Minh Thư trở về nhà và khóa chặt của phòng không tiếp xúc bất cứ ai. Cô không khóc nhưng trông bộ dạng thì có vẻ như đã không còn sức để khóc. Ánh Tuyết phải dùng chìa khóa sơ cua để vào phòng, trông thấy Minh Thư đang ngồi gục đầu, vai run rung. Ánh Tuyết ngồi bên cạnh an ủi:
- Có chuyện gì khủng khiếp với cậu vậy? Tại sao cậu lại hủy hôn?
- Tớ không thể để Trình Can phải ân hận. Anh ấy không nên tìm tổ ấm hạnh phúc bên một người anh ta yêu thương trong khi cô ấy lại mang thai đứa con của kẻ khác.
- Cái gì? Cậu có thai ư?
Minh Thư tuyệt vọng gật đầu, Ánh Tuyết cũng hốt hoảng không kém vì cái tin sét đánh này. Cô nhăn mặt:
- Chuyện là sao vậy? Cha của đứa bé là ai?
- Là người mà tớ vô cùng ghét. Anh ta đã lợi dụng lúc tớ say để làm nhục tớ. Tớ không hiểu tại sao người ta có thể quan hệ với nhau trong suốt cả một khoảng thời gian dài mà không lo lắng chuyện dính phốt. Tớ và hắn chỉ có một đêm mà tớ lại phải mang cái của nợ này.
- Cậu có thể giải quyết xong chuyện này rồi chấp nhận Trình Can. Anh ta sẵn sàng chờ cậu mà!
- Tớ không thể làm vậy. Tớ là người có lòng tự trọng. Tớ biết khái niệm nhục nhã thể nào. Sự nhục nhã nhất của một người phụ nữ Thái Kỳ Tuấn cũng đã bắt tớ phải chấp nhận. Tớ không thể bỏ đứa trẻ này. Làm như vậy là rất ác độc.
- Thái Kỳ Tuấn là con người đê tiện như vậy sao?
- Tớ nhất định không cho qua mối hận này đâu.
- Cậu làm sao đối mặt với cuộc sống sau này?
- Tớ không biết tớ không biết. Để cho tớ được yên! Tớ đang rất rối. Cậu ra ngoài đi!
Ánh Tuyết cũng chưa biết phải làm thế nào khi mọi chuyện xảy ra đến với bạn thân của cô quá bất ngờ. Mọi chuyện dường như là quá sức tưởng tượng đối với Trình Can, anh chàng lâm vào khủng hoảng. Lái xe một cách vô định, trong đầu cứ rối bời quanh quẩn mãi chỉ một cái tên Minh Thư. Cho đến khi chiếc xe hơi lao thẳng vào cột điện, vết máu trên trán nhỏ giọt xuống, Trình Can mới bừng tỉnh. Chiếc xe sau lưng anh cũng đỗ xịch lại, một dáng người con gái chạy ra, mở cửa xe và áp hai tay lên má Trình Can:
- Anh không sao chứ?
- Minh Thư, là em đó à... Anh biết em sẽ đến khi anh cần mà.
- Ôi trời ơi, anh mê sản rồi. Em là Phương Dung, không phải Minh Thư.
Trình Can cảm thấy rất chóng mặt, rồi sau đó anh mới dụi mắt nhìn kỹ lại. Phương Dung thở dài:
- Em đưa anh đi khâu lại vết thương. Máu chảy nhiều đấy!
Phải khâu đến 8 mũi, đầu Trình Can vẫn còn nhức khi va đập mạnh vào vôlăng. Anh cởi áo khoác ra và lên xe Phương Dung, cô lái xe đưa anh về. Trình Can hỏi:
- Em ở đâu chui ra vậy?
- Em lái xe chạy theo anh từ lúc anh rời khỏi nhà.
- Rồi theo anh luôn tới mấy quán rượu à?
- Biết sao được. Em sợ anh nghĩ quẩn.
- Em đùa à? Anh đâu phải trẻ con. Chỉ có thất vọng một chút thôi mà.
- Nhưng em vẫn cảm thấy em vẫn phải lo cho anh. Được chứ?
- Dung à, anh mệt lắm. Hôm nay anh không muốn bàn tới vấn đề này. Em đưa anh về nhà đi!
Phương Dung đưa Trình Can vào nhà, tới nơi, anh chủ động mở cửa xuống xe. Phương Dung cũng bước theo. Trình Can nhăn nhó:
- Đây là nhà của anh cơ mà.
- Muốn đuổi em ít nhất cũng chờ đến ngày mai đi.
- Tại sao vậy? Tại sao lại là em? Tại sao anh không chọn em mà anh lại đi chọn cô ấy? Tại sao vậy? Anh cố làm tốt không trái tình nghĩa thì lại bị tình cảm mình lựa chọn đáp lại như thế đấy. Xứng đáng không? Xứng đáng không?
- Trình Can, anh bình tĩnh đi mà!
- Không phải em đang rất vui sao? Rất vui vì lễ đính hôn giữa anh và Minh Thư đã bị hủy bỏ phút 89. Không phải em rất yêu anh còn anh thì lại đi yêu cô ta sao? Có lẽ bây giờ em đang cười anh sao lại ngu muội mong chờ cái điều tốt đẹp nó sẽ diễn ra với anh. Bây giờ tất cả chỉ là một màu đen. Thảm họa thật rồi!
- Anh im đi! Anh là kẻ thất bại thật đó. Nhưng anh không có quyền chà đạp lên tình cảm của em. Anh không thích thì em sẽ đi, nhưng anh đừng có nặng lời với em như vậy.
Nói rồi Phương Dung quay bước bỏ đi, nhưng Trình Can đã nắm kéo cô lại và ôm hôn cô đắm đuối, thiết tha. Trình Can thở hì hục vì nụ hôn gấp gáp ấy, anh siết chặt Phương Dung hơn bao giờ hết. Phương Dung hơi hoảng với thái độ mạnh bạo của Trình Can, cô đẩy anh ra nhưng đã bị Trình Can ghì chặt lại:
- Đừng bỏ anh lại một mình, xin em!
Phương Dung đã đứng im, cô một mặt dỗ dành Trình Can, ánh mắt lại hướng lên trời có lẽ Dung đang nói gì đó với tình yêu quá cố. Cô đã thành công được bước kế tiếp, kế hoạch trả thù bằng cơn đau tình yêu đã đi những bước tốt đẹp. Trình Can đã đổ gục vào tay cô, một phần còn lại, cũng là phần quan trọng nhất và đáng chú ý nhất. Để xem Thái Kỳ Tuấn làm thế nào để kéo Minh Thư vào lòng anh đây...
Tuấn đã ngồi dưới quán café đối diện tòa nhà của Minh Thư sống. Cô sống ở tầng 8, Kỳ Tuấn nhớ rõ đâu là cửa sổ căn hộ của Minh Thư. Tuấn không hiểu anh đang nghĩ gì mà lại chạy đến đây ngồi gần cả ngày trời. Tuấn lẽ ra sẽ vui khi anh đã có cú nước rút ở phút 90 lội ngược dòng và đã gỡ hòa. Chỉ gỡ hòa thôi. Bởi vì, hiện tại mọi thứ chỉ mới trở về trạng thái ban đầu. Nhưng anh cũng cảm thấy khó chịu, sao lại phải ngồi đây vì một người con gái luôn cự tuyệt, khinh khi, miệt hạ anh một cách tồi tệ. Tuấn đang quan tâm điều gì vậy?
Sau khi mọi chuyện đã ổn thỏa, Vương Khang cũng được Nhã Trúc tiễn ra về. Vương Khang nói với Nhã Trúc:
- Hôm nay cô xinh như một công chúa!
- Cảm ơn.
- Tôi có còn được gặp lại cô không?
- Anh có số điện thoại của tôi, nhà tôi anh cũng đã biết rồi.
- Vậy tức là có.
Nhã Trúc gật đầu. Vương Khang nói:
- Trở về nhà rồi tức là phải học cách chấp nhận, những điều trước đây cô cự tuyệt không hẳn là quá tồi tệ. Chẳng hạn, tôi chẳng thấy bà dì ghẻ nào lại lặn lội không ngại đường sá khó tìm, đi năn nỉ cô về. Không thể vì trước kia cô có một gia đình hạnh phúc, bây giờ mẹ cô đã mất thì cô có thể ngăn cấm ba cô bước thêm bước nữa. Người già đâu cần gì ngoài tình cảm được vun đắp nhiều mà sống thọ đâu.
- Anh nên trở thành mục sư thay vì nhà báo.
- Cô cho rằng tôi đang giảng đạo cô à?
- Ý tôi là, điều này được nói trong nhà thờ, sẽ có nhiều người nghe, không chỉ một đứa ngốc như tôi.
- Biết vậy là tốt.
- Tôi sẽ nghe anh, nên người hơn.
- Chúng ta sẽ còn gặp lại nhau.
Vương Khang tặng một nụ hôn nhẹ lên má Nhã Trúc, hai má cô lập tức ửng hồng. Nhã Trúc mỉm cười chạy miết vào trong, Vương Khang cũng cười thẹn thùng nhìn theo cho đến khi khuất dạng rồi anh cũng ịn ga chiếc Nouvo LX cáu cạnh vọt thẳng...
-------------------------
wapsite .giaitri321.pro. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
.giaitri321.pro – Wapsite giải trí miễn phí đích thực trên di động...!
-------------------------
Thanh toán xong 8 ly café cappuccino, Tuấn đã gọi đúng thức uống mà Minh Thư hay dùng để thưởng thức trong lúc nghĩ về cô. Anh quyết định băng qua đường và bước lên nhà Minh Thư, sau nhiều lần bấm chuông mà vẫn không có ai mở cửa. Tuấn nghe bên trong có tiếng gì đó như vừa bị rơi xuống và vỡ ra. Tiếng rất nhỏ nhưng Tuấn vẫn nghe thấy. Anh bấm chuông liên tục nhưng vẫn đối lại anh là không gian im phăng phắc. Bên trong vẫn tối om, Tuấn nghĩ Minh Thư chưa quay trở về. Anh đứng ở đó một chút rồi lại bước vào thang máy trở xuống.
Nhưng, ở bên trong, vẫn còn người. Đèn trong toilet vẫn bật sáng, Minh Thư đã tuyệt vọng đến nỗi không thể gượng dậy nỗi. Cô đã dũng cảm để từ chối Trình Can và đón nhận đứa bé nhưng cô lại không đủ can đảm khi phải ôm chịu nỗi nhục nhã này mà sống. Lúc chỉ còn cô và cái bụng bầu, Minh Thư tưởng tượng đó là một thiên thần đẹp đẽ, nhưng lúc đối mặt với Kỳ Tuấn, cô chỉ thấy mình đang mang một nghiệt chủng mà thôi. Một suy nghĩ thật ác độc nhưng cuộc đời đã quá độc ác với Thư. Nhìn những mảnh vỡ từ cái bình hoa để bên cửa sổ, Thư cầm lấy mảnh sắc nhất, cô nhìn thấy hình ảnh gương mặt tuyệt vọng của mình qua mảnh bình vỡ. Thư thổn thức:
- Thái Kỳ Tuấn, có làm ma tôi cũng không bao giờ tha thứ cho anh đâu!
Một vết cắt lạnh lùng, Thư buông nhẹ cánh tay xuống mặt áu chảy thấm ướt cả chiếc váy trắng của ngày đính hôn...
Kỳ Tuấn đi xuống tới tầng trệt, anh nhìn thấy chiếc xe hơi của Minh Thư vẫn đỗ ở đó. Anh chỉ nhìn rồi lại bỏ đi, chợt, đồng hồ của Tuấn bị tuột và làm rớt. Anh chợt nghe tiếng vọng từ phía sau:
- Bác bảo vệ, cô Minh Thư từ chiều đến giờ có rời khỏi đây không ạ?
- Tôi không thấy.
- Được. Không sao. Tôi sẽ lên.
Một linh cảm không hay xảy ra, Kỳ Tuấn chạy lại trừng mắt nhìn ông bảo vệ:
- Ông có chắc cô ấy chưa rời khỏi đây từ chiều?
- Phải. Có chuyện gì vậy?
- Tìm một thứ gì đó có thể cạy cửa, hoặc là chìa khóa sơ cua. Nhanh lên!
Kỳ Tuấn bấm thang máy nhưng nó có vẻ quá chậm so với sự gấp rút của anh. Tuấn đã chạy thang bộ, anh chạy mà quên hết mệt mỏi. Anh thậm chí không hề cảm thấy mệt dù mồ hôi đã ướt đẫm:
- Minh Thư, mở cửa ra... Minh Thư, cô không được làm chuyện dại dột. Minh Thư! Minh Thư! Cô có nghe không hả? Minh Thư!
- Cánh cửa này không thể dùng chìa khóa sơ cua nếu như bên trong đã khóa. Tôi tìm được thứ này!
Tuấn bắt đầu cạy cửa, anh chàng đóng hì hục những cú đấm chỉ mong cây cạy cửa có thể vào khe sâu hơn. Ánh Tuyết chạy theo lên tới và hoảng loạn:
- Có chuyện gì vậy? Tại sao anh lại...
- Lúc nãy tôi đã lên đây. Tôi nghe có tiếng gì đó vỡ, tôi không biết tôi đang nghĩ gì nhưng chúng ta cần phải...
- Được rồi, chốt bung ra rồi!
Kỳ Tuấn đạp cửa thật mạnh, cả ba đã có thể xông vào nhà. Kỳ Tuấn lại tiếp tục phá cửa phòng Minh Thư, trông thấy toilet cửa vẫn chưa đóng kín và đèn còn sáng. Tuấn chạy vào, linh cảm của anh quả không sai. Minh Thư ướt sũng, tựa đầu vào thành bồn tắm và cho vòi hoa sen xả nước vào người mình. Máu từ cổ tay của cô đã chảy đỏ cả một vùng trên váy. Kỳ Tuấn chạy đến và bế xốc cô lên:
- Minh Thư, tỉnh lại đi! Minh Thư! Gọi cấp cứu!
Thư đã ngất đi. Kỳ Tuấn bế xốc cô lên và ôm cô vào lòng, anh không hiểu mình dành cho cô thứ tình cảm gì. Nhưng nó khác động cơ để bước vào trái tim cô với mục đích trả thù cho đàn anh vì cái chết bí ẩn liên quan đến cô.
Thực sự là như thế!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...