Kết quả cuối cùng, là ba người cùng ngồi ở hàng ghế sau của ô tô.
Tông Tông ngồi ở giữa, thân mình nho nhỏ ngồi đặc biệt đoan chính, đôi tay bé đặt lên đầu gối, khuôn mặt nhỏ cực kỳ nghiêm túc, không biết còn nghĩ có chuyện gì khó khăn làm bé lo lắng đến thế.
Nhưng mà, thật ra Tông Tông có chút buồn sầu lo.
Bên trái là ba, bên phải là cha, hai người đồng thời cùng đưa bé đi nhà trẻ, đây là chuyện trước nay chưa từng có, hoàn toàn làm bé hưng phấn, chẳng qua muốn nén sự hưng phấn lại, làm bé cảm thấy rất khó chịu.
Tông Tông giống như băng hỏa lưỡng trọng thiên* vậy, đã rất hưng phấn nhưng vẫn phải nén lại.
(*) 冰火两重天: nghĩa là trong thời gian ngắn đã phải trải qua hai sự kiện hoàn toàn tương phản nhau.
Thiệu Hiểu Khiếu nghiêng đầu nhìn nhóc con, thấy nhóc nghẹn đến mặt đều đỏ hết lên, nhìn một cái rồi lấy ngón tay chọc chọc bên hông của nhóc.
"Phụt ha ha ha......"
Tông Tông không nhịn được, trực tiếp cười ra tiếng, bé lập tức đưa tay bịt miệng lại, đôi mắt to tròn lên án nhìn cha.
Thiệu Hiểu Khiếu ra nặng tay hơn, lại duỗi tay chọc chọc qua.
Tông Tông uốn éo thân trốn tránh, lúc đầu nhịn không được cười ra tiếng, nhưng trên người càng ngày càng ngứa, làm bé lại phì cười lên, bất tri bất giác lui người dựa vào phía sau, trực tiếp chui vào lòng của người phía sau, tránh thoát khỏi ngón tay của cha.
Hai cha con chơi đến vui vẻ, Lâu Dụ đang cầm hợp đồng có chút bối rối.
Đặc biệt là nhóc con đang uốn éo trong lòng y, làm y không thể không đem hợp đồng bỏ xuống, duỗi tay che chở.
Chẳng qua là, ngoại trừ Lâu Dụ không ai biết, trong lúc này cả người Lâu Dụ hoàn toàn cứng ngắc.
"Ba, cha xấu lắm." Tông Tông thật sự không chịu nổi nữa, trực tiếp xoay người hướng về phía ba, đem đầu vùi vào lòng ngực y, hai tay ôm eo của ba, chỉ chừa mỗi cái mông ở bên ngoài.
Thiệu Hiểu Khiếu cũng từ bên phải dịch qua bên trái, bám vào chỗ ngồi của Lâu Dụ, đưa tay hướng xuống phía dưới của y.
Trong lúc vui đùa, khó tránh khỏi có ít va chạm.
Từ lúc bắt đầu Lâu Dụ nhăn mày lại, đến cuối cùng khóe môi cũng bất tri bất giác nhếch lên, hợp đồng trực tiếp quăng qua một bên, hai tay Lâu Dụ ôm Tông Tông, đem nhóc ôm vào lòng.
Thiệu Hiểu Khiếu dừng động tác lại, Tông Tông không ngừng cười ra tiếng, hắn nhích lên phía trước ở bên tai người đàn ông nhẹ giọng nói: "Ôm nhóc con có phải cộm người lắm không? Đem nhóc dưỡng béo mới được."
Gần như là trong chớp mắt, khóe miệng Lâu Dụ xụ xuống, "Đây là do ai?"
Thiệu Hiểu Khiếu đầu tiên là không hiểu rõ.
Sau đó ngay lập tức nghĩ đến chuyện hai năm trước nguyên chủ làm Tông Tông té xuống.
Nói như vậy, thật sự là do hắn, hắn nhếch miệng cười giả dối: "Tôi đây không phải đem nhóc bồi bổ sao, nếu không thuận tiện đem anh vỗ béo lên một chút luôn?"
Thiệu Hiểu Khiếu nói xong, tầm mắt lên xuống đem người đàn ông này đánh giá một lượt.
Đừng nói, Lâu Dụ lên lên cao, thân thể cũng thuộc loại mặc đồ thì gầy cởi đồ có thịt, làm hắn hâm mộ cực kỳ.
Xét cho cùng, không có người đàn ông nào không mong ước mình có sáu múi cơ bụng.
"Không thích cười thì đừng cười, xấu."
Một thanh âm cực lạnh đem ánh mắt Thiệu Hiểu Khiếu dời đi, hắn không vui tẹo nào: "Anh sợ là nên mang một cặp mắt kính."
Không nói đến tính cách nhân phẩm, lại nói hắn lớn lên xấu, Thiệu Hiểu Khiếu tuyệt đối không thừa nhận điều này, hắn tin nhất định đôi mắt của Lâu Dụ có vấn đề.
"Cha, hai người có phải đang cãi nhau không?" Tông Tông từ trong lòng ngực ba chui ra, khuôn mặt nhỏ đỏ hết lên, trong ánh mắt lấp loáng lo lắng, e rằng ba và cha lại cãi lộn nữa.
Ở trong trí nhớ của Tông Tông, ngày ba và cha ở bên cạnh nhau rất ít, gần như một tháng không gặp nhau được mấy lần, mỗi lần ba và cha gặp mặt, hoặc là yên tĩnh đến một câu cũng không nói, hoặc là xảy ra tranh chấp.
Mỗi lần đến lúc này, bé sẽ sợ hãi trốn ở trong phòng, bịt tai lại không dám đi nghe.
Hiện tại cũng như thế.
Hồi nãy Tông Tông còn "hì hì" cười không ngừng, mà lúc này trên khuôn mặt nhỏ toàn căng thẳng, hai tay còn để ở bên tai, sợ âm thanh tranh chấp xảy ra ở trước mặt.
Trước khi hai tay muốn che lại lỗ tai, Thiệu Hiểu Khiếu đã nắm lấy tay nhóc, đem nhóc ôm vào lòng, đợi nhóc con ngồi ổn định, Thiệu Hiểu Khiếu mới mở miệng nói: "Không có đâu, cha với ba con khen ngợi nhau."
Nói, hắn chỉ chỉ vào mặt của mình, lại mở miệng: "Ba con khen cha lớn lên khó coi, cha khen ba con mắt mù."
"......" Lâu Dụ híp mắt.
"Nhìn nhìn, mắt ba con có phải nhỏ lại hay không, bệnh mắt mù." Thiệu Hiểu Khiếu lại nói một tiếng, ở ánh mắt sắp phun lửa của Thiệu Hiểu Khiếu, tỏ ra đắc ý.
Cái này làm Tông Tông có chút hồ đồ.
Xấu cùng mắt mù là để khen người khác sao?
Tông Tông lắc lắc đầu không hiểu rõ, có vẻ cực kỳ nghi hoặc: "Nhưng cha không xấu."
"Không sai, cha con không xấu, vậy nên ba con đúng thật là mắt mù." Thiệu Hiểu Khiếu ừm ừm hai tiếng, đối với Lâu Dụ nhướng nhướng mày, bộ dáng tiểu nhân đắc chí có chút thiếu đánh.
Lâu Dụ tức đến ngực phát đau, y thật sự là lần đầu tiên kiến thức được sự nhanh mồm dẻo miệng của Thiệu Hiểu Khiếu.
Tông Tông nghiêm túc đánh giá ba, khuôn mặt nhỏ mang theo lo lắng, bé hơi hơi nghiêng người đưa tay muốn sờ sờ khóe mắt của ba, lại không nghĩ mới đưa qua liền rơi xuống khoảng không, bé lại vội vàng rút thân mình về, không dám động đậy nữa.
Sau khi Lâu Dụ tránh ra, liền có chút hối hận.
Vừa rồi chẳng qua là do bản năng, y không cần đi hỏi cũng biết động tác này làm Tông Tông tổn thương.
Lâu Dụ xụ mặt, mở miệng thở dốc cũng không biết nên nói cái gì.
Mà Tông Tông co lại trong lòng cha, nắm đầu ngón tay chu chu miệng cũng không nói lời nào.
Thiệu Hiểu Khiếu nhìn hai ba con có tính cách giống nhau này, thật sự có chút vô ngữ, hắn trực tiếp đem nhóc con nhét vô lòng Lâu Dụ, nói: "Nhìn thật sự gầy, bế lên lại rất nặng."
Hai ba con bị nhét vào cùng nhau, thân mình đều căng chặt.
Lâu Dụ chưa bao giờ ôm Tông Tông tử tế, cũng không biết nên dùng tư thế gì mới làm Tông Tông ngồi thoải mái, cách duy nhất mà y biết là dùng tay bảo vệ trước người và sau lưng nhóc, để tránh nhóc ngã xuống.
Mà Tông Tông có không thoải mái, cũng sẽ không mở miệng nói ra, còn phải căng thân mình, sợ gây thêm rắc rối cho ba.
Thiệu Hiểu Khiếu một bên thật sự nhìn không nổi nữa, trực tiếp dùng tay nắm lấy tay của Lâu Dụ, "Tay của anh đặt ở đây, sau đó cho nhóc con ngồi lên đùi......"
Kết quả chưa nói xong, Thiệu Hiểu Khiếu liền kinh ngạc mà nhìn Lâu Dụ, dở khóc dở cười nói: "Anh rút tay về làm gì? Sợ tôi chiếm tiện nghi của anh? Nói đến thì tay tôi vừa trắng vừa mềm so với tay của anh thì tốt hơn nhiều, chiếm tiện nghi của anh còn không bằng tự sờ tay của mình."
"......nhạt nhẽo." Lâu Dụ ném tay hắn ra, chỉnh tư thế làm Tông Tông ngồi thoải mái hơn một chút.
Sau một phen động tác, tầm mắt của y không biết vì sao lại dừng trên tay Thiệu Hiểu Khiếu.
Trắng, mềm.
Quả thật giống như lời hắn nói.
Tông Tông dựa vào lòng ba lại hưng phấn lên, bé hiện tại mới biết hóa ra trong lòng ba lại thoải mái đến vậy.
Có điều bé còn lo lắng chuyện hồi nãy, nhịn nhịn cũng không nhịn được, sợ sệt mà hỏi ra: "Ba có muốn đi bệnh viện không? Có bệnh thì phải trị."
"Phụt......" Thiệu Hiểu Khiếu không nhịn nổi, cười đến khom người dựa lưng lên xe, "Không sai không sai, có bệnh phải trị."
Lâu Dụ trợn mắt nhìn người này một cái, nắm lấy bàn tay nhỏ của Tông Tông, hơi có vẻ không được tự nhiên mở miệng: "Ba không có bệnh."
Tông Tông chớp chớp mắt, nháy mắt liền yên tâm.
Lâu Dụ lại dần dần nhăn mày, y đầu tiên là nắm tay nhỏ của Tông Tông, sau đó lại sờ sờ trán của nhóc, không xác định nói: "Độ ấm của nhóc có phải quá cao rồi hay không?"
Lời này hiển nhiên là đang hỏi Thiệu Hiểu Khiếu.
Tươi cười trên mặt Thiệu Hiểu Khiếu dần dần thu lại, đưa tay dán vào trán của nhóc, cảm giác nóng bỏng truyền lại, hắn lập tức cảm thấy không thích hợp, trên mặt nhóc con vẫn luôn ửng đỏ, hắn còn cho rằng do hồi này mới đùa giỡn, hiện tại xem ra cũng không phải do chuyện đó.
Thiệu Hiểu Khiếu trực tiếp vỗ vỗ ghế lái, kêu tài xế phía trước: "Đi bệnh viện.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...