Kế Hoạch Quyến Rũ Chồng Yêu

Vũ Trường Ca định rằng sẽ đến rướt A Nan về,ai ngờ lái xe vừa đến cổng trường thì thấy một cảnh khá thú vị.

Một người đàn ông đang ẳm một đứa bé gái,vì là đứng che tầm mắt nên cô không rõ người đó là ai,đối diện là một cô gái khá xinh đẹp,ngũ quan ôn hoà,cười cười nói nói thập phần dễ mến.

" Đây là A Nan sao ? Thật đáng yêu a!"

A Nan nghiêng đầu nhìn,chớp đôi mắt tròn tò mò nhìn.

" Ừ,là bọn anh mới nhận nuôi con bé"

Hắn đưa ánh mắt cưng chiều về hướng A Nan,khi mới tiếp xúc thì thấy con bé rất phiền vì nó chiếm mọi phần quan tâm của vợ mình về phía nó,thế nhưng càng tiếp súc càng cảm thấy thương yêu con bé,muốn dành mọi thứ đẹp đẽ cho con bé.

Về phần tại sao A Nan lại theo họ của cô,hắn cũng từng hỏi cô. Thì ra con bé muốn như thế cho nên hắn cũng không ý kiến nữa.

Độc Tôn Anh Lạc tên cũng khá khó nghe đi..

" Anh,tối nay chúng ta đi ăn cơm không? Em mời"

Cô gái ôn nhu nhìn A Nan,sau đó hướng ánh mắt về phía hắn.

" Mẹ!"

A Nan vốn dĩ đang được hắn ẵm trên tay,bỗng nhiên vùng vẫy nhảy xuống,chạy về phía đằng sau hắn.

Nhẹ nhàng tóm gọn rồi nâng A Nan lên tay,cô nhẹ nhàng hôn phớt lên trán con bé.


Cô nào biết,ánh mắt cô lúc đó dịu dàng như thế nào,khắc vào tâm khảm của Độc Tôn Triệt,trái tim hắn cũng vì thế là đập loạn nhịp.

Mọi thứ dường như ngưng đọng lại,trước mắt hắn chỉ thấy cô và tiếng cười lanh lảnh của A Nan.

Hắn không nỡ phá vỡ đi bức tranh tuyệt đẹp này.

Cô chậm rãi đi lại,nét mặt tươi cười nhìn hai người.

Nhanh chóng lấy bình tĩnh trở lại,hắn quét mắt qua cô gái đằng sau mình.

" Đây là Mạc Lam. Mạc Lam,đây là Vũ Trường Ca"

Hắn ngưng một chút,ánh mắt chiều chuộng nhìn cô.

" Là vợ của tôi"

"A,nghe đại danh đã lâu,bây giờ mới gặp chị "

Mạc Lam giơ tay đi lên phía trước,ánh mắt bừng sáng lấp lánh,hình như rất hâm mộ cô,thấy cũng không có gì là không được,liền bắt tay.

Gương mặt quả thật rất đẹp! Đặc biệt đôi mắt kia,như hãm thật sâu vào trong nhưng người ta lại rất tình nguyện bị như thế,so với chính mình chỉ có hơn chứ không kém.

Hồng nhan hoạ thuỷ,Mạc Lam thầm than.

" Mạc tiểu thư,rất vui được làm quen"

Cô cười nhẹ,đem A Nan đặt xuống đất để con bé đứng ngang với mình.

" Vốn dĩ là muốn rướt A Nan sớm một chút tạo kinh hỷ cho em,không ngờ vừa đến lại gặp tiểu Mạc,nên cùng nói chuyện phiếm một chút"

Hắn đem mọi chuyện nhanh gọn nói cho cô biết.

' Tiểu Mạc' sao ? Cũng thật thân mật đi.

Cũng không rõ cảm giác lúc này của mình là gì,nhìn đồng hồ cũng sắp đến giờ ăn tối,cô liền thuận miệng hỏi.

" Mạc tiểu thư,nếu tiện thì có thể ghé qua nhà chúng tôi ăn cơm một chút ?"

" Được không ?"

Mạc Lam hỏi,đương nhiên là hỏi hắn chứ không phải cô.

" Em được thì được thôi"

Hắn còn đang lâng lâng vì câu nói 'nhà chúng tôi' của cô,lòng vui như nở hoa thì nghe Mạc Lam hỏi,cười đáp lại.


'Nhà chúng tôi' 'Nhà chúng tôi' nhà của hai chúng ta ~

Kỳ thực hắn rất thích càng nàng gọi như thế.

Là cực kỳ thích.

Hắn chưa từng dùng ánh mắt cùng nụ cười đó để trả lời Mạc Lam a!

Nháy mắt hai bên má Mạc Lam nhiễm chút hồng.

Hai người đều vui,chỉ có cô đứng đây cảm thấy cảnh này rất ngứa mắt,rất không vui,nhưng chí ít không biểu lộ ra ngoài,chỉ là nhiệt tình đối với Mạc Lam giảm lại.

" Vậy chúng ta về thôi,con đứng thật mỏi chân"

Tuy là lời nói ngây thơ của A Nan nhưng hoàn toàn đánh thức hai người kia.

Quả nhiên là con gái cưng của mẹ. Cô hài lòng xoa đầu con bé.

" Nhưng em không chạy xe tới,em bắt taxi tới"

Mạc Lam bối rối,ánh mắt áy náy.

" Hay là để chồng chị chở em,chị lái xe chị chở A Nan về là được rồi"

Á, chồng chị,chồng chị sao?

Hắn lần này không được muốn cười to vài tiếng,vỗ ngực tự hào nói tôi là chồng của Vũ Trường Ca,hahahah,là chồng của riêng cô ấy.

Nhưng hắn biết nơi đây là đâu,nên không tiện. Thật muốn tối nay để A Nan ngủ bên nhà của tụi ALy,hắn muốn được cô hảo hảo thảo luận về câu nói này a!

" Được,vậy đi thôi"


Hắn vừa nói xong,muốn nhảy chân sáo mà đi tới chổ đỗ xe,chỉ là cước bộ hắn nhanh hơn người bình thường làm Mạc Lam cơ hồ là chạy theo đằng sau hắn.

Nhưng khi Mạc Lam vừa định ngồi vào chổ ghế phụ thì hắn lên giọng nhắc nhở.

" Nơi này chỉ có vợ anh được ngồi"

Đại ý là em chỉ có thể ở ghế đằng sau.

Có hơi tiếc nuối,nhưng không sao được hắn chở là vui lắm rồi.

Ban đầu nhìn thấy hắn vui vẻ đáp ứng như thế thì cô rất nghi ngờ về mối quan hệ của hai người. Nhưng sau khi thấy hắn lên tiếng muốn Mạc Lam ngồi ra ghế sau thì cô thầm cười.

Có lẽ là cô đa nghi quá rồi.
--

Tiểu Du : thật mất hình tượng!! Mau trả tiểu Triệt ngầu lòi về cho ta!!!

Tiểu Triệt ngầu lòi nhưng thật đáng yêu khi được vợ thả thính : *phang dép* Chả phải là bà cô muốn như thế hả ??!!!!

Tiểu Du : ây da,thật oan ức a ~ nhưng có lẽ sẽ nhiều độc giả thích nên ta đành như thế thôi~
3

Lăn lộn cầu cmt,cầu vote a~~~




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận