Khoảnh khắc Giang Liễm nói ra câu này, Chúc Gia Hội cảm thấy không khí xung quanh cô như đông cứng lại.
Cô nhìn người đàn ông trước mặt, có cảm giác cuộc đời này coi như bỏ lan từ lòng bàn chân đến tận đỉnh đầu.
Tôi biết anh là học sinh xuất sắc, nhưng anh cũng không cần phải có trí nhớ tốt như vậy để lặp lại từng câu từng chữ của tôi thế đâu ok?
Anh có biết cách cư xử không đấy? Chẳng trách anh vẫn chưa có bạn gái!
Lời nên nói thì không nói, lúc ngủ thì chuyên nghiệp đến vậy, còn nơi nào trên thế giới này có được một người làm việc tận tâm như vậy chứ?
Chỉ đáng tiếc là sự nghiêm túc nào đó lại được sử dụng không đúng chỗ.
Ánh mắt Giang Liễm vừa bình đạm vừa nặng nề áp lực, Chúc Gia Hội há miệng thở dốc, giả vờ tùy ý nặn ra một nụ cười khô khan: "Haha, tôi nói mơ như vậy thật sao?"
Chuyện đến nước này, người ta chỉ có thể liều mạng tin rằng mình đang mơ.
Nhưng cho dù là nằm mơ thì tại sao lại phải mơ về Giang Liễm?
Trong giấc mơ về anh còn muốn bắt lấy anh?
Xem ra dù có tranh luận thế nào thì Chúc Gia Hội cũng không thể nghĩ ra được một lý do thoái thác nhanh gọn sạch.
Giang Liễm không đáp lại lời giải thích của Chúc Gia Hội, anh nhìn cô một cái rồi cúi đầu tiếp tục xem báo cáo.
Chúc Gia Hội như bị gai đâm vào lưng, cảm thấy cả mặt nóng bừng, thấy Giang Liễm không nói thêm gì nữa cũng vội vàng chuồn khỏi phòng sách.
Cô trở xuống lầu, bữa cơm hôm nay hiển nhiên là phải ngồi ăn cùng nhau trong sự mất mặt.
Chúc Gia Hội nói với chị Mai: “Lát nữa mang cho tôi một ít vào phòng ngủ đi.”
Chị Mai: "Ồ?"
Chị ấy còn chưa kịp hỏi chuyện gì đã xảy ra thì Chúc Gia Hội đã đi lên lầu mà không quay đầu lại.
Chị Mai nhìn bóng lưng cô với vẻ mặt khó hiểu, quay người tiếp tục chuẩn bị bữa trưa, vài phút sau Giang Liễm cũng từ phòng sách đi xuống.
Chị Mai vội vàng chạy đến hỏi anh: "Cậu chủ, cô Chúc xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao đột nhiên cô ấy lại yêu cầu tôi mang đồ ăn lên lầu, không ăn cùng cậu thế?"
Trước mặt Giang Liễm hiện ra biểu cảm vừa rồi của Chúc Gia Hội lúc rời đi.
Làn da trắng nõn mơ hồ có một chút hồng nhạt, đôi mắt giảo hoạt thường ngày cũng vì ngượng ngùng mà lộ ra một chút ra vẻ trấn định không được tự nhiên.
Đương nhiên Giang Liễm hiểu được nguyên nhân này, nhưng cũng không giải thích gì với chị Mai, chỉ lạnh nhạt nói: "Mặc kệ cô ấy."
Chị Mai: "..."
Giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ của Giang Liễm khiến chị Mai có chút lo lắng, chị ấy im lặng đứng sang một bên, soát lại từng sự việc lúc sáng đã chứng kiến, cố gắng tìm ra vấn đề gì.
Sáng sớm, chị ấy đã sai người vào phòng trà dọn dẹp, nhìn thấy cậu chủ bước ra từ đó với chiếc cúc áo trên cùng được cài chặt, còn Chúc Gia Hội thì đang lặng lẽ nằm trên ghế sofa ngủ, trên người còn đắp một tấm chăn mỏng.
Sau đó Chúc Gia Hội mới đi xuống hỏi chị ấy tại sao mình lại ở trên ghế sô pha.
Sau đó Chúc Gia Hội lên lầu tìm Giang Liễm.
Cuối cùng... Chúc Gia Hội đi xuống, lại không chịu cùng nhau ăn cơm.
Nghĩ tới đây, chị Mai thình lình nghĩ tới điều gì, không khỏi mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn Giang Liễm đang ăn cách đó không xa.
Phải chăng là…
Ý tưởng này có vẻ điên rồ, nhưng đối với những người trẻ tuổi đang trong độ tuổi khí huyết dâng cao…
Chị Mai không dám trì hoãn, lập tức lặng lẽ lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Đỗ Tuyết Thanh.
"Thưa bà chủ, có thể đã xảy ra một chút tình huống ngoài ý muốn."
...
Bên kia Chúc Gia Hội nhốt mình trong phòng ngủ, hận không thể lập tức nắm giữ được công năng đặc biệt là biến mất tại chỗ hoặc xóa trí nhớ của Giang Liễm.
Cứu mạng với, tại sao cô ngủ rồi mà vẫn chăm chỉ ghi nhớ tinh thần của hình tượng của mình chứ?
Và cả Giang Liễm kia, vừa nãy anh cười nhạo cô có phải không.
Gã đàn ông quỷ kế đa đoan, giảo hoạt lại lạnh lùng này!
Chúc Gia Hội nằm trên giường bắt đầu suy ngẫm, liệu cô có thực sự phải phấn đấu với công việc này không?
Sau vài phút, như thể bản thân đã có câu trả lời…
Chúc Gia Hội im lặng hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại, ánh mắt cô cũng trở nên bình tĩnh như năm tháng.
Trong thời đại mà người người nhà nhà đều chơi trò hề, có vấn đề gì khi cô tự xây dựng hình tượng học sinh xuất sắc cho mình đâu cơ chứ?
Có luật nào không cho phép người ta tự tạo hình tượng không?
Còn cái câu làm cô thấy xong đời nhất kia: Bắt lấy Giang Liễm.
Thế thì sao nào?
Phụ nữ thời đại này mà có thái độ tích cực chủ động trong tình yêu như vậy, Giang Liễm anh ta phải cảm thấy vinh dự mới đúng!
Con gái ít tự tìm vấn đề cho mình thì hơn.
Cô không có vấn đề gì, Giang Liễm mới có vấn đề.
Mặc dù tự an ủi mình bằng cách chính đáng như vậy, nhưng cả ngày cuối tuần Chúc Gia Hội cũng không có mặt mũi để xuống nhà sinh hoạt, chỉ trốn miết trong phòng ngủ với lý do trong người cảm thấy không khỏe.
Dù sao Giang Liễm cũng không có tới hỏi thăm nên cô cũng giả chết, sẵn sàng mượn thời gian để làm mờ đi tất cả.
Nhưng điều mà Chúc Gia Hội không ngờ tới là vào tối chủ nhật, Đỗ Tuyết Thanh bất ngờ đến nhà.
Khi đó, cô đang ở trong phòng ngủ xem phim, Đỗ Tuyết Thanh đột nhiên gõ cửa bước vào khiến cô không kịp đề phòng.
"Bác ạ? Sao bác lại tới đây."
Kể từ khi Chúc Gia Hội chuyển đến biệt thự nhà họ Giang, đây là lần đầu tiên Đỗ Tuyết Thanh tới cửa. Bà ấy bước vào nhìn xung quanh, trìu mến hỏi Chúc Gia Hội: "Tửu Tửu, con sống ở đây có quen không?"
Chúc Gia Hội gật đầu: "Tốt lắm ạ, phiền bác rồi."
"Nói thế nào chứ sao bác phiền bằng con được." Đỗ Tuyết Thanh ngồi xuống, nhẹ nhàng nắm lấy tay Chúc Gia Hội, hỏi: "Dạo này con với A Liễm phát triển thế nào rồi?"
Hiểu rồi, sếp lớn đến kiểm tra tiến độ công việc.
Chúc Gia Hội suy nghĩ một chút, thành thật trả lời: "Khá tốt ạ."
Mặc dù cô và Giang Liễm vẫn chưa có bước phát triển đột phá nào, nhưng ít nhất sau sự cố giao tài liệu, bây giờ anh sẽ không đối xử với cô bằng thái độ lạnh như băng như lúc trước nữa, coi như cô cũng đang dần bước vào thế giới của anh.
Ai biết Đỗ Tuyết Thanh nghe được câu trả lời của Chúc Gia Hội xong, lại truy hỏi tiếp: "Là kiểu tốt thế nào?"
Chúc Gia Hội: “Dạ?”
“Ý bác là…” Đỗ Tuyết Thanh chậm lại một chút, uyển chuyển nói tiếp: “Đã tiến triển tốt đến mức nào rồi?”
Câu hỏi này cũng quá chi tiết rồi nhỉ?
Chúc Gia Hội chưa từng làm loại báo cáo công việc này bao giờ, suy nghĩ một lúc mới ép ra một câu trả lời chính thức: "Tiến triển... Tốt dần đều ạ?"
Đỗ Tuyết Thanh: "..."
Đỗ Tuyết Thanh dừng lại mấy giây, nhẹ nhàng cười nói: "Không sao, cứ như vậy đi."
Rời khỏi phòng của Chúc Gia Hội, Đỗ Tuyết Thanh lại đến phòng ngủ của Giang Liễm, nhưng con trai không có ở đó, bà ấy dừng lại mấy phút rồi đi đến phòng sách trên lầu hai.
Cùng một câu dẫn dắt, cùng một câu hỏi lại được hỏi Giang Liễm, nhưng ngặt nỗi Giang Liễm bản tính bình tĩnh, cũng không thích nói chuyện tầm phào, Đỗ Tuyết Thanh gần như không hỏi ra bất kỳ tin tức hữu hiệu nào từ trong miệng anh.
Bà ấy chỉ có thể thở dài: “Mẹ chỉ không yên tâm, sợ con ức hiếp Tửu Tửu.”
Giang Liễm không khỏi nhẹ nhõm nói: “Sự lo lắng này của mẹ hơi thừa rồi.”
"Dù thế nào đi nữa…" Đỗ Tuyết Thanh nói được một nửa lại dừng lại giữa chừng.
Ý nghĩ của chị Mai thật sự quá đáng, tính cách con trai thế nào người làm mẹ như Đỗ Tuyết Thanh vẫn hiểu, con mình không thể làm ra chuyện tai quái như vậy được, nhưng đúng như lời chị ấy nói, người trẻ tuổi khí huyết tràn trề, có một số việc vẫn cần phải dặn dò trước.
"Thôi được rồi, các con là người trẻ tuổi sống chung với nhau như thế nào mẹ cũng không quản được, tóm lại một câu, bảo vệ Tửu Tửu cho tốt."
Tuy rằng lời nói của Đỗ Tuyết Thanh rất khó hiểu, nhưng Giang Liễm vẫn bình tĩnh đáp: "Con biết rồi."
Mặc dù không tìm hiểu được điều gì từ cả hai bên, nhưng Đỗ Tuyết Thanh đã thấy được rằng mối quan hệ hiện tại của Giang Liễm và Chúc Gia Hội hẳn là đang ở trạng thái tốt.
Thế này thì bà ấy yên tâm rồi.
Đỗ Tuyết Thanh rời khỏi biệt thự không bao lâu, Giang Liễm cũng từ phòng sách trở về phòng ngủ.
Giang Liễm đứng trước tủ quần áo, đang định thay quần áo và đi tắm như thường lệ, chợt nhạy bén nhận ra căn phòng của mình có dấu vết bị ai đó động vào.
Người giúp việc trong nhà, kể cả quản gia như chị Mai cũng không thể tự tiện vào phòng nếu không có sự cho phép của Giang Liễm, chỉ có thể...
Hẳn đó chính là mẹ ruột của anh, Đỗ Tuyết Thanh.
Giang Liễm cau mày, kéo ngăn kéo đầu giường chưa đóng kỹ lại.
Nhìn thoáng qua, anh thấy bên trong có thêm một hộp bao cao su màu xanh.
Giang Liễm: "..."
Cho đến lúc này, Giang Liễm mới chậm rãi nhớ lại, Đỗ Tuyết Thanh trước đó đã mập mờ nói nhiều như vậy, cái gì mà ức hiếp, cái gì mà bảo vệ, hóa ra là ám chỉ những thứ này.
Anh không khỏi cảm thấy buồn cười, cầm chiếc hộp lên muốn ném vào thùng rác, nhưng nhớ tới ngày nào người giúp việc cũng đến dọn thùng rác của anh, lỡ như bị nhìn thấy thì có thể sẽ lại rước lấy những suy đoán và đánh giá vô nghĩa không cần thiết.
Bản thân anh thì cũng thôi, nhưng trong nhà này lại có một người phụ nữ.
Trong lòng không khỏi dậy lên cảm giác bất lực không nói nên lời, Giang Liễm cân nhắc một lát, đành phải cất chiếc hộp nhỏ trở lại ngăn kéo.
Nằm vào trên giường, trước khi chìm vào giấc ngủ, Giang Liễm gửi một tin nhắn cho Chúc Gia Hội:
"Lúc trước tôi đã hứa ngày mai sẽ đưa cô đến công ty, nếu cô vẫn thấy không khỏe thì bên tôi sẽ hủy lịch."
Khi nhận được tin nhắn, Chúc Gia Hội vừa nói chuyện điện thoại với Trình Ly xong.
Trình Ly cũng đang có chuyện vui, rất phấn khởi, nói với Chúc Gia Hội rằng ngày mai cô ấy sẽ đến công ty mới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...