Lộc Xuyên trốn trong nhà Hùng Du Du, bắt đầu tính toán bước tiếp theo.
[ Thúy Hoa, tốt nhất cậu nên nôn hết mấy chuyện nham hiểm cậu làm ra đi, ký ức của tôi so với Phó Hàn Giang và cậu không khớp lắm.
]
Thúy Hoa ngập ngừng một chút, sau đó ngay lập tức giở ra giọng điệu khách sáo máy móc.
[ Sau khi cậu mê hoặc Phó Hàn Giang đến thần hồn điên đảo rồi đội nón xanh cho hắn, tôi truyền tống cậu đi rồi đem văn kiện bí mật bán cho Lâm Tử Bắc để kiếm thêm thu nhập ~ Nếu không cậu nghĩ mấy khoảng nợ của cậu là ai trả giúp hả thân mến? ]
Lộc Xuyên hơi nhăn mày lại, cậu có chút nghi ngờ gãi gãi đầu: [ Tôi thực sự đội nón xanh cho hắn à? Tôi là loại người này sao? Tôi cảm thấy tôi là một bé ngoan chân chính mà.
]
[ Cậu có biết xấu hổ không hả? Chính mình làm ra chuyện gì còn không biết xem lại? Cậu thiếu điều đeo vòng hào quang nữ chính lên nhảy nhót thôi đấy, cũng may nữ chính chỉ yêu tiền chứ không yêu vai ác hay nam chính cả.
]
[ Nói mới nhớ, hình như tôi chưa gặp nữ chính bao giờ, bộ dạng cô ấy ra sao nhỉ? ]
Thúy Hoa xoay đầu Lộc Xuyên sang một bên.
[ Thấy cô gái ngồi đếm tiền bên cạnh kia không, nữ chính Hùng Du Du đấy.
]
Lộc Xuyên há hốc mồm, bàn hoàng thốt lên: "Vãi chưởng?!"
"Làm gì đấy? Mắng tôi cũng được, một tiếng 50 tệ, mắng thoải mái, cậu đào mộ tổ tiên của tôi lên cũng được." Hùng Du Du cẩn thận đem tiền cất vào trong hộp, cầm lấy ổ khóa khóa lại.
Kiếp trước nhỏ này nghèo chết đúng không?!
Nhanh chóng phân tích tình huống trước mắt một chút, Lộc Xuyên hơi nôn nóng gãi đầu.
Nếu muốn xóa bỏ hiềm khích với vai ác, cậu nhất định phải cắt đứt quan hệ với Lâm Tử Bắc và Diễm Tình Tình.
Nhưng với tình trạng bây giờ có vẻ không khả quan lắm.
Hơn nữa lần này cậu lại bỏ trốn dưới mí mắt của Phó Hàn Giang, nếu thật sự bị hắn tóm được, chắc cái chân này của cậu không giữ nỗi quá.
Cho nên, trong tình huống này làm sao để quay về bên cạnh Phó Hàn Giang rồi chặt đứt hai cái nợ đào hoa kia?
"Tôi mẹ nó chạy trốn làm gì chứ?" Lộc Xuyên chết tâm, sa ngã nằm trên giường hai mắt nhìn trời.
[ Chẳng phải cậu nói muốn bỏ trốn à? Gì mà nếu không chạy là hắn đánh chết mọe cậu.
]
[ Vấn đề là bây giờ ông đây bỏ trốn hơi lỗ rồi đấy! Hắn bắt tôi lại thì tôi cũng phải ngủm thôi! ]
[ Không sao không sao, nghĩ đến 3000 giá trị công trạng cậu vừa mới xài đi, vui vẻ liền á thân mến ~ ]
[ Cậu đi chết đi, xin luôn.
]
Hùng Du Du ngồi trên ghế lướt điện thoại, nhìn tin tức hót hòn họt mới đăng lên, cô tò mò nhấp vào.
Không xem thì thôi, vừa nhìn thoáng qua, tròng mắt Hùng Du Du xém chút rớt ra ngoài.
[ Thông báo tìm người ]
Có một thanh niên ở trung tâm bệnh viện đi lạc, cậu ấy có triệu chứng mất trí nhớ gián đoạn.
Tóc ngắn màu sợi đay, mặc áo sơ mi đính đá cao cấp 2020 cùng với quần Chanel dài màu đen, giày liên danh AJ, nếu nhìn thấy chàng trai có các đặc điểm trên, xin vui lòng liên hệ với chúng tôi, tiền công 50 vạn.
Nhìn gương mặt dưới thông báo tìm người kia, Hùng Du Du ngẩng đầu, gắt gao nhìn chằm chằm Lộc Xuyên.
Tóc màu đay, trên người vẫn mặc áo sơ mi đính đá cao cấp, quần cũng là màu đen, dòng chữ Chanel trên đai lưng cũng đủ chói mù mắt cô.
Đôi giày AJ còn để ở bên cạnh đôi giày vải Bắc Kinh cũ của mình, tạo ra sự đối lập rõ rệt.
Trên đời này không có việc nào trùng hợp như thế này nhỉ?
Mắt thấy ánh mắt của Hùng Du Du càng ngày càng quỷ dị, nhìn mình như nhìn thấy khu mỏ, thiếu điều chảy nước miếng.
Sau đó, Hùng Du Du làm ra một chuyện khiến Lộc Xuyên muốn nhảy lầu tự tử.
Cô cầm điện thoại lên, hạ thấp giọng.
"Alo chào ngài, bệnh nhân tâm thần bị mất trí nhớ gián đoạn ngài muốn tìm đang ở chỗ tôi, ngài mau tới đi, tôi sắp không giữ nỗi hắn rồi.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...