đi, chúng em đã ngủ với nhau rồi." Phóng lao thì phải theo lao, Lộc Xuyên cắn răng nói.
"Ngủ với nhau?" Phó Hàn Giang bóp chặt tấm ảnh, hắn gằn từng chữ một, trên môi còn treo theo nụ cười khủng bố.
Lộc Xuyên đang định gật đầu thừa nhận nhưng ông trời đâu tha cho ai, một giây sau nghiệp quật cậu tới tấp.
Xe của nữ xứng dừng ngay trước mặt cậu, dáng người thướt tha muôn vẻ, trên mặt lấm lem nước mắt, mở cửa xe nhảy ra ôm chầm lấy Lộc Xuyên.
"A Xuyên, vì sao anh thà thích Lâm Tử Bắc cũng không muốn ở bên cạnh em?! Em có điểm nào không tốt!"
Phó Hàn Giang lạnh lùng ngạo nghễ liếc Lộc Xuyên một cái, trong chớp mắt dùng đầu gối hung hăn thộn vào bụng cậu.
Lộc Xuyên bị tập kích bất ngờ, cổ họng dâng lên vị ngòn ngọt của máu, bụng đau đến mức cậu trực tiếp nhắm nghiền hai mắt, chết ngất trong lòng Phó Hàn Giang.
Phó Hàn Giang khiêng Lộc Xuyên lên dưới ánh mắt của mọi người, trực tiếp ném cậu vào trong xe, nghênh ngang rời đi.
.............
❤️.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...