“Aaaaaaaa..... Đừng mà.... “
“Ha ha ha! Đi chết đi.... Ha ha ha ha...”
Xoẹt xoẹt xoẹt.
“Aaaaaaaa... Đau... Đau quá... “
Bịch.
Phịch.
“Hử? Cái gì mới rơi xuống vậy? “
Trong khu rừng xanh tươi, một bé gái xinh xắn như tiểu tiên nữ đang vui vẻ hừ tiểu khúc, vai đeo giỏ đựng thảo mộc, nhảy chân sáo hát vang.
Bàn tay nhỏ bé cẩn thận hái từng ngọn cỏ, trên mặt nở rộ tuyệt mỹ tươi cười.
Bỗng một âm thanh trầm đục vang lên khiến cô chú ý. Cô lẩm bẩm rồi bước lại gần nơi đó nhưng rồi bé chần chừ:
“Ý, không được. Mẹ bảo tò mò hại chết miêu! Hay là mình kệ nó đi? “
Trong đầu cô không ngừng đấu tranh quyết liệt để đưa ra một quyết định đúng đắn nhất!
Sau cùng thì thở dài:
“Aiz, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp. Thôi thì cứ đi xem thử vậy! Biết đâu có ai đó cần mình giúp đỡ thì sao?!! “
Cuối cùng bé bước những bước đi chập chững về phía phát ra âm thanh.
Bé mới 4 tuổi thôi! Nhưng rất giỏi nga! Bé biết mẹ có em bé, sắp sinh rồi nên mới đi vào rừng hái ít thảo dược giúp mẹ bồi bổ.
Sột soạt.
Vén đi lớp cỏ dại, bé cẩn thận nhìn! A! Là một đứa trẻ! Hình như nó bị thương rất nặng a!
Mình có nên giúp nó?
Bé thật sự khó xử! Hai hàng chân mày nhíu chặt lại với nhau, phân vân thật lâu.
“Ư... Ư... Đừng... Đừng mà.... “
Đứa trẻ rên rỉ khiến bé chú ý. Đừng? Là nói mình đừng bỏ nó sao? Aiz, đành vậy! Chắc không sao đâu! Mẹ nói không nên ích kỷ, nếu có người gặp khó khăn, nên giúp họ, không nên vì bản thân mà mặc kệ người ta.
Quyết định xong, bé dùng thân hình bé nhỏ của mình giúp đỡ đứa trẻ đi về phía căn cứ bí mật.
Kỳ thật đứa trẻ là muốn nói đừng giết nó, nó không muốn chết, chỉ là vết thương và mệt mỏi khiến nó nói không thành lời, vô tình lại bị bé hiểu sai, được cứu sống.
Giúp nó chữa trị ngoại thương xong, hái thêm ít trái cây để bên cạnh, lại tri kỉ nhờ một chú chồn nhỏ làm lò sưởi cho nó, bé đeo cái giỏ lên lưng,xoa xoa đầu đứa trẻ nói:
“Mau khỏe nha! Mai ta sẽ đến thăm! “
Rồi đi về nhà.
Bé không biết, sau khi mình rời đi, đứa trẻ vốn mê man kia lập tức mở to đôi mắt của mình ra, ánh mắt nó không trong suốt, ngây thơ như một đứa trẻ vốn có mà là một đôi mắt khá trưởng thành.
Như một người lớn, nó đăm chiêu suy nghĩ nhìn bé con vừa rời đi kia, trong mắt là tràn đầy tính kế, cuối cùng hóa thành một nụ cười tàn độc.
Bé không nói với cha mẹ về chuyện đã xảy ra hôm nay vì dù còn nhỏ nhưng bé rất thông minh, bé biết ở nơi này, cấm người ngoài xông vào, đứa trẻ này dù vô tình hay cố tình lạc bước đến đây là không nên ở lại. Bé chứa chấp nó là một sai lầm. Phải nhanh chóng giúp nó khỏe lên rồi để nó bước đi, ở lại càng lâu càng nguy hiểm.
Ngày hôm sau, Tiểu Thiên Tuệ chạy đến căn cứ bí mật thăm đứa trẻ, trên lưng vẫn đeo chiếc giỏ đựng thuốc, chỉ là trong đó không có thảo dược mà chỉ có một hộp đồ ăn nho nhỏ bé mang theo cho đứa trẻ nọ.
“A! Đã tỉnh rồi sao? Có đói bụng không? Tôi có mang đến một ít thức ăn nè! Lại đây ăn đi! “
Vừa thấy có người vào, đứa trẻ vờ suy yếu mở mắt ra nhìn, bắt gặp ánh mắt Thiên Tuệ nhìn mình đầy thân thiết, niềm nở hỏi thăm, nó thấy thật giả tạo, y hệt như những kẻ trong gia tộc vậy, luôn dùng nụ cười và hành vi giả dối để lừa người khác.
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng nó vẫn suy yếu gật đầu, đôi mắt nó lộ ra sự cảm kích và thèm khát nhìn hộp đồ ăn trong tay bé.
Bé mỉm cười vui vẻ chạy lại gần, mở hộp ra đưa cho nó nói:
“Nè, là do tôi tự tay làm đó, không biết có hợp khẩu vị bạn không, đừng ghét bỏ nó nha! “
Hộp cơm có hình mặt mèo rất đáng yêu, có xúc xích bạch tuộc, cà chua bi, rau củ quả, thịt kho tàu,... Rất đa dạng, đầy đủ dinh dưỡng cho một người đang bị thương và suy dinh dưỡng nặng như nó.
Nó cầm lấy hộp cơm, ăn ngấu nghiến, rất ngon, đây là lần đầu tiên nó được ăn đồ ăn ngon vậy. Trong gia tộc, một đứa con rơi như nó chỉ được phép ăn cơm thừa, canh cặn từ lũ con cháu chính quy thôi.
Thậm chí vì một miếng thịt mà phải bò lê lết dưới chân chúng, liếm giày cho chúng, còn bị đánh đập tàn tạ nữa.
Cuộc sống người không ra người, ngợm không ra ngợm ấy kéo dài suốt bảy năm trời khiến nó hoàn toàn chai sạn về thể xác và tinh thần.
Cơ thể nó chằng chịt vết thương lớn nhỏ, linh hồn nó trưởng thành sớm như một người trưởng thành, mặc dù nó rất nhỏ.
Tuổi thơ khổ cực khiến nó bị suy kiệt về thể xác và tâm hồn, nhìn nó chẳng giống đứa trẻ 7 tuổi chút nào! Ngược lại giống một đứa bé 3, 4 tuổi hơn.
Vì vậy nên Thiên Tuệ mới trong vai trò mới là sắp được làm chị gái, chăm sóc nó như em trai mình, vậy thì sau này bé sẽ có kinh nghiệm hơn rồi!
“Tại sao bạn lại bị rơi xuống đây vậy? “
Khi thấy đứa trẻ đã ăn xong, Thiên Tuệ hỏi.
Nó khựng lại, rũ mi mắt xuống, trong mắt lóe lên tia tàn nhẫn, rất nhanh rồi biến mất, khi ngẩng đầu lên đã thay bằng một đôi mắt to tròn, ướt át, rưng rưng nói:
“Hức, em... em không may ham chơi, bị lạc ba mẹ, bị rơi xuống đây, chị ơi, chị giúp em đi! “
“A? Vậy sao? Được rồi, em ngoan ngoãn dưỡng thương đi! Chờ khi lành lặn chị sẽ giúp em trở về với bố mẹ nha! “
Thiên Tuệ mỉm cười, nụ cười đầy thánh thiện, trong suốt, lời hứa hẹn đầy kiên định nhìn nó.
Trong giây phút đó, nó chợt ngẩn người, trên đời này sao lại có nụ cười sạch sẽ đến thế?
Đôi mắt ấy như mặt gương phản chiếu sự dơ bẩn trong nó vậy, khiến nó khó chịu, nó muốn phá hủy người này, nó muốn người này cũng dơ bẩn như nó.
Nó cúi gầm mặt che giấu sự xấu xí của bản thân, và cả trái tim đang đập loạn nhịp của mình nữa.
....
Thời gian cứ thế trôi qua, Thiên Tuệ tốt bụng vẫn thường đến chơi và chăm sóc nó.
Còn vài tháng nữa là mẹ sanh em bé rồi, mà vết thương trên người Tiểu Hạo(tên của đứa trẻ) cũng lành lặn rồi, mình phải đưa em ấy đi thôi.
Thiên Tuệ nghĩ thầm, bé đã nói điều này cho Tiểu Hạo biết, nó không nói gì, trầm mặc hồi lâu mới bảo:
“Chị, em cũng sắp đi rồi! Chị cho em xem nhà chị được không? Em muốn gặp gia đình chị, muốn biết gia đình chị thế nào? Để sau này sẽ không quên chị! “
“A, không được đâu Tiểu Hạo! Chị... “
Thiên Tuệ còn muốn nói gì đó liền bị đôi mắt ướt át, tổn thương của Tiểu Hạo chặn họng, nó buồn bã nói:
“Không được ạ? Vậy... Vậy thì thôi. Em không làm phiền chị, đi thôi, đưa em đi thôi. “
Haiz, không thể cưỡng lại ánh mắt này, bé đành đồng ý.
Và đây, là khởi đầu của bi kịch.
Khi nhìn thấy Thiên Tuệ chơi cùng ba mẹ, trong mắt Tiểu Hạo không thể ức chế được đố kị cùng ghen ghét.
Hừ, nó sống trong sự yêu thương của gia đình như vậy, thảo nào đôi mắt lại sạch sẽ thế.
Tại sao? Tại sao cùng là con người mà số phận của mình và nó lại khác nhau vậy? Mình hận, hảo hận.
Mình hận cha mẹ vô trách nhiệm, mình hận bà mẹ vô năng chỉ biết sinh mình ra mà không biết tranh thủ mọi thứ cho mình!
Mình hận người cha phong lưu, vô tâm, đẻ cho lắm vào lại không chịu nuôi dạy con cái đàng hoàng.
Mình hận lũ con cháu chính quy trong gia tộc, ỷ hơn mình cái mác liền cả ngày sai khiến, đánh đập mình.
Mình hận con nhỏ Vũ Thiên Tuệ lúc nào cũng lo chuyện bao đồng, giả dối, sạch sẽ đó, hận nó sao tốt số hơn mình lại không chia sẻ cho mình?
Mình hận, hận tất cả! Một ngày nào đó, tao sẽ khiến tụi bây, lũ đã coi thường tao phải chết. Chờ đi.
Tuổi thơ bất hạnh khiến Tiểu Hạo có những suy nghĩ lệch lạc, vặn vẹo, biến chất. Nó cứ ôm cái suy nghĩ ấy, từng bước một hủy hoại tất cả những người hơn mình, bao gồm cô bé tốt bụng đã cứu sống nó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...