Đèn cấp cứu đã tắt, bác sĩ bước ra, Ánh Tuyết và Kỳ Tuấn rối rít:
- Bác sĩ, cô ấy sao rồi?
- Cô ấy cần được nghỉ ngơi, tránh để kích động. Nếu không đưa tới bệnh viện kịp, có lẽ đã không thể giữ tính mạng của cả hai mẹ con.
- Cái gì?
Kỳ Tuấn giật mình khi nghe lời bác sĩ thốt lên, cứ như sét đánh ngang tai, không còn tin vào tai mình đang nghe gì. Anh quay sang nhìn Ánh Tuyết, cô lại liếc mắt nhìn anh. Kỳ Tuấn lắc đầu:
- Thề với cô, tôi chưa hề biết điều gì cả.
- Anh còn định thể hiện cái bộ mặt đạo đức giả ấy với ai vậy? Minh Thư đã kể cho tôi nghe hết rồi.
- Tôi không đạo đức giả với ai cả. Nhưng, Minh Thư đã có thai sao?
- Cậu ấy bị anh cưỡng hiếp cơ mà. Anh uống nhầm loại rượu gì mà không nhớ vậy hả?
- Trời ơi,... Sao lại như thế...
Kỳ Tuấn ôm chặt đầu, anh bỏ chạy. Ánh Tuyết thở dài bước vào xem Minh Thư ra sao. Kỳ Tuấn chạy một mạch tới nhà Phương Dung. Anh bấm chuông inh ỏi, Phương Dung ra mở cửa:
- Chuyện gì thế?
- Nguy rồi. Điều đó đã xảy ra!
- Cậu làm gì mà mặt tái xanh mét thế.
- Cô ấy đã dính bầu.
- Thì đã sao?
Phương Dung vẫn tỏ ra bình thản, thậm chí còn cười khinh khỉnh đắc chí. Kỳ Tuấn vuốt mồ hôi trên trán và nói:
- Cô vẫn tỏ ra như là không có gì à? Kế hoạch hành hạ thể xác và tinh thần của cô dành cho Thư suýt lấy đi luôn cái mạng của cô ấy rồi.
- Cô ta tự tử à?
- Đã cứu kịp.
- Là anh cứu đó ư?
- Phải. Tôi thực sự sợ đấy.
- Được rồi! Sáng chúng ta gặp nhau. Ở chỗ cũ! Nói ở nhà tôi không tiện.
Rồi Minh Thư tỉnh lại, cái gối vẫn ướt vì mắt cô liên tục ứa lệ. Ánh Tuyết ở bên cạnh không ngừng an ủi:
- Thai nhi còn nhỏ, cậu có thể làm một việc gì đó để cậu đỡ đau hơn lúc này. Cần phải có quyết định dứt khoát nếu cậu không muốn để lại nỗi đau dài lâu.
- Nếu tớ muốn bỏ, tớ đã không đến lễ cưới và lạnh lùng nhìn vào anh ấy nói hủy hôn ước.
- Thật ra cậu có thể nói rõ với anh Can. Nếu như anh ấy yêu cậu, có thứ gì mà anh ấy không thể chấp nhận cậu.
- Cậu biết tớ không bao giờ muốn sống trong một gia đình có những người không cùng huyết thống với nhau kia mà. Thà là tớ nuôi con một mình chứ không bao giờ muốn đứa con của tớ với người khác sống chung với người tớ gọi là chồng.
- Không phải ai cũng như bố dượng của cậu.
- Tớ không bao giờ gọi ông ta là bố.
- Minh Thư, cậu bình tĩnh lại đi. Ông ta không như trước nữa!
- Cậu đừng kích động.
- Tớ đã muốn chết, cậu cứu tớ làm gì thế?
- Tớ không cứu cậu.
- Là anh Can sao?
Ánh Tuyết lắc đầu, cô buộc miệng nói:
- Là cha đứa con trong bụng cậu cứu lấy mạng sống mẹ con cậu.
- Cái gì? Là người mà tớ căm hận ư?
- Phải.
- Sao anh ta cứ muốn kéo tớ lại và bắt tớ phải sống trong đau khổ như vậy.
- Bây giờ cậu hãy nghỉ ngơi đi. Đừng quá bận tâm kẻ tiểu nhân đó. Ngay sau khi biết tin cậu có thai, hắn ta đã bỏ của chạy mất dép rồi.
- Đê tiện.
- Vậy thì cứ bỏ hẳn đi, vương vấn lại cái nỗi ô nhục của cậu làm gì?
- Tớ không thể. Nó cũng là một phần máu thịt của tớ.
- Cậu làm như vậy chỉ chuốt thêm khổ.
- Cậu im đi Ánh Tuyết, tớ cần sự yên tĩnh. Cậu đi ra ngoài đi!
Tình trạng Minh Thư kích động dữ dội, hai mắt cô đỏ lên và cô như muốn nổ tung vì uất ức và đau đớn tinh thần. Các bác sĩ đã phải nỗ lực kím nén cô lại bằng một liều thuốc an thần...
Nhã Trúc thức dậy, lần đầu tiên trong căn nhà của mình, cô cảm nhận được một thứ gì đó ấm áp khi Thanh Nhi là người gõ cửa phòng và đem vào cho cô một tô cháo cá. Món mà chỉ có mẹ yêu của cô biết khẩu vị cô thích, không nêm gì và nên nêm gì. Nhã Trúc thực sự ngạc nhiên, nhưng cô không còn cảm giác cự tuyệt và tỏ ra chống đối Thanh Nhi nữa. Cô nàng vợ kế của ba Trúc dịu dàng:
- Em có vừa miệng không? Là chị nấu đấy!
- Sao chị biết em không thích tiêu?
- Chị để ý.
- Chị nói dối. Dùng bữa cùng em được bao nhiêu lần mà chị biết chứ. Là ba em bảo chị làm thế này phải không?
Thanh Nhi chỉ mỉm cười, cô sắp xếp lại mấy cuốn tạp chí Trúc quăng ngang dọc trên sàn. Cô nàng bình thản:
- Không quan trọng. Chị nghĩ, nếu không có nhiều cơ hội nhìn thấy, tốt hơn hết là mình nên nghe.
- Đừng lấy lòng em, em không thể thích chị đâu.
Thanh Nhi chỉ mỉm cười, quả thực cô nàng có nụ cười đủ làm ướt tim đàn ông mặc dù không còn quá trẻ trung. Một nụ cười khá bí ẩn, quý phái nhưng rất duyên. Thanh Nhi nói:
- Dù sao cũng nên mừng. Em đã nói chuyện với chị nhiều hơn 2 câu.
Thanh Nhi rời khỏi phòng trước khi cánh cửa khép lại, Nhã Trúc đã cáu kỉnh buông một câu:
- Cháo vừa ăn lắm! Chỉ thua... mẹ nấu thôi.
Một vẻ mặt hài lòng hiện lên trên gương mặt dì ghẻ xinh xắn của Nhã Trúc. Cô không suy nghĩ gì nhiều thì số điện thoại của Vương Khang đã hiện nhấp nháy trên điện thoại. Dĩ nhiên, nếu nghe ngay thì không phải cá tính của cô rồi. Nhã Trúc mỉm cười hiểu rõ điều gì sắp diễn ra khi cô lén vén rèm cửa sổ và trong thấy chiếc Nouvo LX quen thuộc đỗ gần khu biệt thự nhà cô. Trúc mở tủ và chọn bộ quần áo cô hài lòng, sau đó mới đọc tin nhắn sau cả chục cú gọi nhỡ:
“- Tôi đang ở gần nhà cô. Đi café nhé!”
Vương Khang không nghĩ anh chỉ gửi tin nhắn chưa được 5’ thì đã thấy Nhã Trúc xuất hiện trước mặt anh. Duy nhất một đóa tulip vàng, Vương Khang nói:
- Cô chỉ thích đọc tin nhắn thay vì trả lời điện thoại à?
- Không hẳn.
- Vậy sao lại xuống muộn?
- Không tìm thấy nón bảo hiểm để ngồi xe gắn máy.
- Có ngay.
Vương Khang nháy mắt, một chiếc nón bảo hiểm màu cam trao đến tay Nhã Trúc, anh nói:
- Mời quý cô lên xe!
Như thường lệ, bộ ba Đàm Phúc, Kỳ Tuấn và Phương Dung lại ngồi theo góc hình tam giác mà bàn tính kế hoạch. Kỳ Tuấn có vẻ gì đó bối rối, mất hẳn cái chất lạnh lùng đểu cán, trong khi đó Phương Dung thì ngày càng thỏa mãn với những gì đang diễn ra. Phương Dung nói:
- Cậu đã ghi bàn rồi đấy, bước kế tiếp của cậu chính là việc ăn mừng bản thắng.
- Cô nói Kỳ Tuấn phải tiến tới luôn, cưới Minh Thư à?
- Phải. Dù sao cô ta vẫn còn đang giữ tính mạng của đứa trẻ, trong khi cô ta đã từng bắt đứa trẻ của tôi và người tôi yêu nhất ra đi một cách oan mạng.
- Cái gì? Vậy cô muốn tôi phải làm cô ấy mất đứa bé cô mới chịu à? Không tôi không bao giờ làm chuyện này đâu.
- Không. Chuyện đó với tôi đã trở nên tầm thường hơn nhiều rồi. Tôi muốn anh hãy thuyết phục để Hoàng Ngọc Minh Thư phải yêu anh, đến mức không thể nào sống vui vẻ nếu mất cái gia đình mà anh phải xây dựng nó trong con mắt mọi người là một gia đình đáng được mơ ước. Hãy ọi người thấy trước tiên anh là một người đàn ông hoàn hảo khi cầu hôn cô ta trước công chúng và ràng buộc cô ta bằng cách rêu rao với công chúng bằng sự hiện diện của đứa nhỏ. Sau đó là việc làm của ông bố 100 điểm. Và cuối cùng là tự lột mặt nạ của anh ra.
- Cô... Cô thật là...
- Tôi thà chọn Bùi Đàm Phúc, tại sao lại chọn anh, tôi chẳng thấy gì ở cái tài năng anh đã quảng cáo. Tôi chỉ nhìn ra một bản chất yếu mềm trước loại phụ nữ có cái đầu lạnh hơn anh mà thôi.
- Tôi không có. Tôi sẽ thể hiện cho cô xem.
- Tôi không muốn anh làm chỉ để cho tôi xem.
- Tôi phải làm tốt hơn cô tưởng. Ngay bây giờ tôi sẽ đi tìm cô ta và cầu hôn ngay cho cô thấy.
- Kỳ Tuấn, cậu hãy bình tĩnh. Không được hành động theo cảm tính...
Kỳ Tuấn gạt phắt lời nói của Đàm Phúc và bỏ đi. Anh rời khỏi quán café và lái xe chạy thẳng. Đàm Phúc khó chịu ra mặt, Phương Dung cười:
- Có chuyện gì vậy? Ông luật sư đẹp trai, ế vợ?
- Chúng tôi không phải công cụ trả thù của cô. Kể cả người cô muốn trả thù, cô vẫn chưa rõ đằng sau câu chuyện.
- Thì đã sao? Anh thấy đó, bạn anh đang rất vui vẻ chấp nhận trò chơi này với tôi.
- Kỳ Tuấn là bạn thân của tôi, cậu ấy không phải là người sắt đá. Cô nghĩ một mạng người có thể làm công cụ trả thù được à?
- Cậu đang nói đến cái thứ trong bụng tình địch của tôi đó à?
- Tôi cảnh cáo cô, sự thật của câu chuyện, đích thân tôi sẽ điều tra rõ tường tận. Tôi biết cô là một quả bom nổ chậm, cô có thể quay lại đâm sau lưng Kỳ Tuấn bất cứ lúc nào. Tốt nhất là cô đừng làm tổn hại đến ai nữa trước khi tôi tìm ra sự thật.
- Anh hơi tự tin đấy.
- Vì tôi là Bùi Đàm Phúc, tôi sẽ tìm cho ra sự thật mà tôi thắc mắc. Hoặc ít nhiều là tôi sẽ làm thỏa mãn cái bộ óc tò mò của mình.
Đàm Phúc cũng hằn học bỏ đi. Chỉ mình Phương Dung, cô cảm thấy mình thật thâm độc, nhưng, cô đã từng sống như một người đã chết. Thì bây giờ, nỗi đau đó có 1 người khác cô phán lại thì chả có gì là sai. Dung nghĩ thế, tự thưởng ình một nụ cười tự đắc chí. Quay trở về nhà để chuẩn bị bữa trưa cho “anh chàng chú rể bị bỏ rơi” ngày hôm qua vẫn đang lưng trần ngáy ngủ trên chiếc giường trong phòng cô...
Sau khi đi Café, Khang đưa Trúc đến một công viên còn khá hoang sơ, nó nằm giữa một con đường mới mở còn khá vắng xe, nhưng lại sở hữu một bãi cỏ rất đẹp và êm. Phía bên đây là những dãy nhà sắp được xây cất, còn phía bên kia con đường, là cả một thành phố với những tòa nhà cao ngất, sôi động, hiện đại. Bãi cỏ khá vắng người, chỉ thơ thẩn vài đôi tình nhân chụp ảnh cho nhau, ôm ấp nhau tìm chỗ trống tâm sự. Nhã Trúc thì khá yên lặng, tựa lưng vào lưng Vương Khang. Anh chàng này cũng kỳ, cứ xỏ kính vào mà gõ laptop liên tục. Những bàn phím lọc cọc nhạt nhẽo, cô quay sang hỏi:
- Anh đang làm gì vậy?
- Làm việc.
- Anh đưa tôi tới đây làm gì?
- Cô đoán đi!
- Chán ngắt.
- Chừng nào cô hiểu ở nơi có gì cuốn hút mà tôi muốn cô biết thì chừng đó cô sẽ biết tôi đưa cô tới đây làm gì?
- Tôi không thích chơi trò đánh đố.
- Vậy thì tôi đưa cô về.
- Sài Gòn chỉ có 1 chỗ này anh đưa tôi đi sao.
- Chỗ tôi thích nhất. Tôi muốn em cùng hòa vào cảm nhận với tôi. Nhưng thôi, chúng ta về.
Minh Thư cáu hẳn, trên đường về mà cô chẳng nói một lời nào dù Vương Khang có vài lần thắng xe gấp để cô vịn chặt anh hơn. Bước xuống xe là cô vào nhà thẳng, không thèm chào hỏi một lời. Chỉ có điều, cái nón Vương Khang đưa vẫn còn ở trên đầu cô. Anh chàng tự cười một mình:
- Ít ra lần sau mình vẫn có thể tìm cô ấy một lần. Để làm gì nhỉ?
Kỳ Tuấn đã lặng yên trong suốt 3 ngày để suy nghĩ, làm tốt mọi chuyện. Tuy nhiên, anh không hẳn đã có một cái gì đó dành cho Minh Thư. Như một ý nghĩa không trọn vẹn. Tuấn cảm thấy khó chịu như không làm được một điều gì đó Tuấn mong muốn. Anh đến bệnh viện, tuy nhiên, Minh Thư đã không còn ở đó nữa. Anh hỏi cô y tá:
- Bệnh nhân ở đây đâu rồi?
- Cô ấy vừa xuất viện. Anh đuổi theo có thể kịp đấy!
- Sao nhanh vậy?
- Cô ấy tạm thời đã ổn định.
Kỳ Tuấn nhìn ra cửa sổ, đúng là Minh Thư đã đi gần tới cổng bệnh viện. Anh chạy hết sức và đuổi theo, Tuấn không thể đuổi kịp khi Thư đã lên xe. Anh cố nhớ số xe và đuổi theo bằng xe của mình. Thật lạ, chiếc Taxi dừng lại ở trước cổng tòa soạn “người thời thượng”.
- Tại sao lại đến đây?
Kỳ Tuấn gọi điện thoại cho ông Minh, nhưng ông không bắt máy. Tuấn đuổi theo Minh Thư, nhận ra ánh mắt ngơ ngác của mọi người, nhưng anh không có thì giờ để giải thích. Minh Thư đang tìm gì đó trong ngăn kéo, Tuấn đẩy cửa chạy vào. Minh Thư mặt bỗng trở nên lạnh băng khi thấy Kỳ Tuấn:
- Cô đi đâu vậy?
- Không phải việc của anh.
- Bây giờ chuyện của cô là chuyện của tôi.
- Tôi không hiểu anh nói gì.
- Tôi tin cô biết tôi đang nói điều gì. Cô không được xa lánh, thù ghét hay căm hờn tôi. Vì tôi muốn làm bố, tôi sẽ làm bố thật đấy. Không đùa đâu! Tôi biết cô đã có thai, tôi còn biết đó là kết quả của đêm ở Park Hyatt.
- Thái Kỳ Tuấn, anh im đi! Đồ khốn!
Minh Thư tát Kỳ Tuấn một tát, cô thở hồng hộc, mắt đỏ bừng lên nhìn Kỳ Tuấn...
- Có thật là vậy không?
Ông Minh lặng lẽ đẩy cửa bước vào, Kỳ Tuấn và Minh Thư hoảng hốt khi trông thấy dường như tất cả nhân viên ở tầng dưới đều đã mắt chữ A, mồm chữ O nhìn lên, đoạn hội thoại của họ dường như đã bị nghe hết. Ông Minh giọng ồm ồm:
- Hai người quên khóa cửa.
- Xin lỗi!
Kỳ Tuấn xoay mặt đi chỗ khác, xoạc hai tay vào túi quần. Minh Thư ấp úng nhìn ông Minh:
- Ông chủ, tôi... tôi...
- Cô có gì để giải thích không? Cách đây vài ngày cô từ hôn với con trai tôi, bây giờ lại là cái tin sét đánh này.
- Mong ông hiểu cho. Nhưng tôi không phải là người như ông nghĩ.
- Chứ là như thế nào?
- Tôi đến đây để lấy đồ. Tôi đã lấy xong, tôi đã fax đơn xin nghỉ phép tới nhà của ông. Nếu vì chuyện này mà ông không hài lòng, ông cứ việc đuổi tôi ngay khi nào ông muốn. Nhưng hiện tại thì tôi không thể ở đây và đối diện với con người này.
Nói rồi Minh Thư bỏ đi. Kỳ Tuấn nhìn theo tiếc nuối...
- Thư, chờ đã...
- Đứng lại đi Kỳ Tuấn.
- Sao vậy ạ?
- Lần này cậu là kẻ phá hoại thật sự rồi đấy.
- Ông làm ơn hãy phán xét sau đi. Không giỡn đâu!
Kỳ Tuấn đuổi theo Minh Thư nhưng không kịp. Thư lại lên Taxi và ra sân bay, Ánh Tuyết đã chờ sẵn ở đó. Cô nói:
- Có rất nhiều nơi để du lịch cho thanh thản tâm hồn, nhưng tốt hơn hết là ngay bây giờ cậu hãy quay về mái nhà của cậu.
- Mái nhà của tớ à? Về nơi ấy để làm gì chứ?
- Cậu rời xa gia đình đã 5 năm nay rồi. Không lẽ, cậu không muốn quay về nhìn mẹ cậu ra sao hay sao?
- Thôi tớ đi nhé!
- Về sớm nha.
Minh Thư ra đi, cô cũng chẳng biết mình phải đi đâu. Điểm đến đầu tiên của cô là SaPa, cô muốn đến đó tận hưởng cái lạnh ở xứ nhiệt đới. Hoặc là Thư cũng muốn tìm lại cảm giác một mình, nhưng dễ chịu của cô, những ngày còn ở Mỹ. Sẽ thấp thoáng hiện ở đó. Chứ chưa phải là mái nhà, nơi ai cũng muốn quay về khi cô đơn, Thư chưa muốn về nhà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...