Kế Hoạch Nghiên Cứu Rung Động

Trên màn hình tivi đang chiếu tập thứ bảy mới nhất của [Love Love] vào tối nay, cũng là tập gần cuối.

Càng đến gần tập cuối thì tiêu đề càng khoa trương hơn - [Dịu dàng công kích! Tửu Tửu gọi anh trai ngọt quá đi.]

Chúc Gia Hội được nhắc nhở, nói: “Đúng vậy, tập thứ bảy rồi.”

Mặc dù cô không ôm hy vọng nhiều mấy, nhưng cô vẫn gửi lời mời về phía của Giang Liễm: “Muốn xem với nhau không?”

Giang Liễm chỉ liếc nhìn màn hình rồi xoay người đi lên lầu, hờ hững trả lời: “Không xem.”

Chúc Gia Hội tặc lưỡi một tiếng, cô xoay người nói với Đỗ Tuyết Thanh: “Anh ấy không có hứng thú với chương trình của con, anh ấy chỉ thích xem bản tin tài chính gì đó thôi.”

“Vậy sao.” Đỗ Tuyết Thanh nhìn bóng lưng của con trai rồi cong khóe môi không tỏ rõ ý kiến, bà ấy nắm lấy tay của Chúc Gia Hội rồi nói: “Không thì con đi đến phòng của bác? Bác cho con xem hình của A Liễm lúc còn nhỏ.”

Vừa hay Chúc Gia Hội cũng không có hứng thú xem chương trình nữa, cô thân thiết khoác tay bà ấy rồi nói: “Dạ được.”

Hai người đi lên lầu, Đỗ Tuyết Thanh tìm thấy một cuốn album ảnh cũ ở trong phòng, bà ấy nói: “Đây đều là những hình ảnh chụp A Liễm lúc còn nhỏ.”

Trong cuốn album ảnh để toàn là hình chụp lúc còn nhỏ của Giang Liễm, từ hình lúc mới sinh cho đến tiệc một trăm ngày, rồi đến lúc đầy tháng, một tuổi, hai tuổi...

Chúc Gia Hội xem từng tấm hình một, Giang Liễm đúng thật là đẹp trai từ khi nhỏ cho đến lúc lớn, cô chỉ nhìn mãi, luôn cảm thấy có chút kỳ lạ.

Cho đến khi cô nhìn thấy tấm hình lúc Giang Liễm mười tám tuổi, cô mới bừng tỉnh hiểu rõ cảm thấy kỳ lạ ở chỗ nào rồi, cô nói: “Sao đều là hình một mình của anh ấy vậy, không nhìn thấy ngài và ba của anh ấy đâu cả?”

Sắc mặt của Đỗ Tuyết Thanh ủ rũ, bà ấy nhìn cuốn album ảnh, mất một lúc lâu mới lên tiếng: “Khi A Liễm còn nhỏ đều do dì giúp việc trong nhà chăm sóc, chúng tôi rất ít khi ở cạnh nó.”

Chúc Gia Hội: “...”

“Cô chắc khá tò mò nhỉ.” Đỗ Tuyết Thanh đột nhiên cười khổ, bà ấy nói: “Tại sao nó lại đối xử với mẹ mình cũng lạnh nhạt như vậy.”

Chúc Gia Hội không lên tiếng, nhưng trong lòng của cô thật sự vẫn luôn nghi ngờ tại sao lại vậy.

Trong hơn mười phút sau đó, Đỗ Tuyết Thanh dùng lời nói đơn giản nhất để đúc kết tuổi thơ của Giang Liễm. Cuối cùng Chúc Gia Hội cũng hiểu được nguyên nhân ở trong đó.


Ba của Giang Liễm đã vụng trộm bên ngoài lúc mà Đỗ Tuyết Thanh đang mang thai, thậm chí kẻ thứ ba còn có dã tâm với công ty của nhà họ Giang. Sau khi Đỗ Tuyết Thanh sinh ra Giang Liễm, bà ấy không cam lòng để gia sản bị một người phụ nữ khác ngấp nghé. Thế là bà ấy tự mình đến công ty tạo mối quan hệ, tự tạo nên thế lực cho riêng mình, bà ấy từ một người dịu dàng như nước đã trở thành một người mạnh mẽ cực đoan cũng chỉ vì để nắm giữ thật chắc tài sản thuộc về chính mình.

Không chỉ có như vậy, bà ấy còn trút hết những cảm xúc này sang người của Giang Liễm.

Trong độ tuổi từ 4 đến 5 tuổi là thời điểm những đứa trẻ nhỏ khác vô lo vô nghĩ, thì Giang Liễm đã bị yêu cầu bắt đầu học tập các kiểu bài học vượt quá tuổi. Đỗ Tuyết Thanh gần như là biến thái giam cầm tuổi thơ của anh, bà hy vọng anh nhanh chóng trưởng thành, hy vọng anh có thể sớm trở thành người nắm quyền của Thế Trình.

Sau này thì Giang Liễm thật sự đã nhanh chóng trưởng thành trở thành người thừa kế trẻ tuổi nhất, nhưng mà cùng với đó thì anh đã mất đi trái tim đơn thuần nhất.

“Những năm đó tôi hành động điên rồ, cũng điên thật rồi, ngoại trừ đối xử nghiêm khắc và hà khắc với nó ra thì không hề cho nó được một chút tình mẹ nào cả.” Nghĩ đến đây, Đỗ Tuyết Thanh cũng cảm thấy rất hối hận, bà ấy nói: “Là tôi tự tay bồi dưỡng nó trở thành một người máy không có tình cảm, bây giờ nó đối xử với tôi như vậy thì cũng là do tôi tự mình chuốc lấy.”

“Nhưng mà Tửu Tửu à, tôi không có lựa chọn. Nếu như tôi không trở nên mạnh mẽ, không khiến cho đứa con của mình cũng trở nên mạnh mẽ thì nhà họ Giang ngày hôm nay đã sớm thay đổi chủ rồi.”

...

Cuối cùng Chúc Gia Hội cũng hiểu được nguyên nhân hiềm khích giữa hai mẹ con họ, nhưng cô lại không biết nên đánh giá như thế nào.

Dường như cô vừa cảm thấy nó không sai nhưng cũng cảm thấy nó vô cùng sai.

Chúc Gia Hội im lặng tiếp tục lật xem cuốn album ảnh ở trong tay, bỗng nhiên cô nhìn thấy một tấm hình có vẻ như là hình lúc còn trẻ của Đỗ Tuyết Thanh, ở bên cạnh còn có một người phụ nữ.

Hai người đều đang ôm đứa bé ở trong lòng.

Chúc Gia Hội còn chưa kịp nhìn kỹ dáng vẻ của người đó thì Đỗ Tuyết Thanh bỗng nhiên vội vàng đóng cuốn album ảnh lại rồi nói: “Không còn sớm nữa, cô mau quay về đi ngủ đi.”

Chúc Gia Hội tưởng rằng Đỗ Tuyết Thanh nói đến chuyện đau lòng nên tâm trạng không tốt, nên cô gật đầu một cái rồi rời đi, cô nói: “Vậy ngài cũng nghỉ ngơi sớm đi ạ.”

Từ chỗ của Đỗ Tuyết Thanh đi ra, Chúc Gia Hội đứng ở một hàng lang xa lạ, trong thoáng chốc cô cảm thấy có chút mù mịt.

Vừa khéo có một người giúp việc đi ngang qua, Chúc Gia Hội vội vàng hỏi người đó: “Xin hỏi phòng của tôi ở đâu vậy?”

Người giúp việc tiện tay chỉ một cái rồi nói: “Cô Chúc, ở bên đó, quần áo sạch sẽ đã được đem vào rồi.”


“Cảm ơn.”

Chúc Gia Hội nói cám ơn, trực tiếp đi tới chỗ căn phòng mà người đó vừa chỉ rồi vặn cửa.

Ai ngờ vừa mới đi vào thì nhìn thấy Giang Liễm đang ngồi ở chỗ bàn làm việc.

Trong khoảnh khắc bốn mắt đối diện nhau, Chúc Gia Hội có chút sửng sốt, cô chỉ ra phía ngoài cửa rồi nói: “Dì giúp việc của nhà anh nói tôi ngủ ở đây, vậy nên… là do anh đi nhầm chỗ hay là do đi nhầm chỗ.”

Giang Liễm thu hồi tầm mắt rồi lạnh lùng trả lời cô: “Chúng ta đều không đi nhầm đâu.”

Chúc Gia Hội: “?”

Giang Liễm nói: “Chỗ này của giám đốc Đỗ chỉ có một phòng cho khách.”

Chúc Gia Hội trợn to hai mắt rồi nói: “Anh nói đùa đúng chứ?”

“Nếu không thì cô cho rằng sự bất tiện mà tôi nói là gì chứ.”

“...”

Có đánh chết Chúc Gia Hội cũng không tin căn biệt thự hai tầng lầu này của Đỗ Tuyết Thanh vậy mà chỉ có một căn phòng dành cho khách. Cô vẫn chưa từ bỏ ý định đi ra ngoài xem từng căn phòng, sau khi xác thực mới phát hiện…

Có lẽ là do một người ở thực sự quá nhàm chán nên Đỗ Tuyết Thanh đã cải tạo căn nhà này vô cùng phong phú, ăn uống vui chơi cần có thì đều có.

Mà phòng cho khách thì đúng thật chỉ có một phòng này.

Chúc Gia Hội quay trở về phòng, cô có chút bối rối.

Cô với Giang Liễm lại không phải là một đôi tình nhân chân chính, ngủ chung một giường không thích hợp nhỉ.


Chúc Gia Hội do dự đứng bất động tại chỗ, Giang Liễm hình như đã nhìn ra được suy nghĩ trong lòng của cô, anh bình tĩnh nói: “Tôi sẽ ngủ ở chỗ sô pha trong phòng sách một đêm.”

Chúc Gia Hội bị nhìn thấu tâm tư, cô bỗng nhiên cảm thấy có ngại ngùng, cô nói: “Vậy có cực khổ cho anh quá không.”

Giang Liễm không lên tiếng nữa.

Lúc ấy người làm ầm ĩ “chỉ một đêm thôi” là cô, bây giờ người chìu theo cô lại là Giang Liễm.

Chúc Gia Hội ít nhiều cũng cảm thấy lời này của cô có chút giả dối nên cô không lên tiếng nữa, cô cầm lấy quần áo đã giặt đi tắm rửa xong thì cô cắm đầu trốn lên giường.

Phòng ngủ tắt đèn, duy chỉ có ngọn đèn bàn trong phòng sách vẫn còn đang chiếu sáng yếu ớt.

Cái gọi là phòng sách thật ra chỉ là có một tấm kính thủy tinh ngăn cách với giường mà thôi.

Chúc Gia Hội nằm ở trên giường, cô có thể nhìn thấy bóng người của Giang Liễm ngồi ở trước bàn sau tấm kính thủy tinh.

Xung quanh yên lặng, cô cố gắng để bản thân đi vào giấc ngủ, nhưng trong đầu toàn vang vọng những lời nói của Đỗ Tuyết Thanh…

“Tôi thậm chí còn chưa ăn sinh nhật với nó lần nào.”

“Lúc còn nhỏ nó chưa từng chơi bất kỳ món đồ chơi nào.”

“Thậm chí lúc nó bị bệnh mà tôi cũng bắt nó vừa truyền dịch vừa học.”

Câu nói sát thương nhất vẫn là câu nói kia…

“Từ khi còn nhỏ thì nó đã ngủ một mình rồi, không có ai ngủ chung với nó cả.”

Những câu nói này cứ văng vẳng lặp đi lặp lại ở bên tai của Chúc Gia Hội, cô đột nhiên cảm thấy có chút áy náy.

Cô đúng là đáng chết mà.

Cô độc chiếm một cái giường lớn như vậy nhưng lại thoải mái yên tâm kêu Giang Liễm ngủ ở sô pha.

Anh có lỗi gì chứ, ở trong nhà của mình mà còn không được ngủ ở trên giường.

Anh có lỗi gì chứ, vốn dĩ không biết cô là một cô vợ chưa cưới giả thôi.


Sau tấm kính thủy tinh, Giang Liễm vẫn đang ngồi làm việc ở trên bàn học.

Ban đêm yên tĩnh, cảm giác hời hợt tan biến đi, một ngọn đèn nho nhỏ chiếu rọi gương mặt anh tuấn của Giang Liễm. Áo sơ mi của anh đã mở vài cúc áo, xương quai xanh thoắt ẩn thoắt hiện càng làm tăng thêm đôi chút trong trẻo và lạnh lùng.

Anh thật sự rất đẹp trai, gương mặt đẹp đến mức không có góc chết, có thể sánh bằng với tất cả vai nam chính trong phim thần tượng mà cô đã từng xem.

… Anh xứng đáng được chiều chuộng.

Nhưng mà anh lại gặp một cố vấn lừa gạt… là cô rồi nhỉ.

Chúc Gia Hội bỗng nhiên lên án lương tâm của bản thân, cô trằn trọc trở mình ở trên giường định chìm vào giấc ngủ. Nhưng mà đêm nay dường như đã định sẵn trước sẽ mất ngủ, cho đến khi đèn bàn nhỏ trong phòng khách bên kia vụt tắt, cô vẫn không thể ngủ được.

Trong phòng mờ tối, chỉ có một chút ánh sáng yếu ớt của đèn đường ở bên ngoài phòng chiếu rọi vào.

Có vài tiếng bước chân dồn dập truyền tới, Chúc Gia Hội tưởng là Giang Liễm đi đến phía ghế sô pha bên kia nên cô cũng không để ý.

Cho đến khi âm thanh đó dần dần đến gần giống như là đi về phía của cô vậy.

Trong bóng tối, Chúc Gia Hội ngẩn người, theo bản năng nhắm hai mắt lại.

Không lâu sau, cô cảm nhận được Giang Liễm dường như đang đứng ở bên mép giường của cô. Ngay sau đó chiếc chăn bị cô bực dọc đá ra lại lần nữa nhẹ nhàng đắp lên người cô.

Chúc Gia Hội: “...”

Chúc Gia Hội mở mắt ra, mặc dù cô không thấy rõ dáng vẻ của Giang Liễm, nhưng cô mơ hồ vẫn có thể nhìn thấy thân hình của anh.

Giang Liễm không có làm gì nữa, anh đắp chăn xong thì tính rời đi nhưng trong giây phút anh sắp xoay người rời đi thì chút lý trí còn sót lại của Chúc Gia Hội đã cạn kiệt bởi những cảm xúc phức tạp cứ quẩn quanh trong lòng suốt đêm.

Trái tim của cô đập thình thịch, cô đột nhiên vươn tay kéo cánh tay của anh lại…

Giang Liễm: “...”

Sự tiếp xúc ấm áp ập tới khiến cho Giang Liễm hơi ngừng lại rồi quay đầu lại nhìn.

Trong bóng tối, anh nghe được giọng nói mềm mại rõ ràng của cô gái:

“...Ngủ ở đây đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận