Ba ngày từ hôm đó, nhân viên trà nước Chu Tiểu Bạch cùng Mặc Duy Chính trò chuyện không vượt quá ba câu.
Vốn đã bị tống khỏi phòng làm việc, cơ
hội duy nhất để nói là lúc đưa nước, vậy mà thói quen một ngày uống nước 20 lần của Mặc Duy Chính đột nhiên mất tăm mất tích, Tiểu Bạch thiếu
chút nữa cho rằng hắn là là lạc đà, tích trữ mấy ngày nước liền tiến vào trạng thái không cần nước trong sa mạc, ba ngày liên tiếp không buồn
đòi uống nước.
Tiểu Bạch nghĩ bất kể thế nào, nước cũng
cần phải uống, bèn chu đáo rót một chén mang vào, ấy thế mà Mặc Duy
Chính cắm đầu làm việc chỉ hừ một tiếng, Tiểu Bạch tự tìm mất mặt đương
nhiên không thèm đưa nước nữa, Mặc lạc đà thành ba ngày liền không nước.
Tới ngày thứ tư, cuộc đời nhân viên trà
nước của Tiểu Bạch chỉ còn lại ba ngày, đánh giá thời cơ đã tới, Tiểu
Bạch chuẩn bị tinh thần nói rõ muốn từ chức với Mặc Duy Chính, cầm đơn
vào phòng, Mặc Duy Chính cho rằng Tiểu Bạch lại tới đưa nước, giận dỗi
ba ngày xem ra cũng đủ, chủ động lên tiếng, “Để trên bàn được rồi.”
Chu Tiểu Bạch kinh ngạc cực kỳ, thì ra
tổng tài lợi hại như vậy, không ngẩng đầu đã biết bạn tới nộp đơn xin từ chức, … chưa kể … lúc Chu Tiểu Bạch đưa nước tổng tài nói một câu cũng
không thèm, lần này lại còn bảo bạn đặt lên bàn, ý là… phê chuẩn? Tiểu
Bạch vội bỏ đơn xuống, xoay người định rời đi.
Mặc Duy Chính ngỡ Tiểu Bạch đưa nước muốn nói chuyện, ai ngờ bạn lại dứt áo bỏ đi, cho rằng bản thân giận mấy
ngày nay dọa sợ Tiểu Bạch, vội gọi một tiếng, “Chu Tiểu Bạch.”
Tiểu Bạch không dè tổng tài phê duyệt tại chỗ, chút nữa bắt chước quân nhân đáp “Có!”, vội vàng quay người 180o nghiêm chỉnh chờ Mặc Duy Chính, đúng lúc này, vang lên tiếng gõ cửa, Mặc Duy Chính nói, “Vào đi.”
Tiểu Bạch quay đầu nhìn rồi lại vội quay trở về.
Mặc Hoành Uyển thoáng liếc lướt qua bạn, “Sao cô lại ở đây…”
Tiểu Bạch còn chưa mở miệng, Mặc Duy Chính đã giành nói trước, “Cô ấy tới đưa nước.”
Mặc Hoành Uyển không vội nói lời thoại
“Chị hỏi cô ta em đáp làm gì” quen muốn chết, mà liếc nhìn bàn của ai
đó, “Ai, đưa nước không cần chén à?”
Mặc Duy Chính sững người, Ghét cong quyết tâm diễn vai phản diện làm người ta ghét đạt đến cực độ, vươn tay giơ
lên đơn từ chức của Tiểu Bạch, mỉm cười nói, “Thì ra lấy đơn từ chức vờ
làm nước à…”
Mặc Duy Chính giật lấy đơn hỏi Tiểu Bạch, “Đây là của cô?”
Tiểu Bạch run run chỉ thẳng Mặc Duy Chính, “Tổng tài… Anh không biết chứ?”
“Tôi hỏi đây là cô đưa cho tôi?”
“Phải…” Tiểu Bạch thấy Mặc Duy Chính sắc
mặt đen thui chỉ biết gấp gáp nuốt nuốt nước bọt, “Nói chung… chắc là,
có thể, là tôi viết.”
“Cô muốn nghỉ việc?” Mặc Duy Chính cao giọng hỏi.
“Có lẽ… đại khái… có thể, theo ý trong
đơn, cái này gọi là đơn xin nghỉ việc, có thể là ý xin nghỉ việc.” Tiểu
Bạch nhìn bộ dạng tức giận của Mặc Duy Chính, bỗng nhiên thấy lơ mơ,
lòng lại có chút xấu hổ.
“Hừ…” Mặc Hoành Uyển bên cạnh cười nhạt
một tiếng, giật lấy đơn nói với Mặc Duy Chính , “Này có gì phải hỏi,
nghỉ thì nghỉ, công ty giữ lại người như vậy hay hớm gì? Sở thích ghê
tởm như vậy, chỉ tổ làm công ty mất mặt.”
Nghe thấy lời này, Tiểu Bạch vốn có chút
hổ thẹn lập tức bạo phát, nói bạn thế nào cũng được, nhưng tuyệt không
thể đả kích sở thích cùng hứng thú của Tiểu Bạch, đây chính là mong muốn duy nhất của bạn, nói thế nào nhỉ, người không có sở thích, sống làm
sao được?
Tiểu Bạch đầu óc trống rỗng, phản ứng đầu tiên là khinh người quá đáng, phản ứng thứ hai là bỏ lương tháng này, phản ứng thứ ba là, không có tổng công tiểu thụ có thể dùng gậy xoa
bóp!
Vì vậy Tiểu Bạch lập tức gầm lên, “TMD
tổng công không vùng lên thì chị cho là nhược thụ à! Chị đừng có quá
đáng, câu nào cũng dính đên sở thích của tôi, sở thích của tôi liên quan gì đến chị! Tôi thích GAY thì đã làm sao! Tôi ôm một GAY ngủ là cười
đến tận tỉnh mới thôi, chị tìm được GAY còn muốn ly hôn! Ai cũng bào nam nhân thích nữ nhân thường lăng nhăng, thì ra cả nam nhân không thích nữ nhân cũng chê chị vướng víu, chị làm nữ nhân cũng quá thất bại rồi! Dễ
nghe thì bảo mắt mù, khó nghe một chút là mắt mọc trên hoa cúc !”
Mặc Hoành Uyển bị mắng đến vuốt mặt không kịp, nói chẳng thành lời, Mặc Duy Chính vội quát Tiểu Bạch, “Chu Tiểu Bạch!”
Tiểu Bạch ý đã quyết rồi, chẳng qua là bị ép lên Lương Sơn, trước khi lên núi Tống Giang giết vợ, Võ Tòng còn
diệt một đôi (1). Bạn có đi cũng phải bày ra khí thế đế vương công,
không thể làm một nhược thụ gạt lệ âm thầm cuốn gói được! Vì vậy quay
sang quát Mặc Duy Chính, “Anh im quách cho rồi, tôi cũng không nhịn nổi
nữa đâu! Một người ‘quyết thẳng’, một người ‘ghét cong’, còn không phải
muốn tức chết người à! Lỗ Tấn gia gia đã dạy, nín lặng không bạo phát sẽ thành biến thái trong phiền muộn (2) , tôi đây bạo phát một lần cho
các người xem!” Nói xong quảng đơn từ chức cái vèo lên bàn, “Anh duyệt
hay không thây kệ, lương tôi cũng cóc cần! Đời thiếu một tổng công, hướng dương chẳng lẽ không còn quay quanh mặt trăng (*)?” Nói xong Tiểu Bạch ngẩng đầu ưỡn ngực, chân nhẹ lâng lâng, uyển chuyển rời phòng.
Từ biệt công ty KM, cách ngày Tiểu Bạch
tới công ty Tiểu Thụ làm còn 3 ngày, Tiểu Bạch cuối cùng cũng được hưởng thụ ngày nghỉ lâu lắm rồi mới có, về nhà liền khóa di động, bắt đầu một ngày một đêm xem GV.
Nếu không phải Tiểu Bạch có lúc ra ngoài
mua hàng tạp hóa, bà già đối diện nhất định vì thấy người vào không thấy người ra mà đi báo cảnh sát, cho rằng bạn đã nằm cứng đơ trong nhà rồi.
Tiểu Bạch xem GV đến no bèn lên MSN gầm tiếng gầm tự do.
Bạn Bạch: Ta mắng cả tổng công!
Bạn Hề: Giật mình… Dựa vào cái dạng ngươi?
Bạn Nhã: Không phải ta xem nhẹ ngươi, mà là xem thường ngươi.
Bạn Bạch: Hừ hừ… Thỏ điên lên cũng cắn người! Đừng có xem thường ta!
Bạn Hề: Đó là thỏ, ngươi gặp qua con heo “tiểu bạch” (ngốc ngếch) cắn người sao?
Bạn Bạch: Heo còn có heo nhà với heo rừng!
Bạn Nhã: Ngươi lúc nào đổi thành heo rừng?
Bạn Bạch: Không thèm nói với đám đàn bà con gái các ngươi, cược sống hạnh phúc của ta và Tiểu Thụ sắp bắt đầu rồi!
Bạn Nhã: Ta nghĩ tổng công rất tốt, thanh niên tốt như vậy vào miệng ngươi sao lại thành không ra gì thế? Sao thế nhỉ?
Bạn Bạch: Chính là xung khắc, hủ nữ trẻ
trung như ta gặp một “Vi Chính” (3) (Quyết thẳng), một “Hận Loan” (ghét
cong), đúng là xui xẻo.
Bạn Hề: Đằng trước chẳng phải còn một chữ “Mạc” (không) (4) sao, người ta là “Mạc Vi Chính” (không chịu thẳng) ”Mạc Hận Loan” (chẳng ghét cong) …
Bạn Bạch: … Ta không để ý họ mà?
Bạn Nhã: Ngươi luôn luôn như vậy.
Bạn Bạch: Ngươi thế là kỳ thị động vật.
Bạn Hề: Heo rừng hỏng não không được pháp luật bảo hộ.
Out khỏi MSN, Tiểu Bạch lòng có chút
không thoải mái, cảm thấy hơi là lạ. Dường như ban đầu vì tên của tổng
tài với bản chất thẳng nam của hắn mà sinh phản cảm, đến tận giờ cũng
không biến mất, mà Tiểu Thụ thì sao? Từ tên mà có hảo cảm, đến tận giờ
càng không ngừng tăng.
Giờ nhìn lại, tên tổng tài… Mạc Vi Chính, vậy chẳng phải “cong” rồi?
Một “cong” thì Tiểu Bạch lập trường kiên định, xông thẳng bên “cong”.
Hai “cong” cùng gặp thì Tiểu Bạch lập trường dao động, biết chọn “cong” nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...