Chương 19 : Bày tỏ
Cô được hắn chở tới bệnh viện, Vũ Trạc Ngôn bị tai nạn,cô có chút lo lắng,người anh họ này mấy ngày trước còn vui vẻ trò chuyện nay lại xảy ra tai nạn,tuy không có tình cảm nam nữ nhưng với thân phận là em gái họ cô ít nhiều cũng cảm thấy tức giận, người nào dám gây ra tai nạn cho người thân cô? Chán sống mà.
" Vũ Trường Ca,bệnh nhân muốn gặp cô"
Ba mẹ của Vũ Trạc Ngôn đều đứng dậy từ hàng ghế chờ ở phòng phẫu thuật,thấy cô và hắn tới thì có chút ngoài ý muốn,song vẫn không tỏ thái độ gì.
" Bác sĩ,Ngôn nó không sao chứ?"
Mẹ Ngôn đáy mắt cực kỳ lo lắng,ông và bà chỉ có đứa con trai này để nối dỗi,nó mà có mệnh hệ gì thì cái nhà này làm sao trụ được? Nghĩ đến chi đầu của Vũ gia,cha của Vũ Trường Ca hết lần này tới lần khác chèn ép chồng mình thở không nổi thì oán hận,sang đời con thì đứa con trai này lại mê muội con gái ông ta,lúc đó cũng may ba Ngôn ngăn cản không cho bà làm bừa,đưa ra biện pháp tối ưu là bắt ép Trạc Ngôn du học,không thì không biết bây giờ ra sao nữa.
" Tôi vẫn chưa nói trước được điều gì,nhưng hiện tại đã cầm máu được,bệnh nhân gấp rút muốn gặp Độc Tôn phu nhân,dường như rất quan trọng"
Bác sỹ nhìn cô và hắn đang đi tới,ban đầu cứ nghĩ người cùng người tên cùng tên,nào ngờ quả thật 'Vũ Trường Ca' kia quả thật là Độc Tôn phu nhân.
" Được,tôi đi vào trong"
Cô gật đầu,đưa ánh mắt nhìn hắn một chút,hắn ôn nhu nhìn lại cô,tay vỗ vỗ,đại ý là kêu cô đi.
Ba mẹ Ngôn nhìn nhân vật lớn ngồi cách 2 cái ghế thì vẻ mặt dù trấn định thì trong thâm tâm thật sự run rẩy,tuy hắn vẫn như vậy,ngồi vắt chéo chân,tay đan chéo vào nhau,gương mặt trầm tĩnh,đôi mắt như làn nước không gợn sóng thỉnh thoảng híp lại,vẫn như bao người khác nhưng hắn lại toát ra khí thế mãnh liệt cùng lạnh lẽo khiến người ta như rơi vào hầm băng,nhịn không được run rẩy.
Thấy ánh mắt của mẹ Ngôn lướt tới,hắn cũng tựa tiếu phi tiếu nhìn lại,không lạnh không nhạt gật đầu một cái,rồi tiếp túc im lặng.
Thời gian cứ như thế trôi qua,đến khi cô bước ra cùng bác sỹ phẫu thuật cho Vũ Trạc Ngôn thì cả ba người mới đứng lên.
" Bệnh nhân hiện tại đã ổn,nếu không có vấn đề gì hay tác hại từ bên ngoài thì 3 tháng sau có thể bình phục,nhưng vẫn phải chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt để tiện theo dõi"
" Vâng,cảm ơn bác sỹ"
Ba mẹ Ngôn trăm lời một ý nói ra,hắn thấy vẻ mặt có chút không bình thường,mặt lại không có nửa điểm huyết sắc của cô thì đáy lòng bỗng dưng lo lắng,nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô,hắn chào một tiếng với ba mẹ Ngôn rồi ôm cô đi.
" Em làm sao thế? Có chổ nào không khoẻ?"
Trong xe,hắn mở cửa kính xe xuống để cho cô hóng gió một chút,hắn biết người vợ này đang gặp chuyện gì đó,nếu không với đôi mắt kiêu ngạo kia thì sao có thể có tia hoảng sợ được?
Cô im lặng,hướng mặt ra cửa sổ,gió phảng phất vào mặt cô,lạnh đến thấu xương nhưng nó làm cô thanh tỉnh hơn.
" Tôi chỉ có thể nói cho anh biết,đứa nhỏ A Nan kia không phải con ruột của anh ấy....anh ấy là nuôi hộ"
Giọng cô có chút khàn khàn,đôi mắt nhiễm một tầng sương mù không thấy rõ tâm tình thế nào,thế nhưng khi thấy cô lần đầu mềm yếu như thế thì hắn cảm thấy tâm hung hăng nhói một cái,mặc dù không biết Vũ Trạc Ngôn đã nói cái gì với cô nhưng hắn thật ghét cậu ta,nhìn xem,cậu ta biến vợ hắn thành cái dạng đau thương gì rồi hả?
Theo cảm tính,hắn dừng xe lại lề đường,dùng tay ôm người kế bên vào lòng,không nói gì,chỉ ôn nhu vuốt nhẹ lưng cô,cô bỗng cảm thấy chua sót ở mũi,từ từ truyền đến toàn thân,mắt ầng ậc nước không khống chế mà lặng lẽ lăn dài trên gò má tuyệt xảo của cô.
Cô cảm thấy lòng vốn đang rất hỗn loạn,lần đầu tiên hoảng sợ thế nhưng khi được hắn ôm vào lòng,mọi uất ức hay băn khoăn cứ thế mà theo nước mắt trôi đi,lòng cảm thấy thật bình yên,thật ấm áp.
" Tôi không biết em như thế nào,nhưng hiện tại,tôi thích em,tôi không muốn nhìn em khóc,em ghét ai,nói tôi một tiếng,tôi sai người dùng tiền đập cho tên đó tỉnh ngộ,ai làm em uất ức,tôi liền sai người thanh lý môn hộ,nhưng vạn lần đừng khóc hay cam chịu,lòng tôi.....khó chịu"
4
Cô mở đôi mắt mờ mịt nhìn hắn,cố gắng tìm tòi một cái hư tình giả ý,cũng nhìn xung quanh không có ai liền có chút khó hiểu,nhưng tim lại phản bội mà đập nhanh từng nhịp khác thường,mặt cũng mờ nhạt xuất hiện một tầng nhiễm đỏ.
" Là tôi thích em,Triệt thích Cảnh nhi,thật sự"
1
Hắn áp má cô,áp đến đôi môi đỏ của cô chu ra thì hài lòng,đưa tay gạt đi giọt nước mắt còn ẩn hiện trên gương mặt cô,mạnh mẽ bá đạo mà hôn cô.
Hôn cô đến khi cô cảm thấy trời đất xoay vòng thì hắn mới buông ra,cả hai đồng loạt thở dốc,không khí lại tiếp tục im lặng,hắn vẫn lái xe đi về nhà như mọi khi.
Nhưng hắn lại cảm thấy lòng rất sảng khoái,vì hắn biết,cô là đã tạm chấp nhận hắn,cho nên mới không phản kháng nụ hôn kia.
Cô thấy hắn cười đến mắt đều híp lại thì khoé môi nhịn không được cũng giương cao lên.
Chưa gì mà đã như thế.
Người đàn ông này,thật ngốc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...