Kế Hoạch Nuôi Dưỡng Hắc Ma Vương

Tự chương.
tải xuống (8)
—— tỉnh lại.
Trước mắt là một mảnh trời thuần sắc đen, cơ thể hắn không có lực giống như bị bắt uống mê dược.
—— tỉnh lại.
Hắn giãy dụa ngồi dậy, ký ức trầm trọng lần thứ hai tuân trào vào óc. Quyết chiến Thiện Ác, cự xà dữ tợn, ma vương mặt xà nhe răng cười… Cùng khuôn mặt Kẻ được chọn trẻ tuổi mà hắn thấy trong khoảng khắc tử vong cuối cùng.
Severus Snape mở mắt.
Hắn mờ mịt nhìn quanh —— nếu ký ức không có vấn đề, hẳn hắn đã chết?
Sau khi bị rắn độc Nagini cắn chết, cư nhiên hắn còn có thể hành động? Severus khó có thể tin tưởng, tự mình kiểm tra thân thể, phát hiện bản thân không bị thương, ngược lại so với trước đây còn khỏe mạnh hơn. Dù về mặt thể lực hay ma lực, đều được bảo trì tại trạng thái tốt nhất…
Có lẽ hiện tại hắn đã tới địa ngục? Chưa bao giờ hắn cho rằng bản thân có tư cách đi tới thiên đường, trong cảm nhận của hắn, đó là nơi dành cho đóa hoa bách hợp.
Thì ra chết đi sẽ tới địa ngục thật… Hắn cong khóe miệng, lộ ra nụ cười cay đắng…

Kết quả như vậy, hắn rất thỏa mãn.
Secerus thử sử dụng thân thể, bắt đầu quan sát “địa ngục”. Khác với cảnh địa ngục hỏa diễm mà hắn nghĩ, nơi này tuy rằng tối tăm một chút, nhưng tổng thể mang cảm giác tương đối yên lặng. Trước mặt hắn là con sông màu xám, không biết mệt mỏi chảy về phía trước. Đằng trước là cổng vòm màu trắng, kéo dài qua cả tòa sông, mà ngồi ở bên cạnh cổng vòm là…
Bước chân của hắn ngừng lại.
Đó là, một đứa bé?
Tại bên cạnh cổng vòm sông Minh Hà, có một cái bàn nhỏ màu trắng. Một đứa bé đẹp đẽ đang ngồi trên ghế nhỏ cao cao, vô cùng vui vẻ chơi cờ phù thủy. Thấy Severus đi tới, cậu gật đầu chào: “Lại đây a, chúng ta cùng nhau chơi đi.”
Đứa bé trước mắt thoạt nhìn tuổi 11, 12, trông giống tân sinh phổ thông của Hogwarts. Nhưng Severus có thể chắc chắn, hắn tuyệt đối chưa từng gặp qua đứa bé này trong trường học. Thoạt nhìn đứa bé giống như một cánh hoa thật trong suốt trong sáng, mi dài buông xuống như cánh bướm. Trông cậu quá xinh đẹp, nếu đó là một tân sinh, khẳng định trong ngày nhập học đầu tiên sẽ làm cả bốn học viện náo động.
“Meilin chết tiệt, sau khi chết sao lại có nhiều chuyện phiền phức như vậy…”
“Bởi vì ta đã đem ngươi sống lại a.” Đứa bé hài lòng tiếp lời. “Lại đây, cùng ta chơi cờ đi.”
Sắc mặt Severus càng khó nhìn.
Đứa bé trước mặt đang nói gì? Sống lại? Hắn chưa từng nghe phù thủy nào có thể chiến thắng tử vong, cho dù Nicolas Plamel có ma pháp thạch cũng không được… Kết quả hài tử này có thể thoải mái nói “sống lại”?
Đối với vẻ ngoài xinh đẹp khác người của đứa bé, hắn không lưu ý mấy. Hắn không phải là mấy tiểu cự quái Gryffindor, dưới tình huống như vậy hắn có thể hiểu rõ nặng nhẹ. Hắn thu hồi tay nắm cổ áo của đứa bé, dùng thanh âm băng lạnh hỏi: “Ngươi… là ai?”
“Không phải ngươi vừa gọi tên của ta hay sao?” Đứa bé trừng mắt nhìn.
Severus bắt đầu hồi tưởng lại bản thân đã nói gì: “Ta chỉ nói sau khi chết sao lại có nhiều chuyện phiền phức như vậy, không có gọi tên bất kì ai…”
“Trước câu đó.”
Câu trước những lời này… là…
Hắn nhìn chằm chằm đứa bé xinh đẹp trước mắt, sắc mặt bỗng nhiên trở nên kỳ quái. Hắn vô thức lặp lại câu nói kia một lần: “…Meilin chết tiệt.”
Những lời này được lặp lại nhưng không có ý nghĩa tương ứng.
Lần đầu tiên, nó biểu thị tâm trạng phiền táo kịch liệt. Nhưng mà lần thứ hai nói ra những lời này cũng đã cho thấy ý nghĩa thực tế: “Nguyên lai thần ma pháp Meilin trong truyền thuyết thực ra là một đứa bé não tàn, thế giới này hẳn đã điên mất rồi… Đáng chết. Thật đáng chết.”
Meilin trưng ra khuôn mặt nhỏ nhắn cười tươi sáng như đóa hoa nở: “Ta không phải người.”

“…”
Trước đây tại thư viện Severus có đọc một suy đoán nhàm chán, nói rằng Meilin là con trai của tu si cùng tinh linh, quỹ tích sinh mạng hoàn toàn đảo ngược. Người khác đều từ nhỏ chậm rãi lớn đến già, chỉ có Meilin ngược lại từ pháp sư râu bạc chậm rãi lớn trở lại.
Hôm nay nhìn dáng vẻ đứa bé của Meilin, lần đầu tiên hắn phát hiện suy đoán này rất có thành phần tính hợp lý.
“Như vậy, vì sao lại chọn ta?” Severus từng chữ từng chữ phun ra khỏi miệng, ánh mắt tóe ra lửa, “Đến tột cùng tại hạ có tài đức gì, có thể khiến thần ma pháp vĩ đại hạ mình tự tay tuyển ra ta làm ta sống lại?”
“Ta chỉ muốn tìm người chơi cờ cùng thôi.” Meilin cười cười, đối với tính châm chọc trong lời nói của hắn đều ngoảnh mặt làm ngơ: “Hơn nữa ta không tuyển ngươi.”
“Nga?”
“Ta vốn coi trọng một người trẻ tuổi, tên là Gellert Grindelwald gì gì đó.” Ngữ điệu trong lời đứa bé tràn ngập tiếc nuối. “Hình như là chuyện mấy tháng trước đây, hắn nói nơi này quá buồn chán cho nên đã trở tay tự ban cho bản thân một chú Avada tự sát.”
Grindelwald quả thực chết sớm so với hắn mấy tháng… Không nghĩ tới vị tiền bối hắc ma vương cũng từng trải qua cảnh ngộ này…
Seveus nghiêm mặt đen nói: “Nếu như ta không lý giải sai, thần ma pháp vĩ đại đang tùy tiện tìm người sống lại, mục đích là tìm người bồi hắn chơi cờ phù thủy cả đời? Đại não của ngài vị sâu đen gặm hệt rồi à?”
Lúc nói những lời này, hắn tiện thể dùng khóe mắt liếc nhìn bàn cờ bên cạnh. Đứa bé Meilin đem vị trí quân Vương Hậu cùng Giáo Chủ để lung tung khắp nơi, dựa theo bố cục bàn cờ, vì thần ma pháp này quả thực là một tay chơi cờ cực kỳ dở tệ!
Bình thường Seveus cũng thích chơi cờ phù thủy, nhưng cũng vì nguyên nhân ấy hắn cực kỳ ghét chơi cờ với tay cờ dở… Cho dù thắng hắn cũng không thấy chút thành tựu nào, ngược lại hoàn toàn phung phí thời gian của bản thân đi giải trí cho đối phương.
“Không phải a.” Meilin phản bác, “Ngươi đã chết rồi, không có cái gọi là “cả đời”, hẳn là ở đây chơi đến vĩnh hằng mới đúng.”
“…”
Severus bỗng dưng hiểu rõ vì sao Gellert Grindelwald sống lại xong lập tức tự sát… Muốn cùng một vị thần linh chơi cờ dở tệ đến vĩnh hằng, nếu là hắn hắn cũng muốn cho mình một chú Avada.

Sau khi chết đi, cư nhiên hắn cùng vị tiền nhiệm hắc ma vương kia có cảm giác đồng bệnh tương liên…
Vì sao sau khi chết đi hắn lại gặp chuyện đen đủi như vậy a… Nhìn vị thần ma pháp nhỏ tuổi hỗn đản trước mắt, bỗng nhiên hắn nghĩ cuộc sống của bản thân ở trên thế giới này thật không còn ý nghĩa nữa.
“Được rồi, đừng… thêm thử tự sát a.” Meilin đem khuông mặt xinh đẹp nhỏ nhắn nhích sát lại gần. “Sau khi tên Gellert kia chạy trốn, ta vẫn luôn ảo não. Hai người các ngươi đều là những người ta thấy thú vị nhất, nên ta cũng không muốn để ngươi cũng trốn mất, nên hiện tại ngươi có bị một trăm chú Avada cùng lúc đánh trúng cũng không bị sao…”
Những lời này còn chưa nói hết, Severus đã dùng tốc độ mau chóng làm ra câu trả lời:
“Mơ màng ngã xuống đất!” Hắn chỉ đũa phép vào Meilin hô.
Trên mặt đứa bé trong nháy mắt tràn ngập vẻ khó tin, hiển nhiên cậu không hề nghĩ tới bỗng nhiên hắn phát động tập kích. Nhưng đó là vì Severus hết cách giải quyết, nếu không thể tự sát, hắn cũng chỉ có thể công kích đối phương. Hán chỉ dự đoán giải thoát cùng yên giấc, lại không dự đoán được danh hiệu “ Người đầu tiên từ xưa đến nay công kích thần ma pháp của phù thủy”.
Một bên Severus nghĩ như vậy, một bên liên tục phóng ra thêm nhiều câu thần chú cao cấp không tiếng động trong đó có mấy câu ác chú.
Sau khi công kích liên hoàn chú, hắn lưu loát nghiêng người nhảy vào dòng sông Minh Hà xám đen bên cạnh… Với tốc độ cực nhanh ấy đủ để viết lên sách giáo khoa Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, một cách trốn chết kiểu mẫu.
. Đăng bởi: admin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui