Nhưng biểu hiện của Lục Diêu không giống như dự đoán của Lục An.
Thằng nhóc đó không hề bứt rứt cũng không hề nóng nảy mất kiên nhẫn.
Điều này khiến Lục An rất bất mãn, ông ta muốn khiến Lục Diêu xấu mặt, gánh lấy cái danh con trai của Lục Ninh mà xấu mặt.
Hình như từ sau khi Lục Diêu ngã hỏng đầu, hành vi của nó khác với bình thường rất nhiều.
Nhưng cho dù giả vờ bình tĩnh thì sao chứ, phế vật chính là phế vật.
Đối mặt với nhiều ánh mắt hoặc châm biếm hoặc nghiền ngẫm hoặc khinh thường, Lục Diêu cũng không quan tâm lắm.
Ánh mắt y dừng trên một người mặc lễ phục xám bạc trong đám người.
Người đó tướng mạo bình thường, trốn trong đám đông không hề nổi bật.
Nhưng chính là người này, vừa nãy nhân lúc sự chú ý của mọi người đều đặt hết trên người Lục An la lên câu đó, thành công chuyển dời tiêu điểm tới trên người y.
Thực ra lúc người đó nói câu này xong, Lục Diêu đã chú ý tới gã rồi.
Người đó nói xong thì trực tiếp co đầu rục cổ trong đám người giấu bản thân đi.
Sau khi hoàn thành xong một loạt động tác, ánh mắt người đó và ánh mắt Lục An từng trao đổi với nhau cực ngắn.
Rất rõ ràng, người này do Lục An đặc biệt sắp xếp, mà mục đích tất nhiên không cần nói cũng biết.
Nếu Lục An đã hy vọng y xấu mặt trước mọi người, y làm sao có thể làm trái ý tốt của chú mình được chứ.
Lục Diêu trước nay không phải là một người ôn hòa điệu thấp.
"Lục Diêu, cháu được trường nào nhận rồi?" Lục An mỉm cười, giọng nói hòa nhã hiếm thấy, "Thằng bé này, không chịu nói với cả chú luôn à."
Trên mặt Lục Diêu lộ ra nụ cười ngượng ngùng, như chỉ vừa mới phát hiện mọi người đang nhìn mình, "Hôm nay vừa nhận được giấy báo trúng tuyển của học viện quân sự Đệ Nhất Liên Bang."
Giọng nói Lục Diêu không lớn, nhưng uy lực của lời nói này như thể nã một phát pháo ion vào trong đám người.
Lập tức, tất cả mọi người đều xì xào bàn tán.
Những người đến đây hầu như đều có quan hệ thân thiết với Lục gia, cộng thêm sự tuyên truyền có tâm của Lục An, cái danh phế vật của Lục Diêu hầu như tất cả mọi người có mặt ở đây đều biết.
Sở dĩ sau khi nghe được câu nói hồi nãy bọn họ đều chú ý tới Lục Diêu là vì muốn xem Lục Diêu xấu mặt.
"Sao có thể! Không phải nói Lục Diêu này có danh phế vật sao! Sao có thể nhận được thông báo trúng tuyển của học viện quân sự Đệ Nhất Liên Bang chứ!"
Có người không tin la lên, lời này đã nói thay tiếng lòng của tất cả mọi người có mặt ở đây.
Sắc mặt Lục An trở nên âm trầm sau khi Lục Diêu nói xong.
Chấn động của câu này khiến ông ta mang máng nhớ lại 20 năm trước, Lục Ninh cũng nói câu này ngay trước mặt mọi người, chỉ thoáng cái cướp đi danh tiếng thi đậu học viện quân sự chòm sao Ngự Phu của ông ta.
Năm đó, ông ta vì thi vào học viện quân sự cao cấp chòm sao Ngự Phu, gần như là phải ôn tập cả ngày, tất cả thời gian nghỉ ngơi đều hao phí trên thực chiến cơ giáp, cuối cùng khó khăn lắm mới thi vào được hệ cơ giáp.
Bởi vì thể năng của ông ta là cấp C, nếu không phải thành tích thi viết và thành tích thực chiến của ông ta đủ xuất sắc, có khả năng ông ta chẳng thi đậu nổi vào hệ cơ giáp!
Mà Lục Ninh thì sao, chỉ bởi vì tư chất lúc bắt đầu giám định ra là cấp S, nên được học viện quân sự Đệ Nhất Liên Bang trực tiếp tuyển chọn! Hắn công bố tin tức này lúc nào mà chẳng được, sao lại nhằm vào buổi tiệc chúc mừng ông thi đậu học viện quân sự cao cấp chòm sao Ngự Phu để công bố chứ.
Tất cả ánh mắt đều bị hắn đoạt đi, tất cả mọi người đều chúc mừng hắn, thậm chí tất cả mọi người đều quên rằng nhân vật chính của buổi tiệc đó là Lục An ông!
"Lục Diêu, trò đùa này không vui chút nào." Lục An bởi vì nhớ tới chuyện quá khứ, tâm trạng của ông ta không tốt lắm, cho nên ông ta lười giả vờ ngoài mặt nữa.
Trong giọng nói lạnh lùng mang theo chút giận dữ.
Giọng nói của Lục Diêu mang theo sự thờ ơ hờ hững, "Chú à, cháu không có đùa.
Cháu trước nay đều rất thành thật."
Lục Viễn vốn đang đứng bên cạnh xem trò hay cũng không đứng yên được nữa, gã vừa đẩy đám người ra đi về phía Lục Diêu, vừa nói với giọng bén nhọn: "Ai chẳng biết tinh thần lực của anh là cấp F thể năng cấp E.
Tên phế vật như anh muốn vào trường quân sự sơ cấp chòm sao Võ Tiên còn khó, mà còn chỉ có thể thi vào ngành hậu cần của học viện quân sự mà thôi.
Học viện quân sự Đệ Nhất Liên Bang làm sao có thể tuyển chọn anh được chứ!"
Trường quân sự sơ cấp chòm sao Võ Tiên sếp hạng cuối trong tất cả các học viện quân sự của Liên Bang.
Hơn nữa trường quân sự này là giáo dục cơ bản, có khác biệt về bản chất với các học viện quân sự cao cấp của giáo dục tinh anh.
Lục Diêu cười như không cười liếc mắt nhìn Lục Viễn đang tức giận đến mức hai mắt như tóe lửa, nói: "Tôi thật sự không đùa mà."
"Vậy có bằng chứng gì chứng minh cậu thi đậu học viện quân sự Đệ Nhất Liên Bang không?" Lục An cố nén cơn giận đang cuộn trào trong lòng, mở miệng hỏi.
Ông ta không tin Lục Diêu thật sự được học viện quân sự Đệ Nhất Liên Bang tuyển chọn!
Trong kỳ kiểm tra tư chất của gia tộc năm ngoái, kết quả giám định tư chất của Lục Diêu ông phải xác nhận tận ba lần, bảo đảm không hề có vấn đề gì, Lục Diêu không lật người nổi, ông ta mới hoàn toàn yên tâm.
Cho nên, ông ta có thể khẳng định, tư chất của Lục Diêu là tinh thần lực cấp F, thể năng cấp E.
Học viện quân sự Đệ Nhất Liên Bang trực thuộc quân bộ, còn là trường quân sự cao cấp nhất Liên Bang, bao nhiêu học sinh đổ xô vào.
Ngay cả các ngành hậu cần của trường đó, người dự thi cũng đều là nhân tài tinh anh.
Cho nên, học viện quân sự Đệ Nhất Liên Bang không thiếu nhất là học sinh, sao có thể xem trọng Lục Diêu được chứ.
Lục Diêu kết nối quang não với màn hình 3D phía trên bục, trên màn hình xuất hiện giấy thông báo điện tử mà học viện quân sự Đệ Nhất Liên Bang gửi cho Lục Diêu.
Trong ánh mắt khiếp sợ của tất cả mọi người, Lục Diêu mỉm cười nói với Lục An đang lộ ra vẻ mặt khiếp sợ không thể tin tưởng: "Chú à, cháu đã nói rồi, cháu không có đùa mà."
Đám người ở trên sân nhảy trở nên rối loạn, tiếng xì xào bàn tán cũng dần trở nên to hơn, cuối cùng cả đại sảnh Lục gia đều tràn đầy tiếng thảo luận ồn ào.
Chấn động mà tờ giấy thông báo này mang tới cho những người có mặt ở đây quá lớn, thậm chí tất cả mọi người đều mất đi bình tĩnh!
"Không thể nào! Không thể nào!" Lục Viễn ngẩng đầu nhìn hình chiếu 3D khổng lồ, vừa lầm bầm tự nói, vừa lùi lại về phía sau, cuối cùng gã rống lên, "Tôi không tin! Cái này nhất định là Lục Diêu làm giả!"
Nói xong, đầu của gã chợt quay ngoắt về phía Lục Diêu, mắt sáng đến kinh người.
Gã nhào lên muốn túm lấy vai của Lục Diêu, miệng vẫn còn nói: "Lục Diêu, anh mua giấy thông báo giả này ở tiệm làm giả trên tinh võng đúng không!"
Tuy làm hàng giả đã bị pháp luật Liên Bang cấm, nhưng vẫn còn tồn tại vài địa phương trong tối, dù cấm cũng không hết được.
Lục Diêu hơi nghiêng người, tránh thoát tay của Lục Viễn, "Tôi có thể làm giả học tịch của học viện quân sự Đệ Nhất Liên Bang được sao?"
"Tại sao không thể!" Lục Viễn tức đến nổ phổi.
Tuy miệng gào như vậy, nhưng trong lòng Lục Viễn biết rất rõ, học viện quân sự Đệ Nhất Liên Bang có được kỹ thuật đứng đầu tinh hệ chòm sao Thần Anh, đến mức cả giấy thông báo trúng tuyển điện tử cũng không thể nào làm giả được.
Gã chỉ không muốn tin tên củi mục tư chất phế vật này lại được học viện quân sự Đệ Nhất Liên Bang tuyển chọn mà thôi!
Học viện dù nằm mơ gã cũng muốn vào, mà tên phế vật trước giờ gã chẳng để vào mắt này lại vào được! Sao gã cam lòng được đây! Tên phế vật này rõ ràng ngay cả học viện quân sự cao cấp chòm sao Ngự Phu cũng không thi vào được, còn vọng tưởng muốn thông qua suất tiến cử để tiến vào, sao có thể được học viện quân sự Đệ Nhất Liên Bang tuyển chọn chứ! Hơn nữa gã thấy rất rõ, trên giấy thông báo viết là hệ thiết kế cơ giáp, không phải các hệ ở ngành hậu cần!
Lục Diêu cũng không thèm để ý đám người ở đại sảnh bị quả bom y ném ra làm rúng động đến mức sửng sốt, sau khi y cắt đứt kết nối quang não với màn hình 3D.
Ánh mắt y nhìn về phía Lục Viễn, giọng nói ôn hòa thân thiện: "Cho nên, suất tiến cử vào học viện quân sự cao cấp chòm sao Ngự Phu của tôi xem như là quà mừng tôi tặng cậu vì được tuyển chọn vào học viện này đi.
Ai bảo cậu là em trai của tôi chứ?" Nói xong, không thèm để ý đủ loại ánh mắt của mọi người, y thản nhiên rời đi.
Buổi tiệc kết thúc trong không vui.
Ngày hôm sau, trên tinh cầu Sallimor nơi ở hiện tại của Lục gia truyền đầy lời đồn.
Nhưng tất cả đều không còn nằm trong sự quan tâm của Lục Diêu.
Bởi vì chuyện ở buổi tiệc tối, Lục An chẳng muốn bày vẻ hòa nhã ngoài mặt nữa.
Lục Diêu tất nhiên cũng không muốn nhìn sắc mặt của Lục An.
May mắn tiền sinh hoạt mỗi tháng của y đều là do quỹ gia tộc gửi thẳng vào trong thẻ, cho nên nguồn kinh tế của y không hề bị Lục An khống chế.
Sở dĩ lúc trước Lục Diêu vẫn sống ở Lục gia là vì có hôn ước trói buộc.
Từ sau khi giám định ra tư chất, cậu ta đã biết gia lộc Locke sẽ coi thường mình, cậu ta nghĩ bản thân sống ở Lục gia dầu gì cũng là người của Lục gia, gia tộc Locke có thể sẽ nể mặt Lục gia là một gia tộc không nhỏ mà thực hiện hôn ước, đúng là một suy nghĩ đáng thương lại buồn cười.
Với cả tiền sinh hoạt phí mỗi tháng của Lục Diêu đều tiêu tốn cả vào mua tài liệu học tập, khiến nguồn kinh tế của Lục Diêu không thể nào thoát khỏi Lục gia được.
Nhưng Isis sao có thể sống dựa vào xem sắc mặt của người khác được chứ?
Mấy ngày nay, thẻ của Lục Diêu vừa nhận được phí sinh hoạt từ quỹ Lục gia gửi cho y.
Y xem thử, 8 ngàn tinh tệ.
Cộng thêm 1 vạn tinh tệ trước đó của y, tổng cộng là 1 vạn 8 ngàn tinh tệ.
Chi phí để y đi chủ tinh cùng với phí sinh hoạt học kỳ này, lúc học viện gửi giấy thông báo đã gửi luôn một thể, tổng cộng là 8 vạn tinh tệ.
Cho nên trong thẻ của y có tổng cộng 9 vạn 8 ngàn tinh tệ.
Tuy cách thời gian nhập học chính thức còn 1 tuần, nhưng Lục Diêu quyết định hôm nay rời khỏi tinh cầu Sallimor đến chủ tinh cầu.
Gia sản của Lục Diêu không nhiều, ngoại trừ mấy bộ quần áo ít ỏi, quang não không thể thiếu, một người máy gia dụng cổ lỗ sỉ đã hết sạch nguồn năng lượng, một khoang đăng nhập giả lập đăng nhập tinh võng, cùng với một chiếc phi thuyền loại hình đã bị đào thải thì không còn lại thứ gì nữa.
Lục Diêu cưỡng ép đưa người máy gia dụng đời cũ đã tiến vào trạng thái ngủ vào cách thức hóa, để đảm bảo tin tức lúc trước của Lục Diêu sẽ không tiết lộ ra ngoài qua con đường này, lại xóa sạch mọi thông tin trong khoang giả lập đăng nhập tinh võng.
Y chỉnh lý lại toàn bộ số quần áo của Lục Diêu, chọn vài bộ quần áo tàm tạm nhét vào valy.
Không có tạm biệt, cũng không có ai tới đưa tiễn, Lục Diêu một mình thong dong rời khỏi Lục gia, vẫy một chiếc phi thuyền taxi bay về phía cảng vũ trụ lớn nhất tinh cầu Sallimor.
Đúng vào lúc này, quang não của Lục Diêu đang ngồi trên phi thuyền taxi chợt hiện thông báo: "Iuga yêu cầu trò chuyện, có kết nối hay không...".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...