Sáng hôm sau
9 giờ
Cô nàng Đường vẫn say giấc nồng chưa có dấu hiệu tỉnh lại, bộ dáng ngủ của cô không còn gì để nói hơn. Thân hình bé nhỏ làm đủ mọi kiểu dáng, chân phải gác lên tường bên cạnh, chân trái lơ lửng trên không, eo thì đã không còn ở giữa giường nữa mà cong hẳn một đường và bị chiếc chăn mỏng quấn lại, gương mặt vẫn ngây thơ và thanh tú như vậy nhưng một vài phần nhuốm thêm vẻ tùy tiện, lười nhác, bừa bộn của các nữ sinh viên cùng trang lứa.
Keng...keng...keng
Vệ Ảnh vừa đi học tiết đầu về thấy cô bạn thân vẫn ung dung liền không nhịn được thói bao đồng, lấy chiếc thau nhôm trong nhà tắm, cầm thêm cái đũa cái ở đâu ra, đi đến giường bạn, gõ liên hồi mấy cái liền.
Keng...keng...keng (×2)
Vi Khiết đang mơ trong giấc mộng lãng mạn thì dật mình tỉnh dậy, cầm gối hốt hoảng, mày nhăn nhúm lại y hệt mấy bà cô, mỏ chu ra đang định chửi đổng:
"Mẹ kiếp, sáng ra đã hại bản nương đây. Muốn tìm chết sao? Rảnh quá hay gì? Định mệnh đời". Cô nhóc ôm gối chặt vào tai, giùng giằng cái chăn mỏng trên chiếc giường nhỏ
"E hèm... bà cô tổ của tôi ơi...bây giờ đã là trưa rồi, không phải sáng nữa. Thông báo cho cậu biết bây giờ là 9 giờ 5 phút. Cậu chỉ còn 10 phút nữa để chạy đến giảng đường học tiết Thanh Nhạc". Vệ Ảnh cố tình làm cái loa giấy, nói to hết cỡ vào tai con lợn ngủ trước mặt mình
"Cậu liền tránh xa ra khỏi tớ đi, giấc ngủ nào cũng bị cậu phá. Điên hay không?". Vi Khiết dùng tay đẩy mặt Vệ tiểu thư ra, ngồi hẳn dậy, chẳng thèm nằm nữa, dù sao cũng tỉnh hẳn rồi còn đâu
"Ơ hay, cậu còn tức giận với tớ nữa à? Giỏi lắm, bà đây rất có tâm thiện trí lôi cậu từ trên giường xuống đây. Muốn bị đình chỉ hay muốn đúp môn?". Vệ Ảnh bị cô bạn thân gắt gỏng, bỏ mặc mình đứng giữa phòng la
Vi Khiết chẳng buồn trả lời lại, xách đít vào nhà tắm đóng cái "sầm" cửa. Chính thức cô đây sáng ra bị đánh thức nên ăn bom nổ. Hãy cầu mong rằng kể từ bây giờ không có kẻ nào léng phéng chọc cô nữa. Nếu không Đường Vi Khiết đây đảm bảo, thằng đó mất xác. Việc giết người, chôn xác là một trong những tài năng của cô đấy.
Đánh răng, rửa mặt, thay quần áo vù một cái. Vi Khiết ra đến bàn vơ dăm ba quyển vở mới sách giáo khoa chẳng thèm nhìn bìa, tiêu chí mang đi cho đỡ chống vắng cái cặp.
Đi bộ đến khu Thanh Nhạc. Thong dong vào lớp cũng thừa thêm hai phút nữa nhưng chẳng hiểu sao giáo viên môn này lại dở hơi đứng trên bục giảng kiểm tra bài rồi. Vi Khiết đi đến chỗ của Nhu Thanh ngồi xuống, mông chưa đặt, mặt đã muốn gục ngay xuống bàn ngủ tiếp.
"Đến rồi à? 2 buổi trước cậu nghỉ, tớ chép bài khá đầy đủ, muốn mượn không?". Nhu Thanh vừa chăm chú xem sách, vừa tốt bụng hỏi cô bạn đang mệt mỏi kia
"Không muốn chép". Vi Khiết đến liếc qua cũng chẳng buồn thì chép cái gì
"Cậu ấy đang làm lười đấy, kệ đê". Vệ tiểu thư hậm hực từ ngoài tới ngồi bên tay phải chả Nhu tiểu thư, ý tốt của cô từ nay ném cho chó ăn, có chết cũng không chia sẻ cho Đường Vi Khiết
Nhu Thanh nhướn vai làm như tôi không quan tâm việc của hai người, ai cũng ăn bom: "..."
"Tất cả chú ý". Giáo sư ở trên bảng giọng nghiêm khắc trấn giữ lớp cho trật tự, thấy ổn thỏa, ông nói tiếp:
"Giờ trước chúng ta đã học qua một số nốt thanh âm đặc biệt. Hãy cho tôi biết những quan điểm sai lầm về kỹ thuật thanh nhạc. Ai xung phong trước?". Giáo sư đọc câu hỏi, ông đứng giữa bục giảng lớn nâng gọng kính đen cổ cổ của mình nhìn xung quanh phía dưới
Cả lớp: "...". Có điên mới dơ tay đấy
Một câu kinh điển nữa của giáo viên thốt lên:
"Nếu đã không ai dơ tay... vậy tôi gọi theo SBD ngẫu nhiên"
"Tôi nhớ có một bạn nữ xin nghĩ 2 tiết ở lớp tôi. Hôm nay đến chưa?". Ông giáo sư thăm dò, giọng có chút khinh bỉ, tức giận
Vi Khiết đang lấy vở trắng cùng sách ra đặt trên bàn, cô căn bản bây giờ vẫn không biết đây là đang nhắm vào mình. Chỉ đến khi tất cả lớp đều quay mặt xuống nhìn cô, người thì bàn tán chủ đề không liên quan (vụ đánh nhau ở căng tin), kẻ thì chỉ trích cô này nọ. Đương nhiên, chẳng có câu nào tốt đẹp vừa tay nhau cả.
"Sao? Là tôi à". Cô nàng lạnh lùng liếc sang phía Nhu Thanh hỏi lần nữa cho chắc chắn
Nhu Thanh: "ừm"
Vi Khiết không những không lo lắng, sợ hãi mà khảng khái đứng thẳng người lên, khuôn mặt xinh đẹp tỏa ra khí chất đầy kiêu ngạo. Cô đây không sợ trời, không sợ đất, thì sao phải sợ mấy thứ bài học, cùng lời giảng nhàm chán chứ?
"Bạn học, mời em trả lời câu hỏi của tôi. Thú thật, 14 năm vào nghề chưa ai dám bỏ trống tiết của tôi cả. Em có vẻ không có tý tinh thần âm nhạc nào". Giáo viên lại nhếch môi khinh bỉ cô gái xinh đẹp giống cái bình hoa phía dưới kia, vào nghề bao năm ông còn không rõ mấy cậu ấm, cô chiêu này sao?
Vi Khiết nhíu mày chặt lại, đôi mặt vốn trong vắt đổi thành sự sắc sảo cùng khó chịu ra mặt. Nói xấu cô?
"Lão sư, trước tiên mời thầy nhắc lại câu hỏi, à, em khi trả lời liền muốn nói vài thầy với thầy rằng: Việc thầy dậy 14 năm hay 100 năm đương nhiên không liên quan gì đến bản thân em cùng những người đang ngồi đây cả. Tiếp đó, thầy có lý do gì nhìn em và nói như vậy với học sinh. Là đàn ông thì đó gọi là sự không tôn trọng phụ nữ. Là giáo sư thì chính là đang không tôn trọng sinh viên của mình"
Vi Khiết vừa nói, vừa thao thao bất tuyệt, gương mặt xinh đẹp cười rộ lên như một ý tứ chỉ trích rõ nét nhất. Từng câu của cô rất thấm, thấm vào tai đến nỗi các bạn đổ dồn hết ánh mắt vào người cô bái phục. Nhu Thanh cùng Vệ Ảnh thì không nhắm mắt được luôn, mồm há hốc ra. Làm ơn đi, ông thầy này tốt nhất đừng nên chọc vào. Giáo viên khủng bố nhất trường đó.
"Em đang xúc phạm tôi?". Ông ta híp mắt lại nguy hiểm
Cô nàng Đường nhún vai đáp:
"Thầy nghe xem câu nào xúc phạm?"
"Em...". Ông giáo viên dậm chân tại chỗ giận tím cả mặt, thở như bò điên trên giảng đường, giận đến nỗi lời chưa thốt ra được mà phản bác thì một nam sinh viên ưu tú đứng dậy, cậu ta mất kiên nhẫn:
"Thưa thầy, chúng ta vào lớp đã được 17 phút rồi, tiết này cho em hỏi liệu có học không ạ?"
"Học. Tất nhiên là học. Em nữ kia mau trả lời câu hỏi của tôi". Lão sư ho nhẹ, giận cũng nén lại vào trong, để ý hình tượng của mình, cuối cùng ông nghiêm giọng
Vi Khiết gật đầu, bộ dáng vẫn ung dung như vậy, cô đứng khoanh tay lại, nghe câu hỏi từ bạn gái ngồi cạnh bục giảng được ông giáo viên chỉ định đọc lên lại một lần nữa. Câu hỏi vừa dứt, cô trả lời nhanh chóng:
"Có 5 quan điểm sai lầm về kĩ thuật âm nhạc. Tất nhiên, em đã nhìn qua trong vở và thấy rằng thầy chỉ đưa ra được 3 kĩ thuật đơn giản nhất.
+thứ 1: Chú trọng kĩ thuật sẽ phá hỏng cảm xúc (đây là hiện tượng chung của những bạn trẻ hiện nay)
+thứ 2: Tốt sơn hơn tốt gỗ
+thứ 3: Kỹ thuật có cũng được, không có cũng được
+thứ 4: Dòng nhạc, thể loại nhạc này cần gì kĩ thuật (rất nhiều ca sĩ, nhạc sĩ chuyên nghiệp mở miệng ra là chê bai cái này, bài kia)
+thứ 5: Chỉ cần đầu tư học hát là có thể thành công (quan điểm sai hoàn toàn)
Em trả lời xong rồi, xin hết."
Vi khiết ánh mắt chiếu hẳn lên bục giảng xem ý kiến của giáo sư giảng dậy thế nào. Ai ngờ ông ta vẫn còn đang ngẫm nghĩ về quan điểm cô đưa ra. Trái lại với sự khinh bỉ vừa nãy, thì chiếc mặt to, đeo kính cổ có vẻ nghiêm túc và nghiền ngẫm hơn nhiều.
"Có thể cho tôi biết sao em lại đưa ra quan điểm thứ 1 rất chắc chắn vậy không?".
Đường tiểu thư: "Một số bộ phận khán thính giả chỉ nghe theo trào lưu, với thị hiếu âm nhạc nhạt nhòa, thiếu âm sắc chuẩn, vốn hiểu biết lại nghèo nàn nên việc mắc phải sai lầm số 1 này rất nhiều. Họ chỉ quan tâm đến sự mộc mạc của lời chứ hoàn toàn không để ý đến yếu tố khác quyết định hơn. Chính vì điều này một số cứ tưởng mình hát hay, bắt đầu sự nghiệp ca hát của mình, ôm giấc mơ chuyên nghiệp. Họ hoàn toàn không biết rằng cảm xúc mà họ mang đến đang biện hộ cho sự hời hợt của mình, dẫn đến việc giới âm nhạc hiện nay đang đân hình thành một lớp người hát thô kệch, lệch tông, vỡ nốt, loạn nhịp"
Giáo sư nghe xong, ông gật đầu mạnh liên tục cảm khái, cô sinh viên này tuy lời nói ra không mấy dễ nghe nhưng chưa ai lại thẳng thắn được như vậy, đó là một điểm thú vị. Việc am hiểu về âm nhạc chưa biết sâu hay không nhưng phần cảm nhận lại khá đặc sắc, đánh giá đều rất khách quan, dẫn chứng giới trẻ đàng hoàng. Ông không thể tìm ra nột lỗi sai sót nào trong đó cả. Đây rõ ràng là một cô gái có năng khiếu nhất từ trước nay ông từng gặp.
"Rất tốt. Vô cùng tốt". Ông vỗ bồm bộp tay phụ hoa khiến cả lớp đều rầm rộ ồ lên tán thưởng theo, họ nghe dù không hiểu bằng lão sư nhưng phân tích chuyên nghiệp như vậy căn bản sinh viên năm 2 chưa thể vỡ lẽ ra được
Vi Khiết cũng không tỏ vẻ ra quá vô mừng vì lời khen nhiều lâm. Cô an phận ngồi xuống, quay sang nhìn Vệ Ảnh nước rãi đã rỏ giọt làm gần ướt sách, cô nàng nhỏ tốt bụng nhắc nhở:
"Ảnh Tử, ngậm mồm vào đi".
Nhu Thanh nhìn bạn bằng ánh mắt sùng bái:
"Khiết Nhi, cậu nên báo danh lớp nâng cao mới phải"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...