“Phản… phản thật rồi…”
Bà Tần tức tối bỏ lại mấy câu chửi cô sau đấy vội vã chạy lên trên phòng xem con trai bà ta.
Tần Thủy Liên vẫn luôn chướng mắt Hứa Đào Nhi, lúc này thấy cô đang tập trung lo lắng cho con trai mà không để ý thứ khác, chị ta cố ý lao lên đánh úp, tát cô một cái thật mạnh.
Vì bị tát bất ngờ khiến cô mất thăng bằng loạng choạng suýt ngã, cũng may có thành ghế sô pha cạnh đó đỡ lại.
“Mày liệu thần hồn đấy, nếu có chuyện gì không hay thì đừng trách tao.
Dâu con mất dạy.”
Sau đấy chị ta vội lao đi theo chân bà Tần lên trên, chị ta sợ rằng đợi Hứa Đào Nhi bình tĩnh, đánh tay đôi thì chị ta không cân lại được người có đai đen taekwondo…
Hứa Đào Nhi kiềm chế cơn đau khi bị va đập với thành ghế sô pha, cô để con trai đang rấm rứt khóc thương cho mẹ của nó đứng cẩn thận dưới đất.
Con trai bấy giờ vẫn chưa hết sốc, đôi mắt ửng đỏ hằn lên những tia máu, bàn tay muốn chạm vào bên mặt bị tát của cô.
“Mẹ ơi…”
Cậu bé không biết nghĩ đến chuyện gì khủng bố, gào khóc thật lớn ôm chặt lấy cô:
“Mẹ ơi… chúng ta về nhà ông bà ngoại đi… con không muốn ở đây nữa… mẹ ơi chúng ta đi đi…”
Hứa Đào Nhi dỗ thế nào con cũng không nín khóc, cô hai mắt ướt nhòe, dứt khoát ôm con rời khỏi Tần gia.
Chỉ có điều túi xách với khóa xe cô đều để bên trên.
“Đợi mẹ một chút, mẹ lên lấy khóa xe…”
“Không! Mẹ ơi, mẹ đừng đi… con không muốn mẹ lên đó đâu hức hức…”
Tần Minh ôm chặt chân cô, níu cô lại.
Cô đành phải kiểm tra túi áo, cũng may cô chưa tắm, chưa thay đồ nên trên người vẫn còn chút tiền lẻ đủ để bắt taxi.
Cô ra đường lớn bắt xe, phía sau có mấy người bảo vệ mới nhận lệnh của ông Tần định bắt giữ cô lại.
Cô nhanh chóng bảo tài xế khóa trái cửa.
Đám người kia ở bên ngoài đập đập cửa kính xe, cô không nghĩ được nhiều chỉ có thể nói vội nói vàng với tài xế:
“Anh đưa em tới khu đô thị Hoàng Thành Mường Thanh, giúp em lái nhanh một chút…”
Tài xế trẻ giống như hiểu chuyện, dặn dò cô ngồi cẩn thận rồi lập tức lái xe rời đi.
Trên đường đi, Tần Minh ôm chặt lấy cô, vẫn không ngừng khóc.
Cô nói với tài xế:
“Làm phiền anh rồi…”
Tài xế vừa xua tay nói không sao thì cô đã vùi mặt vào mái tóc chưa khô hết của con trai, cũng không kiềm chế được nước mắt, chỉ là cô cố gắng không để phát ra âm thanh mà thôi.
Tài xế thấy cảnh tượng mẹ con như vậy, nhìn đồ hiệu trên người cô lại nghĩ tới cô vừa mới bước ra từ một gia đình giàu có, trong lòng chợt cảm thán làm dâu nhà giàu quả thật không dễ dàng chút nào.
“Làm dâu nhà giàu khó sống thế hả em?”
Hứa Đào Nhi khóc nghẹn không nói lên lời, tài xế lái xe chỉ đành tăng tốc, muốn đưa mẹ con cô đi thật nhanh.
Chiếc xe taxi dừng lại ở ngay cổng chính của khu đô thị Hoàng Thành Mường Thanh, tài xế thấy thương nên chỉ lấy một nửa số tiền.
Trước khi rời đi còn tốt bụng khuyên cô:
“Nếu không ở được thì bỏ đi em ạ, đừng cố gắng ôm rơm cho nặng bụng, thà khổ một chút nhưng vì con thì mình có thể làm tất cả cơ mà!”
Dù tài xế hiểu nhầm hoàn cảnh của cô, cô cũng cố gắng nói cảm ơn một tiếng.
Bấy giờ, cô đã lau sạch nước mắt, dắt tay con trai lặng lẽ đi giữa trời đêm giá rét.
Một lớn ăn mặc mỏng manh, một nhỏ chân đi dép trong nhà, thật đáng thương biết bao.
Với bộ dạng thế này, cô không dám về Hứa gia… Cô sợ cha mẹ và ông nội sẽ nhìn ra con gái cưng của họ bao năm nay thảm hại cỡ nào…
Cô cũng không biết vì sao trong lúc vội vã, ngoài Hứa gia đầu cô chỉ nghĩ đến Hoàng Thành Mường Thanh, có lẽ nơi này đã in hằn trong cô ấn tượng thật sâu nặng.
Cô dẫn con trai ngồi xuống ghế đá bên ngoài cổng chính, xung quanh các bức tường cao lớn che đi thế giới của bên trong Hoàng Thành Mường Thanh với bên ngoài.
Thật giống như lột tả tận cùng sự thật về một thế giới hạnh phúc đối lập với thế giới của mẹ con cô… một thế giới tràn ngập đau thương…
Cô ôm chặt con vào lòng, trong lòng dường như đã đưa ra một quyết định tưởng chừng như bất ngờ nhưng thực chất lại là điều mà cô vẫn luôn chần chừ đắn đo bấy lâu nay…
“Ai đó?”
Đột nhiên có tiếng người nói làm hai mẹ con cô giật mình.
Hứa Đào Nhi nhìn thấy hóa ra là bảo vệ của khu đi kiểm tra xung quanh.
Nhìn thấy cô, cô còn chưa kịp giải thích thì đối phương chợt hô lên:
“Cô Hứa, là cô sao?”
Không ngờ bảo vệ vẫn nhận ra mình, Hứa Đào Nhi khẽ gật đầu.
“Là tôi…”
Bảo vệ cuống quýt tiến đến:
“Trời ơi, cô Hứa… còn có A Minh… tại sao hai người lại ở đây… Còn ăn mặc mỏng manh như này nữa.
Có biết ban đêm nhiệt độ giảm xuống bao nhiêu không? Ôi chết mất thôi… mau đi theo tôi vào đây, nếu không hai mẹ con sẽ bị cảm mất…”
Bảo vệ dẫn hai mẹ con cô vào trong phòng bảo vệ, ở đây ngay cả phòng bảo vệ cũng có điều hòa hai chiều.
Quả thực, Hàn Thị vẫn luôn nổi tiếng với việc đãi ngộ cho nhân viên, công nhân… rất tốt.
Nhiệt độ ấm áp của căn phòng khiến tâm trạng của Hứa Đào Nhi bình ổn hơn một chút.
Bảo vệ nhìn bộ dạng của hai mẹ con vô cùng khó hiểu, nhưng cũng không dám nhìn nhiều, tinh tế rót cho mẹ con cô cốc nước ấm, sau đấy cầm theo bộ đàm đi ra ngoài làm gì đó, khoảng hai phút sau thì trở lại.
Bảo vệ ở đây vốn dĩ được căn dặn phải lưu tâm đến cô Hứa và con trai cô, lại biết gia thế của cô Hứa cũng không phải bình thường nên càng không dám lơ là.
Quan trọng nhất là khi tiếp xúc, cô Hứa cũng là một người tử tế nên từ cẩn trọng đi đến quý trọng.
Biết rằng giới nhà giàu phức tạp, có những thứ không thể nói với người ngoài nên bảo vệ cũng chỉ hỏi một câu cô có sao không? Cô khẽ lắc đầu không muốn trả lời thì bảo vệ cũng tự biết đường ra ngoài nhường lại chút không gian cho cô.
Trong lòng suy nghĩ, thật tội nghiệp.
Hứa Đào Nhi bình tĩnh lại rồi, cô mới bắt đầu suy nghĩ phải làm gì.
Bấy giờ cầm lấy đồng hồ thông minh của con trai, nhập nhanh một dãy số điện thoại đã in sâu trong não bộ của cô, chần chừ một lúc mới nhấn gọi.
Cô gọi mấy cuộc, đầu dây bên kia đều báo bận do đang có cuộc gọi khác.
Ngay lúc cô định từ bỏ, thì đối phương đã gọi lại vào số của con trai cô.
Cô cẩn trọng nghe máy:
“Hàn Thiếu…”
Hàn Thần lập tức nói với cô:
“Ở yên đó đợi tôi.”
“...”
Thực sự lúc đó, cô rất mệt, cũng không còn tâm trạng nghĩ xem vì sao Hàn Thần lại biết cô ở chỗ của bảo vệ.
Khoảng mười phút sau, bên ngoài phòng bảo vệ có tiếng siêu xe gầm rú thật đặc trưng, nghe tiếng chào ‘Hàn Thiếu’ bên ngoài, cô biết anh đã tới.
Chưa đầy vài giây sau, cánh cửa phòng bảo vệ đã bật mở.
Người đàn ông cao lớn đem theo cơn gió lạnh bên ngoài lùa vào, Tần Minh cảm thấy lạnh lập tức nép vào lòng cô, riêng cô lại chợt cảm thấy ấm áp đến lạ thường…
Hàn Thần cũng biết do mình vội vã đã khiến Tần Minh khó chịu, anh cẩn thận đóng cửa lại.
Sau đó tiến gần về phía mẹ con cô.
Căn phòng bảo vệ vì sự xuất hiện của anh mà trở nên chật chội, nhưng không hề ngột ngạt.
Hàn Thần nhìn thấy bộ dạng thảm hại của hai mẹ con, nhất thời cơn giận chợt lên đến đỉnh.
“Chuyện này là sao?”
Anh hỏi, nhưng giống như là đang tra khảo, dù lạnh nhạt mà đâu đó vẫn chất chứa điều ôn nhu bao bọc.
Hứa Đào Nhi khóc chán rồi, khi anh hỏi lại bỗng dưng muốn khóc tiếp chỉ là cô cố gắng kiềm chế, nuốt ngược nước mắt vào trong.
“Tôi cãi nhau với chồng, không dám về nhà mẹ…”
Nghe cứ như là đứa trẻ bị bắt nạt nên làm nũng kể với anh trai nhằm kéo bè cánh cho mình.
Hàn Thần nghe được giọng nói ngàn ngạt của cô mà cảm xúc trong anh thấy tệ vô cùng.
Cả cô và Tần Minh mới hồi chởm tối gặp vẫn bình thường thế mà hiện tại mắt đều đã sưng húp, tố giác hai người thật sự khóc rất nhiều.
“Hàn Thiếu, tạm thời tôi chưa muốn về Hứa gia… trên người lại không mang theo điện thoại, cũng không có thẻ ngân hàng để sử dụng tiền… Anh có thể cho mẹ con tôi ở lại một đêm không?”
Hàn Thần im lặng một lúc lâu, ngay lúc cô tưởng anh không đồng ý cho ở nhờ liền định chuyển sang vay tiền anh thì anh đã nói:
“Cô muốn ở bao nhiêu đêm cũng được.”
Nói rồi, anh cởi áo khoác vest choàng lên vai cô, độ ấm cả từ thể xác đến tinh thần đều được nhân đôi.
Anh nói:
“Để tôi ôm.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...