Chúc Gia Hội không biết nên khen người đàn ông này thông minh hay mắng anh không biết phép lịch sự.
Cô mở miệng khẽ thở dốc, không muốn mình ở kèo dưới nên cũng đáp lại lời anh một cách mỉa mai: "Bình thường, anh cũng không giống trong tưởng tượng của tôi lắm đấy."
Giang Liễm không biểu hiện ra ý muốn tiếp tục trò chuyện, đưa cô về phòng, nói một tiếng chúc ngủ ngon rồi rời đi.
Chúc Gia Hội vẫn giữ nụ cười đứng ở cửa, đợi anh đi xa rồi mới đột nhiên cảm thấy Giang Liễm mới giống người phải làm nhiệm vụ hơn là cô.
Đóng cửa trở về phòng, cơn buồn ngủ lúc trước đã tan biến. Chúc Gia Hội chán nản nằm lên giường, phát hiện điện thoại có hai tin nhắn chưa đọc.
Một là của Trình Ly gửi tới: "Tớ nghĩ cậu nói đúng nên hôm qua tớ đã xin nghỉ việc, hiện đang tìm công việc mới."
Trước đó, Chúc Gia Hội chỉ là buột mồm đề nghị, không ngờ cô ấy lại thật sự nghe theo. Đúng là bạn thân của cô, làm việc không dây dưa.
Chúc Gia Hội trả lời cô ấy: "Lần này nhất định phải chọn một ông chủ tốt đấy nhé. Chúc cậu thành công:)"
Tin nhắn thứ hai là của Lương Việt gửi tới.
Từ khi hai người quay xong chương trình ở Hàn Quốc đã không gặp nhau nữa. Lúc đó Lương Việt còn có những hoạt động khác, Chúc Gia Hội đã về nước trước.
Giờ hẳn là anh ấy cũng đã về nước rồi, hỏi Chúc Gia Hội: "Ở đâu, hôm nay bạn bè tụ tập, ra ngoài chơi không?"
Chúc Gia Hội liếc nhìn thời gian, đã hơn mười giờ tối rồi, người này còn đang tụ tập đi chơi khuya.
Nhưng nếu không phải bị Mạnh Xuyên nhìn chằm chằm thì có lẽ cô đã chạy đến chỗ hẹn rồi.
Chúc Gia Hội thở dài, an ủi bản thân không thể vừa muốn cái này vừa muốn cái kia. Tuy hiện tại không được như ý muốn nhưng so với việc quay về Canada để xem mắt thì…
Cô thà ở đây làm công việc tạo cảm giác yêu đương này hơn.
Vậy nên sau khi trả lời Lương Việt một câu hẹn lần sau, Chúc Gia Hội lại chìm vào giấc ngủ với tiếng mưa.
Sau một đêm mưa xối xả, ngày hôm sau trời quang mây tạnh.
Chúc Gia Hội ngủ đến khi tự tỉnh, mở mắt đã là chín giờ, sau khi hối hận vì lười biếng trong một phút ngắn ngủi, cô vui vẻ thức dậy.
Không thì sao, dù dậy sớm cũng không thể tán tỉnh được người đàn ông kia, còn không bằng ngủ thêm chút nữa để chăm sóc nhan sắc.
Chúc Gia Hội rửa mặt qua loa rồi xuống lầu, chị Mai thấy rốt cuộc cô cũng dậy, nhiệt tình đón tiếp: "Cô giáo Chúc, cô ngồi trước đi. Tôi đi chuẩn bị bữa sáng cho cô."
Chắc chắn giờ này Giang Liễm đã đến công ty rồi. Chúc Gia Hội thấy bên ngoài trời đẹp, không chút phòng bị đi đến sân trước của biệt thự.
Không khí sau cơn mưa mang theo mùi cỏ xanh thoang thoảng. Chúc Gia Hội hít sâu vài hơi sau đó nhìn thấy không xa đang có người nhân viên đang sửa sang bãi cỏ.
Người nhân viên đẩy máy cắt cỏ, phát ra âm thanh ầm ầm. Nơi có máy đi qua, cỏ dại được cắt tỉa gọn gàng, trông rất thoáng đãng.
Chắc là mấy ngày nay bị nhốt trong phòng quá chán, Chúc Gia Hội bỗng nhiên có hứng thú, đi đến trước mặt nhân viên cắt cỏ, nói: "Cho tôi thử với."
Người nhân viên rất lo lắng, nói: "Cô Chúc, máy này nặng lắm lỡ may chút nữa lại khiến cô bị thương đó."
"Không sao." Trước đây Chúc Gia Hội ở nhà mình cũng thích cắt cỏ, đôi khi thậm chí còn cắt bằng tay, chìm đắm trong việc trang trí khu vườn của mình nên lúc này cô rất thành thạo đoạt lấy máy cắt cỏ, nói: "Tôi biết dùng mà."
Máy cắt cỏ hoạt động kêu ầm ầm, mùi cỏ xanh xộc vào mũi, hòa trộn với ánh nắng thậm chí có chút ngọt ngào.
Nhân viên cắt cỏ không biết phải làm gì, chỉ biết đi theo phía sau, sợ rằng nếu cô bị thương thì không biết phải giải thích với Giang Liễm như thế nào. May mắn thay, chỉ một lúc sau, chị Mai đã bước ra gọi: "Cô Chúc, có thể vào ăn sáng rồi."
Chúc Gia Hội đang chơi rất vui vẻ, cô vừa định hỏi chị Mai sao lại không gọi cô là cô giáo nữa thì vừa quay đầu lập tức nhìn thấy một người đang ngồi trên ban công tầng hai.
Là đàn ông.
Thành thật mà nói, khi nhìn thấy dáng vẻ của Giang Liễm, Chúc Gia Hội cảm thấy rất ngạc nhiên.
Vào một buổi sáng như thế này, ánh nắng mặt trời, gió nhẹ, hương cỏ xanh, anh mặc áo trắng quần đen, tay cầm tách trà ngồi trong ánh nắng mặt trời li ti, tạo thành một khung cảnh khiến người ta không thể rời mắt.
"Cô Chúc?" Chị Mai lại gọi một tiếng.
Chúc Gia Hội hoàn hồn, thấy Giang Liễm dường như không chú ý đến mình, lập tức cúi đầu chạy về phía chị Mai, hỏi: "Sao chị không nói với tôi anh ấy ở nhà?"
Chị Mai lộ ra vẻ hơi vô tội, nói: "Cô cũng không hỏi mà."
Chúc Gia Hội: "..."
"Yên tâm, cậu chủ đang gọi video họp buổi sáng."
Nói cách khác: Một giám đốc đang họp sẽ không có thời gian để quan tâm đến những gì đang xảy ra bên dưới.
Chị Mai nói vậy, Chúc Gia Hội thực sự cảm thấy yên tâm hơn một chút.
Người đẹp cắt cỏ không có gì sai, nhưng trong tình huống đặc biệt hiện tại, cô là một cố vấn tình yêu, phải giữ vững hình tượng nhân vật của mình.
Nói đến hình tượng nhân vật…
Chúc Gia Hội ngồi xuống bàn ăn, vừa ăn vừa hỏi chị Mai: "Chị nói trước đây Giang Liễm đã từ chối một cuộc hôn nhân sắp đặt."
"Đúng vậy."
"Cô gái đó như thế nào? Tính cách thế nào?"
Chúc Gia Hội đã suy nghĩ về vấn đề này trước khi đi ngủ vào tối hôm qua. Nếu muốn làm rung động trái tim Giang Liễm, trước tiên cần phải nắm được việc anh thích kiểu con gái nào. Hay nói cách khác, kiểu con gái nào có thể gây ấn tượng với anh nhất.
Vì đã từ chối cuộc hôn nhân sắp đặt nên có thể dùng phương pháp loại trừ để loại bỏ kiểu tính cách của cô gái đó.
Chị Mai suy nghĩ một lúc rồi trả lời nghiêm túc: "Tôi cũng chưa từng thấy nên không biết có xinh đẹp hay không, nhưng nghe nói là tiểu thư đài các, hiểu lễ nghĩa, dịu dàng đáng yêu."
"Hiểu rồi." Chúc Gia Hội tổng kết lại, nói: "Chắc là không thích quá yên tĩnh và quá nghiêm túc."
Chị Mai có vẻ không hiểu lắm, hỏi: "Vậy ư? Vậy thì phải làm sao?"
"Để tôi nghĩ đã."
Hai người đang bàn bạc kế hoạch thì bên ngoài vọng đến tiếng xe hơi. Chúc Gia Hội quay lại nhìn thì thấy một người đàn ông trung niên bước xuống xe, sau đó chỉ đạo những người đi theo mang một đống đồ vào nhà.
Chị Mai thấy vậy liền chạy ra cửa: "Sao ông lại đột ngột đến vậy?"
Người đàn ông trung niên chỉ vào đống quà trên mặt đất nói: "Đây đều là đồ bồi bổ cho Tuyết Thanh, A Liễm đâu, tôi có việc tìm nó."
Chị Mai mời ông ấy vào: "Ông cứ ngồi đây, tôi đi báo tin cho cậu chủ."
"Nhanh đi."
Người đến ăn mặc sang trọng, nghe cách xưng hô của chị Mai thì có lẽ là người thân của Đỗ Tuyết Thanh. Chúc Gia Hội không muốn ông ấy chú ý đến mình bèn lùi vào trong thêm một chút, cố gắng giảm bớt sự hiện diện của mình.
Vài phút sau, chị Mai từ trên lầu đi xuống, cúi đầu trước người đàn ông kia: "Mời ông về cho, cậu chủ nói không thể giúp được."
Sắc mặt người đàn ông trầm xuống: "Tôi đích thân đến đây mà nó cũng không thèm gặp mặt một lần?"
Chị Mai vẫn giữ thái độ bình tĩnh, có vẻ như đã quen với việc này: "Vâng, không gặp."
Người đàn ông quay lưng lại, đứng trong phòng khách một lúc, cuối cùng không nhịn được hét lên: "Giang Liễm, trong mắt con còn có người cậu này nữa không?"
Phòng khách trống trải, chỉ còn lại sự im lặng ngượng ngùng.
Người đàn ông cuối cùng cũng tức giận rời đi, Chúc Gia Hội mới tò mò hỏi chị Mai: "Tại sao Giang Liễm không gặp ông ấy?"
"Đó là cậu của cậu chủ. Ông ấy muốn cho con trai mình một chức vụ trong công ty nhưng con trai ông ấy lại là một người văn dốt võ nát chỉ biết dựa vào ba mình, gặp chuyện lại nhờ cậu chủ giải quyết, cậu chủ không ưa cậu ta."
Hóa ra là vậy.
Nhưng dù là gia đình lớn, mấy việc liên quan đến dựa dẫm luôn là điều không thể tránh khỏi, đôi khi chỉ coi như nuôi một con sâu gạo, nhắm mắt làm ngơ cũng cho qua được.
Giang Liễm thì ngược lại, anh phân biệt rạch ròi, chẳng quan tâm đến chút tình cảm riêng nào.
Chúc Gia Hội thở dài, cảm thấy nhiệm vụ của mình càng khó khăn hơn, cô nói: "Ngay cả cậu ruột mà cũng không nể mặt, tôi còn có thể làm gì anh ấy đây?"
Lời vừa dứt, sau lưng vang lên giọng nói nhẹ: "Cô Chúc muốn làm gì tôi?"
Chúc Gia Hội: "..."
Đầu óc kêu ong ong, cô quay đầu lại.
Giang Liễm không biết đã xuống lầu từ khi nào, hai người nhìn nhau. Chúc Gia Hội điên cuồng tìm kiếm những lời bào chữa trong đầu, đáp: "Ý tôi là... chuyện này tìm tôi cũng vô dụng. Anh làm đúng rồi, rất tốt. Đúng là nên như vậy, công tư phân minh."
"Vậy sao?" Giang Liễm dùng giọng điệu bình tĩnh hỏi: "Chẳng lẽ cô không thấy tôi đối xử với người nhà chẳng nể nang mặt mũi sao?"
"Sao có thể chứ?" Chúc Gia Hội chớp mắt, đáp: "Người làm khó anh không gọi là người nhà, chỉ có người yêu anh mới gọi là người nhà."
Giang Liễm nhìn cô, không lên tiếng.
Quả nhiên, Chúc Gia Hội dừng lại một chút, chỉ vào minh, nói: "Ví dụ như tôi."
Giang Liễm: "..."
Chị Mai đứng một bên trợn tròn mắt, trên mặt tràn ngập vẻ "chuyện này mà cô cũng có thể lái sang mình được" không thể tưởng tượng nổi. Chị ấy dừng một chút, lại nhìn sang Giang Liễm, muốn quan sát phản ứng của cậu chủ nhà mình.
Vài giây sau…
Giang Liễm dời ánh mắt đi, bỏ qua chủ đề "người nhà", hỏi Chúc Gia Hội: "Ăn xong chưa?"
Chúc Gia Hội sững sờ, hỏi ngược lại: "Ăn xong rồi, sao vậy?"
"Vậy thì đi thôi."
"Đi đâu?"
"Đón khách."
"......"
Sự sắp xếp bất ngờ của Giang Liễm khiến Chúc Gia Hội có hơi bất ngờ. Cô định tìm lý do để từ chối nhưng Giang Liễm dường như đã nhìn ra suy nghĩ của cô, anh nhẹ nhàng giải thích: "Là giám đốc Đỗ muốn gặp cô."
Đỗ Tuyết Thanh?
À đúng rồi, mấy ngày trước bà ấy đã tự mình đến thành phố Ninh để tạo cơ hội cho họ.
Vậy nên bây giờ trở về, bà ấy lại muốn lấy việc đón máy bay làm cớ để họ gặp nhau?
"Mẹ chồng" này thật biết cách tạo cơ hội, chỉ có điều...
Trong vài giây ngắn ngủi, đầu óc Chúc Gia Hội gần như bùng nổ.
Đi đón máy bay chắc chắn sẽ đi bằng xe riêng của nhà họ Giang, độ an toàn không cần bàn cãi. Hơn nữa, dù Mạnh Xuyên có giỏi đến đâu thì chắc chắn cũng không thể ngờ cô đang trốn ở gia đình quyền lực nhất Thượng Hải, cũng không thể đoán trước được cô sẽ tới sân bay.
Điều quan trọng nhất là hiện tại cô không có lý do gì để từ chối chuyện này.
Hơn nữa, cô và Đỗ Tuyết Thanh cũng có thể ký thỏa thuận khi gặp mặt.
Cân nhắc tổng thể….
Chúc Gia Hội nở nụ cười, tỏ ra ngoan ngoãn: "Được rồi, tôi cũng nhớ bác nữa."
Chúc Gia Hội vốn nghĩ rằng mình sẽ phải trốn trong nhà họ Giang ít nhất mười ngày nửa tháng không ra khỏi cửa. Không ngờ lúc này chưa đầy ba ngày, cô đã bất ngờ ngồi lên xe riêng của Giang Liễm.
Trên xe, hàng ghế trước có hai người, ngoài tài xế ra, còn có một người đàn ông cơ bắp mà Chúc Gia Hội nhìn thấy có chút quen mắt.
"Chào cô Chúc, tôi là vệ sĩ của tổng giám đốc Giang, tên là Đại Sơn."
Anh ấy vừa mở miệng, Chúc Gia Hội lập tức nhớ ra, lần gặp Giang Liễm ở thang máy câu lạc bộ After, người này cũng có ở đó.
"Chào anh." Chúc Gia Hội lịch sự đáp lại, sau đó ngồi vào xe, sau quan sát một lúc thì khẳng định: Người đàn ông to lớn này cũng giống như Giang Liễm, không nhận ra cô.
Thực ra không nhận ra cũng là điều bình thường, tối hôm đó Chúc Gia Hội quấn kín cả người. Nếu ngay cả như vậy vẫn bị nhận ra thì khả năng quan sát của đối phương phải nhạy ben đến mức nào.
Ngay khi thở phào nhẹ nhõm, Đại Sơn đưa cho cô một chai nước, nói: "Cô Chúc, uống nước."
"Cảm ơn." Chúc Gia Hội nhận lấy, ban đầu đã vô thức tự mình vặn, nhưng sau khi suy nghĩ một lúc, cô dường như đã nghĩ ra điều gì đó. Cô làm một động tác giả tỏ vẻ cố gắng vặn, sau đó nhìn về phía Giang Liễm, hỏi: "Có thể giúp tôi một tay không?"
Vừa nãy khi ăn ở trong phòng ăn, Chúc Gia Hội đã nghĩ tới chuyện này, đầu tiên là nghĩ đến hình tượng cá nhân để thăm dò phản ứng của Giang Liễm.
Loại trừ tiểu thư khuê các có tri thức hiểu lễ nghĩa, Chúc Gia Hội lại nghĩ, anh là một người thành đạt trong giới kinh doanh, có phải anh có chút ý muốn bảo vệ nhưng không có chỗ phát huy không?
Ví dụ, tối qua, anh cũng cảm thấy cô không giống như sợ sấm sét nhưng vẫn phải đưa cô về phòng.
Liệu lúc đó có khiến anh có cảm giác đặc biệt thỏa mãn không?
Vì vậy, ngay lúc này… Chúc Gia Hội đã tạm thời thiết lập cho mình kiểu tích cách yếu đuối đáng thương.
Về việc Giang Liễm có thích hay không, Chúc Gia Hội cũng không chắc.
Cô duỗi tay đưa chai nước cho anh, Giang Liễm nhìn cô, dường như không hiểu, hỏi lại: "Chuyện gì?"
Chúc Gia Hội nhẹ nhàng cắn môi dưới, đáp: "Tôi không vặn được."
Bầu không khí yên tĩnh.
Hai người ở hàng ghế trước không nhúc nhích, dường như tự động che chắn thế giới của họ.
Cảnh vật bên ngoài cửa sổ xe liên tục lướt qua, trái tim Chúc Gia Hội cũng đập theo nhịp.
Ánh mắt của hai người giao nhau, Giang Liễm nhìn Chúc Gia Hội, dường như nhiều lần anh muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng không nói ra.
Rốt cuộc anh vẫn nhận lấy chai nước đó.
Chúc Gia Hội nhìn thấy động tác vặn nắp chai của Giang Liễm không khỏi nhướng mày, nghĩ rằng mình đã nắm bắt được mệnh môn* của anh một cách dễ dàng như vậy. Là doanh nhân cao cấp tinh anh thì sao? Cũng chỉ như vậy thôi.
*Mệnh môn có thể được hiểu là nơi bắt đầu sinh mệnh của con người, là căn nguyên của mạng sống. Mệnh Môn là 1 trong 108 huyệt đạo có tác động quan trọng trên cơ thể con người
Hừ, cũng chỉ là đàn ông thôi mà.
Giang Liễm nhanh chóng mở nắp chai nước, đưa cho cô. Chúc Gia Hội kìm nén khóe môi đang mỉm cười, định vươn tay ra đón nhưng lại nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của anh:
"Tôi còn tưởng nó nặng hơn máy cắt cỏ."
Chúc Gia Hội: "..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...