“Tổng tài.” Vương trợ lý đẩy cửa vào phòng, ánh mắt đột nhiên lộ vẻ
cả kinh, nhìn Mặc Duy Chính ngồi sau bàn xem văn kiện cùng Chu Tiểu Bạch đang rót nước cho hắn, do dự một lát mới thốt, “Này đúng là trùng hợp,
cùng bị cụng đầu sao?”
Mặc Duy Chính với Chu Tiểu Bạch đồng loạt ngẩng đầu lộ ra hai cái
trán dán nguyên cao, Tiểu Bạch cười cười, bạn quả thực bị đụng đầu, chỉ
là đầu của tổng tài ra nông nỗi thế cũng là kiệt tác của bạn . Mặc Duy
Chính xấu hổ ho lên một tiếng, “Chuyện gì thế?”
Vương trợ lý đưa lên một xấp văn kiện, Tiểu Bạch đặt tách xuống rồi
quay về bàn ngồi tâm tình với cái ấm điện, liên tục liếc về phía Mặc Duy Chính đầy thâm ý sâu xa, thảm thiết cực kì còn kéo rất dài.
Mặc Duy Chính đương nhiên cảm nhận được, cũng nhìn lại Tiểu Bạch hai
mắt lóe như sao, Tiểu Bạch không những không né đường nhìn của hắn mà
càng ngó lại mãnh liệt hơn, Mặc Duy Chính lòng có chút kích động, đợi
Vương trợ lý vừa đi, lập tức hỏi Tiểu Bạch, “Cô nhìn tôi làm gì?”
Tiểu Bạch quét hắn một lượt từ trên xuống dưới, bật ra một câu, “Tổng tài, anh thật là mạnh… Uống hai bình ‘Uy mãnh nam nhân’ còn tâm bình
khí hòa, thản nhiên không động được nữa chứ!”
Mặc Duy Chính liền đỏ ửng mặt, cổ nổi gân xanh, nghiến răng nghiến lợi nói, “Cô còn không biết xấu hổ nói ra miệng thế à?”
“Ai…” Tiểu Bạch nuốt nuốt nước miếng, may là bạn thông minh có thừa,
trước khi hắn tỉnh lại đã giải quyết xong cà vạt với gạt tàn, bằng không tổng tài tỉnh lại nhất định sẽ phát điên, sau đó Tiểu Bạch còn dịu dàng đắp chăn cho hắn rồi mới cùng Lã Vọng Nguyệt đi ra, xóa sạch dấu vết
một đêm “khó quên”. Có điều Mặc Duy Chính tuy đại bộ phận không nhớ rõ
nhưng ký ức về một loạt hành vi xung động bất thường của bản thân hãy
còn vô cùng tươi mới, đặc biệt nhớ kỹ đang hôn Tiểu Bạch lại bị cắn
ngược lại một cái, hôm sau tỉnh lại thì xương sống xương sườn, thắt lưng lẫn đầu đều đau đến rút gân, Tiểu Bạch không còn biết làm sao khác hơn
đành bịa chuyện chủ tiệm thuốc lừa bạn nói ‘Uy mãnh nam nhân’ là thuốc
tỉnh rượu, “Uy mãnh một chút mới tỉnh lại được…” Cái thứ này ngay cả
Tiểu Bạch cũng thấy không tin, huống chi Mặc Duy Chính, tại chỗ ra sức
bóp chết Tiểu Bạch… Bất thành, lí do chính là nhờ sự xuất hiện của nữ
vương thụ khiến Mặc Duy Chính phải vãn hồi hình tượng tổng tài, đình chỉ hành vi giết lợn.
Cứ theo thống kê, vì Mặc thẳng nam không hạ thủ được, khiến thịt lợn
càng thêm đắt hàng, tăng giá 0. 01%, bà con kháng nghị biểu tình. Để bổ
khuyết, thương lái chợ đen nhập thịt lợn phi pháp từ nơi khác về bán,
làm hơn mười người ngộ độc, may mà tạm thời chưa nguy hiểm tính mạng. Do y tá bác sĩ phụ trách rửa ruột hôm đó gặp tình huống đặc biệt mà tăng
ca, thân thể suy yếu yêu cầu cấp tốc ăn thịt, lại làm gia tăng nhu cầu
thịt lợn trên thị trường. Phản ứng dây chuyền này lập tức gây xôn xao dư luận, ngay trên hội nghị XX cử hành gần nhất, đại biểu nhân dân đứng
dậy hô vang khẩu hiệu, “Giết lợn! Ăn thịt!”
Mặc Duy Chính đã hết muốn tra cứu mục đích hành vi của Tiểu Bạch,
lòng thầm chắc không biết là tốt nhất, chỉ là lời muốn nói lại nghẹn
trong cổ thì thực khó chịu, “Cô thích nam nhân với nam nhân đến thế à?”
Tiểu Bạch nhìn Mặc Duy Chính vẻ mặt kinh ngạc, “Hả? Nam nhân không
cùng với nam nhân thì cùng cái gì? A… Chẳng lẽ là nhân thú (1)? OMG! Sét đánh nha… Tuy tôi thừa nhận ‘chỗ kia’ của động vật khá lớn, nhưng ngàn
vạn lần không thể đâu…”
Mặc Duy Chính quá sức hối hận đã mở miệng, chán nản liếc nhìn Tiểu Bạch đã YY đến vô cực, xoay người làm việc.
Đợi đến buổi chiều, hai nữ vương lại lên sân khấu, Lã Vọng Nguyệt vừa thấy Mặc Duy Chính đã nhớ tới bộ dạng hắn lúc sáng ngày, xì một tiếng
bật cười, Mặc Duy Chính nhướn mày, Tiểu Bạch vội nhanh chân giải thích,
“Lã tiểu thư… là, là thấy tổng tài anh nên hài lòng thôi mà.”
Mặc Duy Chính bực tức trừng Tiểu Bạch một cái, kỳ thực chuyện khiến
hắn phẫn nộ hơn là chuyện hôm qua lại có mặt người ngoài! Có điều suy
nghĩ này của Mặc Duy Chính rất đáng cân nhắc, Tiểu Bạch từ bao giờ lại
thành người nhà rồi?
Tiểu Bạch bị Mặc Duy Chính trừng, liền xoay người đi pha trà rót
nước, nữ vương thụ cùng Mặc Duy Chính nói chuyện, Lã Vọng Nguyệt kéo
Tiểu Bạch ra ngoài cửa tán gẫu, “Nghe nói cuối tuần này của Mặc tổng
công mừng sinh nhật 55 tuổi.”
“Ngươi sao biết vậy?” Tiểu Bạch lấy làm lạ hỏi.
“Hừ…” Lã Vọng Nguyệt căm giận nói, “Toàn là Hoàng sóng thần nói năng
vung vít cả, bảo đêm qua Mặc lão đa tự mình mời cô ta tham dự yến tiệc.”
“Hả?” Tiểu Bạch giật mình nói, “Hoàng sóng thần ra tay nhanh quá đi, thoáng cái đã được mời rồi.”
Lã Vọng Nguyệt cốc cho Tiểu Bạch một cái, “Ngươi còn không thấy, coi
chừng thẳng nam vẫn cứ thẳng thì kế hoạch của bọn ta coi như bế mạc, nhỡ nhàng hết cả.”
“Lẽ nào lại phá cả yến tiệc?” Tiểu Bạch kinh ngạc hỏi.
“Cái này… chưa phá vội, chỉ cần cản trở cô ta tiến thêm bước nữa là được .” Lã Vọng Nguyệt đáp, “Lẽ nào tổng tài không mời?”
Tiểu Bạch dẩu môi, “Mời ta? Sao thế được… Tổng tài còn chưa nói gì nữa là!”
“Nói chung anh trai ta có thiệp mời rồi, ta bám càng được, ngươi phải nghĩ cách để tổng tài mời cho được mới thôi.” Lã Vọng Nguyệt căn dặn,
“Dù bảo người có máu mặt như Mặc Duy Chính dẫu thành GAY cũng phải tìm
lão bà (2) làm bình phong, nhưng vị trí này tuyệt đối không thể nhường
sóng thần! Bằng không BI của ta phải làm sao giờ!”
Tiểu Bạch nhận lệnh từ nữ vương, đương nhiên tìm đủ cơ hội để Mặc Duy Chính mời mình, mà cơ hội xưa nay đều do người tự sáng tạo ra. Tỷ như
Tiểu Bạch rót nước xong không vội đặt tách xuống, mà kiên trì đúng bên
tổng tài cos (3) giá đặt tách, thẳng đến khi Mặc Duy Chính lên tiếng,
“Cô xích ra chút, tôi cần mở tủ.”
Lượn lờ bơi qua bơi lại trước mặt Mặc Duy Chính nhiều đến nước cũng
đục ngầu lên thế mà hắn vẫn trơ như đá vững như đồng, không có động
tĩnh, Tiểu Bạch đành bắt đầu dùng “từ khóa” nhắc nhờ hắn.
Tỷ như Mặc Duy Chính đang uống nước, Tiểu Bạch hét lớn một tiếng,
“Yến tiệc!” làm Mặc Duy Chính sợ đến sặc nước ho lên sặc sụa, cuối cùng
tức giận quát Tiểu Bạch, “Cô hét cái gì!”
Tiểu Bạch không còn cách nào khác đành xấu hổ chỉ vào bàn mình, “Tôi nói… trên bàn tôi sao lại có tàn thuốc (4)…”
Dùng từ khóa không xong, Tiểu Bạch xoay sang kích thích hứng thú của
Mặc Duy Chính khiến hắn chú ý đến mình, tỷ như lúc nghỉ trưa, Tiểu Bạch
ân cần kể chuyện cười cho Mặc Duy Chính, “Một thái giám mừng sinh nhật
thứ 55, nhìn tay mình nói, tay ơi tay, ngươi 55 tuổi rồi. Lại nhìn chân
nói, chân ơi chân, ngươi 55 rồi, sau đó cúi đầu nhìn xuống giữa hai chân nói, huynh đệ ơi… Ngươi nếu vẫn còn, cũng 55 rồi…” Nói xong Tiểu Bạch
tự cười một tiếng, liền bị Mặc Duy Chính sắc mặt đen thui một ước đá
văng, “Sao lại là sinh nhật 55 tuổi!”
“Đó là kích thích anh liên tưởng mà…” Tiểu Bạch ôm đầu ai oán.
“Liên tưởng cái đầu!” Mặc Duy Chính không chút lưu tình quát thẳng mặt.
Tình hình giằng co đến tận trước đêm tiệc một ngày, Mặc Duy Chính tan tầm lái xe tới Bloody Mary, đưa thiệp mời cho Tiểu Hòa nói, “Cho Tiểu
Bạch nhé.”
Tiểu hòa sửng sốt, “Hả? Này chẳng phải thiệp mời Tiểu Bạch đòi loạn à?”
Mặc Duy Chính có chút mất tự nhiên đáp, “Ừm… Cô ta ầm ĩ suốt mấy ngày nay không phải là muốn nó sao?”
Tiểu Hòa mỉm cười châm chọc, “Vậy ngươi sao không tự đưa?”
Mặc Duy Chính bắt đầu lắp bắp, “A… Cái kia… Lúc ta đưa cô ta không có mặt…”
Tiểu Hòa buông thiệp hỏi thẳng Mặc Duy Chính, “Ta thật có chút hiếu kỳ, ngươi làm sao lại thích Tiểu Bạch nhỉ?”
Một lời thốt ra, Mặc Duy Chính lập tức biến sắc, “Ngươi… Đầu ngươi cũng thành giống đầu Tiểu Bạch rồi sao?”
Tiểu Hòa nhún vai, “Được được… Vậy ngươi sao còn giữ Tiểu Bạch chứ? Sở thích của cô ấy chẳng phải ngươi rất phản cảm?”
Mặc Duy Chính ngẫm nghĩ một lát, vấn đề này cũng từng khiến hắn trằn
trọc bao lâu, vì sao Tiểu Bạch lại là đặc biệt nhỉ? Hắn nghĩ hồi lâu mới mở miệng, “Đại khái là… cô ta là người đầu tiên muốn tống ta cho nam
nhân, phải nói là suy nghĩ này rất mới lạ. Chức nghiệp của ta là tổng
tài, doanh nghiệp muốn tồn tại, cần nhất là những thứ mới lạ như thế !”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...