Chiếc Land Rover cao cấp đậu ở khu đô thị hiện đại phía Tây Tô Thành, vị trí thuận lợi gần thành phố, trong lành, đẹp đẽ, quan trọng hơn với đúng tính cách của người chọn nhà Cố Mặc, nơi này rất yên tĩnh, dường như có thể nghe thấy tiếng lá, tiếng gió ở khoảng gần bên tai.
Vi Khiết tự giác xuống xe không cần chủ xe đuổi, cô hít một hơi sâu quan sát xung quanh mình, cả thân thư giãn thoải mái hết sức. Dang hai tay đón nhận làn gió mát tạt vào người vào tóc bay phấp phới. Cô thiếu nữ xinh đẹp hòa mình vào thiên nhiên giống như vị nữ thần xuống hạ thế lần đầu thấy trời xanh, ánh nắng.
Đứng một chỗ chưa đủ Vi Khiết muốn chạy quanh khuôn viên nơi này, cô ước mình có một ngôi nhà thực sự như này, đây là lần đầu tiên, đúng lần đầu cô cảm giác được sự yêu mến thật sự, vui vẻ tràn ngập. Vui sướng tung tăng giống đứa trẻ lao vào lòng mẹ, người mẹ này của chung sự trong trắng của đất trời.
Cố Mặc cất xe rồi ra tìm cô nàng nhỏ thì chứng kiến một cảnh tượng cô gái đang vui đùa quanh khuôn viên chung cư. Anh thật sự nhìn thấy sự thích thú, hồn nhiên trong nụ cười tươi sáng của Vi Khiết. Cô còn trẻ, cô luôn đầy sức sống.
Cố Mặc ngẩn ngơ nhìn mãi thân hình nhỏ bé đấy, quên mất việc mình phải làm bây giờ, đến đây làm gì. Trong lòng người đàn ông trào lên một cảm giác lạ mạnh mẽ. Môi khẽ mỉm cười vì những hành động đáng yêu quá đỗi của cô thiếu nữ họ Đường. Lời Vi Khiết nói sẽ theo đuổi anh nếu là sự thật. Thì quả thật anh sẽ không kiềm chế được độc chiếm chúng mất. Cô gái này quá đặc biệt, sự cứng đầu, bất chấp, lưu manh kia của cô làm anh muốn dậy bảo, bao dung chúng thậm chí quan hệ họ có là cái gì cũng chẳng quan tâm.
"Cố Mặc, cậu có một căn nhà thật tốt". Vi Khiết lại gần đứng cạnh sánh vai với anh, anh rất cao ngước nhìn mỏi cổ nên cô chỉ có thể nói và nhìn thẳng cười biểu đạt ý nghĩa
Thủ trưởng Cố cúi đầu xuống bắt gặp ánh mắt sáng lấp lánh nhìn về phía hồ lớn trong khuôn viên không khỏi kinh ngạc, cô gái này làm người ta vừa giận vừa thương. Dường như anh cảm nhận được sự chán trường bất lực trong đó. Kèm theo sự ước mong, giải thoát. Dù thế vẫn kiên định, bất khuất không một chút nhụt chí, gục ngã.
"Thích? Xong việc cô vẫn có thể đến đây, đi thôi". Cố Mặc miễn cưỡng rời mắt khỏi cô,bỏ lại câu nói bước đi về phía trước không thèm đợi ai đó kia
What? Ây ây bà đây nghe nhầm à, ông cậu bảo cô có thể đến đây sao? Really?
Vi Khiết:(ngẩn người rồi phản ứng chậm chạp chạy đuổi theo)
"Cậu Mặc Mặc, đợi cháu với, cậu thân yêu cậu nói thật sao? Vừa nãy ấy, cái câu nãy bảo cháu có thể vẫn đến đây ấy"
"Ừ"
"Thật?"
"Ừ"
"Pefect, phải thế chứ, cậu thân yêu thưởng cho cậu". Vi Khiết kích động cực điểm, cả khuôn mặt đều tươi cười hớn hở như đạt được thành tựu vĩ đại to lớn lắm, dơ hai ngón tay ra hôn vào đó rồi chạm lên mặt người đàn ông bên cạnh mình
Cố Mặc cả người cứng đờ, hầu kết di chuyển lên xuống che dấu sự kinh ngạc cùng ngại ngùng trong mắt mình, chân dừng bước lại, môi đọng lại ý cười khó thấy đến chính anh cũng không biết rằng mình đang cười, lòng có chút xôn xao, tim đập chậm một nhịp hơi tức tức. Cơ thể hơi nóng lên, làm anh cảm thấy có chút hốt hoảng không quen.
Vi Khiết thấy vậy thì cười trộm, nụ cười cực sung sướng nhìn lão yêu tinh bị bàn tay cô thu phục đang điêu đứng chết chân tại chỗ. Đã bảo cô mà định dở trò cưa ai chắc chắn phải đổ. Xinh đẹp, thông minh, vô sỉ, mặt dày bốn yếu tố này cộng lại có thể cưa đổ bất kì đàn ông nào cô muốn. Chuyện Vi Khiết này chấm thì bấm rồi.
Cố Mặc (chậm chạp phản ứng lại bấm thang máy)
"Vào đi"
"Ồ, đến cái thang máy cũng sịn, dát vàng hả?". Vi Khiết vui vẻ đứng phía sau lưng cậu mình ngửa đầu lên xuống, gõ gõ linh tinh tò mò sự xa hoa
"Nửa là dát vàng, nửa là bạch kim, đừng nghịch nữa". Thủ trưởng Cố kiên nhẫn giải thích cho cô gái nhỏ, cảnh cáo nhẹ
Số tầng chỉ đến 10 thang máy mở ra có người vào bên trong. Một cô gái ngực to, mông bự bước vào phía sau còn một bà cô già nữa theo chân sau.
Cô gái vừa vào mùi nước hoa nồng nặc, cái mông cứ lắc lắc không thể đứng yên được, ả ta chỉnh lại cái tóc bông xù như mèo của mình cố tình cho Cố Mặc xem, mặt mày chát lớp phấn đậm y xi măng xây dựng, môi dày nhoẻn cười chào:
"Cố tổng lâu rồi không thấy anh về đây". Giỏng ả chua loét cố làm ra kiểu dịu dàng dễ thương
"Ừ"
Bà cô già phía sau bĩu môi nhìn ả, xong quay ra chào anh một tiếng. Cả khu chung cư này ai lại không biết nhân vật lãy lừng Cố Mặc chủ tịch tập đoàn Cố Thị lớn nhất cả nước. Được đi thang máy cùng người đàn ông này vừa vinh hạnh, vừa hãnh diện chẳng khác nào bay cùng thượng đế cả, cho dù điều này có sự trùng hợp thì vẫn nên tận hưởng nịnh nọt.
Vi Khiết ngửi mùi nước hoa không ngừng hắt xì hơi, mùi quá hắc khiến thân thể tự chủ phản kháng lại. Tay cô bám vào phần hông của Cố Mặc rất tự nhiên, động tác cực thân mật khiến cho 2 người đi cùng kia há hốc mồm kinh ngạc.
Bọn họ có nghe nói rằng Cố tổng là người sạch sẽ không thích ai chạm vào kể cả đàn ông lẫn phụ nữ. Hôm nay trời đổ mưa sao hay họ hoa mắt. Nhìn cứ nhìn nhưng 2 người này lại không dám lên tiếng hỏi cô bé trẻ xinh đẹp đằng sau là ai, chỉ dám soi xét đánh giá.
"Khó chịu? Cầm lấy". Cố Mặc rút trong túi áo mình ra chiếc khăn tay màu đen tuyền đưa cho cô gái nhỏ dùng tạm
Cái tay của Vi Khiết bám lên hông anh vẫn giữ nguyên vị trí lấy chiếc khăn không tiếng cảm ơn liền cho luôn đến mũi.
Cố Mặc cũng chẳng phản kháng hành động này, dù gì cô cũng còn là đứa trẻ trong mắt anh. Bám một chút chẳng hề gì, quan trọng anh lại không bài xích hành động này mà còn có chút tự nguyện
"Cố tổng, cô bé này là?". Ả mông cong có ý dò hỏi
"Tôi là bạn gái của A Mặc, chào cô". Nhanh như máy Vi Khiết trả lời luôn tránh mất cơ hội
A Mặc hai tiếng ngọt ngào thân thiết thoát ra từ miệng của nữ thần thật bá đạo, từ này dùng thật êm tai
Cô ả nghe mà há miệng dường như chẳng tin nổi đây là sự thật. Quay sang Cố tổng nhưng anh ta lại không phản bác gì, mày nhíu chặt lại rồi dãn ra ngay lập tức dường như cũng bất ngờ về câu trả lời của Vi Khiết.
"A Mặc đến tầng mình rồi ra thôi. Chào cô, chào chị". Cô nàng Đường ngọt ngào làm vẻ hiểu chuyện lễ phép chào hỏi rồi khoác tay Cố Mặc đi ra khỏi thang máy
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...