Chương 21 : Vũ Trạc Ngôn hy sinh (1)
Vốn dĩ hắn cũng chẳng muốn can thiệp vào chuyện này,một lòng muốn cô giao việc này cho cảnh sát giải quyết,thế nhưng chẳng biết vì sao,người vợ thường ngày không để tâm hay thận chí là vô tâm với người khác của hắn lại tỏ ra thái độ quyết liệt với chuyện này.
Làm hắn có chút gì đó...khó chịu.
" Anh có quen một nữ cảnh sát FBI,có thể nhờ cô ấy nhìn thử một chút?"
Anh gọi điện với một ai đó,vẻ mặt nói chung là không nhìn ra được.
Nghe được tin này,cô ít nhiều cũng vui mừng,hiện tại cô không thể nào huy động lực lượng của Deep ngay được,như thế sẽ dễ dàng gây sự chú ý của các gia tộc trong hắc bang,mà Vũ Trạc Ngôn chỉ là một công dân bình thường ngoại trừ có thân thế là họ hàng của Vũ gia nên chẳng có lý do nào mà bắt cóc anh cả.
Ngoại trừ.
Đáy mắt vốn tĩnh lặng của cô từ từ gợn sóng,toàn thân phát ra khí thế lạnh lẽo chớ lại gần.
Người nọ,cực kỳ hiểu rõ cô,đến cả người xung quanh thân cận với cô đều điều tra cặn kẽ,nếu quả thật không may người nọ điều tra được thân phận kia của cô...
"Bốp"
Tay cô đang nắm chặt ly nước bỗng nhiên vỡ tan tành,mảnh thuỷ tinh cứ thế đâm vào tay cô chảy máu rơi xuống sàn nhà,máu đỏ tươi cùng sàn nhà trắng tạo nên một khung cảnh chói mắt.
Mọi người trong nhà nghe được tiếng động theo tự nhiên quay đầu sang,thấy tay cô vẫn chảy máu nhưng cô cư nhiên không phát giác được,mày liễu vẫn nhăn lại mặc kệ máu có chảy xuống.
Hắn bỗng nhiên thấy lòng ngực có chút đau,cảm thấy tức giận vì cô đối xử tệ với bản thân như thế,máu chảy ra nhiều như thế nhỡ như cô bị gì thì như thế nào? Cô không nghĩ tới sao? Đồ ngốc nghếch này!
Hắn không nói một lời,mặt lạnh kéo cô đi,vì thế trong nhà chỉ còn lại mảnh thuỷ tinh và vũng máu nhỏ của cô.
" Để anh dọn"
Anh có chút đăm chiêu,nháy mắt ra hiệu cho Tư Lam là còn A Nan ở đó rồi đi xuống nhà bếp.
Aly và Tư Lam cứ tưởng A Nan sẽ khóc quấy lên vì sợ,nhưng không,con bé yên tĩnh đến lạ lùng,vẻ mặt đáng yêu không còn,thay vào đó là ánh mắt.
Đúng,chính ánh mắt trầm tĩnh không gợn sóng kia của cô bé nhìn chằm chằm vũng máu,quả thật..
Giống hắn!
Hắn kéo cô vào phòng,không nói không rằng bôi thuốc cho cô,làm cô có chút khó hiểu,nghĩ một hồi vẫn là lên tiếng hỏi hắn.
" Làm sao?"
"..." Im lặng.
" Giận?"
" Không"
"Là sơ ý"
"Ngu ngốc"
" Hiện tại nên tìm Vũ Trạc Ngôn,anh ấy quan trọng"
" Em quan trọng hơn"
" Vết thương không lớn"
" Không cho phép bị thương"
" Hửm?"
" Tôi không thích nhìn em bị thương,khó chịu"
".....con nít"
" Con nít với mình em!"
"....."
Đó chính là cuộc đối thoại của phu phụ Độc Tôn,người hỏi người đáp,vốn dĩ 2 năm trước cũng thế,nhưng hiện tại,cô lại thấy có chút....ngọt ngào.
Hai người nhạt nhẽo khi mà kết hợp,kết quả lại làm người khác kinh ngạc đến thế,âu cũng là duyên số đi.
Thời gian sau,tuy hắn,Tư Lam và anh đã huy động mọi lực lượng của bản thân vẫn không thể tìm ra được tung tích gì của Vũ Trạc Ngôn,đó là lần đầu tiên họ bất lực đến thế.
Có thể nói,thế lực đằng sau kia rất lớn mạnh,vừa tránh được tay mắt hùng hậu kia của anh,mặt khác lại thần thần bí bí giấu hết các camera,fake ip máy bệnh viện,thần không biết quỷ không hay mà bắt Vũ Trạc Ngôn đi.
Trong lúc ba người họ nhíu mày,thì đằng sau bếp,cô đã gọi cho Vũ Dạ.
Nói cách khác,lần này Cảnh sẽ ra mặt.
Nhưng vì sao cô lại muốn cứu anh? Đầu tiên,anh cũng là một trong những người thân của cô,lại là ba của A Nan,thứ hai,cô phải tìm cho ra kẻ nào dám điều tra cô,nếu đã biết được Vũ Trạc Ngôn có quan hệ mật thiết với cô,nhất vạn điều tra được cô là Cảnh,chuyện rắc rối gì sẽ tới,cô cũng không biết.
Lại 1 ngày trôi qua,tin tức của Deep quả nhiên hơn hẳn,đã có thông tin của Vũ Trạc Ngôn.
Cô không muốn chuyện riêng của mình làm phiền đến bọn họ,lái xe đến một vùng ngoại ô hẻo lánh ngay trong đêm,cũng không quên mang theo súng đặt sẵn bên người.
Theo Vũ Dạ báo cáo,Vũ Trạc Ngôn chính là được giấu trong toà nhà này.
Quái lạ,ở giữa vùng ngoại ô ít người lui tới thế này thì làm sao lại mọc ra một tòa nhà lớn thế này?
Cũng không có bảo vệ hay ít nhất là cơ quan bảo mật nào?
Tuy là lòng đầy nghi vấn,nhưng cô tin chắc chắn thông tin của Vũ Dạ,từ thang máy đi lên tầng 5.
Hơn nữa,cô là một thân võ hai mươi mấy năm,1 đấu trăm không thành vấn đề,tay dính máu hàng ngàn người,có lý do gì để sợ cơ chứ?
Phòng 301 ở trước mặt,cũng không có bất kỳ người nào,phải,đây là phòng mà Vũ Dạ nói Vũ Trạc Ngôn bị giam.
Cửa không khoá,xung quanh tối ôm không một ánh đèn,cô dựa vào trực giác,cảm nhận được dưới chân đa số là dụng cụ tra tấn,hơn nữa còn có mùi ẩm mốc khó chịu bốc lên,cô vốn là người thích sạch sẽ liền nhanh chóng nhíu mày lại,đưa tay che mũi.
" Cạch....cạch"
Cố gắng điều hoà lại hơi thở,nơi này tuy là ban đêm nhưng hiện tại mùa hè rất nóng bức,vịn thái dương cô nhanh chóng đổ mồ hôi.
Tiếng động từ vách tường càng ngày càng gần,người nọ dường như không biết sự tồn tại của cô,cũng thật may là cô đề phòng,đã sớm quăng đôi giày cao gót của bản thân đi,tránh bứt dây động rừng,quả nhiên hiện tại đã có tác dụng.
" 1 tháng~haha,Bảo bối,em vẫn ngoan cố đến vậy sao? Chịu phục tùng tôi là được rồi"
Người còn lại có nói gì đó nhưng giọng quá nhỏ,tựa như là thều thào,cách một cái tường cô vốn dĩ không nghe được.
Nhưng cô đoán,người kia là Vũ Trạc Ngôn,vì bóng dáng phản chiếu từ tường,quả thật là anh.
" Bốp!"
" Muốn chết? Tôi cũng không để em chết! Nói xem! Người kia là ai mà khiến em điên cuồng đến vậy hả?"
Gã lên cơn,dùng cái gì đó đánh vào người anh,cô nắm chặt tay,cố trấn tĩnh,tay nắm chặt cây súng bên hông.
Cô là một người điên cuồng,thích dùng vũ lực nhưng cũng có lý trí,có thể áp chế được anh thì cũng là một người rất lợi hại,trước khi nắm chắc phần thắng thì cô không dại gì mà đánh đánh chém chém,hại mình còn hại luôn anh.
Vẫn là đợi xem tình hình.
" Tôi yêu cô ấy......hơ..hơn nữa tôi..không đồng tính....cũng không điên mà yêu một gã như anh.."
"Gì chứ?! Em rõ ràng yêu tôi! Tiểu Vũ! Cấp 2 sơ học em còn tặng socola cho tôi!"
Gã dường như rất kích động,tay làm động tác gì đó với anh,giọng cực kỳ phẫn nộ.
" Ha..ha....năm đó em ấy không nhận socola của tôi...nghĩ...nghĩ đến sự thương hại mà...cho anh,không ngờ...ha.."
" Thương hại? Haha,hay cho câu thương hại! Vậy thời gian bên Mỹ đó tất cả đều giả? Chỉ vì muốn tôi dấu đi bí mật kia?"
Không gian im lặng một chút,bỗng có tiếng cười khẩy,là của anh.
" Khôn...ra rồi"
" Em!!! A...."
Gã ôm đầu,ánh mắt kinh ngạc nhìn cô,há họng định nói gì đó thì liền bị cô bắn vào tay phải,khó tin quỵ gối xuống.
Cô mắt lạnh không một tia tình người nhìn gã,vừa lên còi bắn gã thì chợt nghe tiếng động của anh,đôi mắt liền chuyển hướng tới.
" Trường Ca,em làm sao lại tới...."
Vẫn chưa nói được câu thì anh đột nhiên ho dữ dội,lòng phiền muộn muốn tiễn gã đi thì nghe giọng anh như vậy,tà ác đạp mạnh vào bụng gã một cái đủ tàn phế rồi tiến tới chổ anh,không nhanh không chậm vuốt vuốt sóng lưng anh.
" Em làm sao...tới..được đây?"
Giọng anh ngắt quãng,cơn đau toàn thân lại kéo đến,cùng với vừa nãy vì quá khích với gã mà động tới vết thương cũ,đến giờ miệng vết thương cũ chồng lên vết thương mới,máu chảy đầm đìa,thập phần đáng sợ.
" Đừng nói nhiều,ra khỏi đây rồi tính"
Cô trầm giọng,đưa tay đỡ anh,anh suy yếu,tuy muốn ngăn cản cô cũng chẳng làm được gì.
" Khốn kiếp đi chết đi!"
Một đoạn dao nhọn phi tới,cô vẫn chưa rõ tình hình thì từ đằng sau được che chở bởi anh nghe một tiếng 'phập' . Không lớn không nhỏ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...