Kế Hoạch Hủ Nữ: Bẻ Thẳng Thành Cong

Vì người nhận điện là Lã Vọng Thú, Mặc Duy Chính mới chịu thôi, chỉ
không hiểu sao trong lòng vô cùng khó chịu, loại khó chịu này tuyệt đối
không giống như khi bị Tiểu Bạch nện cả chồng sách lên đầu, cũng không
giống như mỗi buổi trưa thấy bạn xem GV, lại càng không giống như khi
bạn đem ảnh hắn phát tán lung tung, mà là giống… loại khó chịu khi vì
“người ta” mở cửa lại bị “người ta” xem như bồn cầu!

Cùng Hoàng sóng thần bàn hợp đồng, Mặc Duy Chính tuy không đến nỗi
thất thần mất hồn mất vía nhưng cũng không sao tập trung nổi. Nhân lúc
Hoàng sóng thần bận nói chuyện với Chu quản lí, người nào đó liền nhịn
không nổi lấy di động ra, tay cứ chần chừ luẩn quẩn quanh nút xanh mãi,
lòng cũng rối như tơ. Tới nhà Lã quản lí làm cái gì chứ? Một lời từng
nghe Tiểu Hòa nói qua đột nhiên lóe lên như chớp,

“Một nam nhân đưa một nữ nhân về nhà có thể làm rất, rất nhiều chuyện…”

Ngón tay Mặc Duy Chính ngừng lại, khóe miệng khẽ giật, đồ ngốc kia…
Thấy bạn thì ngại phiền, không thấy thì hốt hoảng! Có điều … còn vài
ngày nữa là hết tháng, chờ trợ lý thứ kia quay về thì cho bạn cuốn xéo,
không gặp nữa là an chuyện.

Nhưng Mặc Duy Chính nghĩ dễ nói dễ, bắt tay vào làm mới thấy không
dễ, tới buổi chiều thực sự không ghìm được nữa, lại phải gọi tới cho Lã
Vọng Thú đang bận tiếp chuyện Tiểu Bạch.

“Lã quản lí phải không?” Mặc Duy Chính ngữ khí bình tĩnh, không chút gợn sóng.

“Đúng vậy. Là Mặc tổng tài sao?” Lã Vọng Thú vừa trò chuyện với Tiểu Bạch, thanh âm không giấu được vui vẻ.


Mặc Duy Chính đương nhiên nghe ra ngữ điệu “tung tăng” của đối phương, lập tức biến sắc, “Chu tiểu thư… vẫn ở đó?”

“Phải.” Lã Vọng Thú làm khẩu hình phát âm hai chữ “Tổng tài”, nói
tiếp, “Cô ấy với em tôi hợp tính, đang định buổi tối cùng đi ăn đấy.”

Tiểu Bạch vừa nghe là tổng tài toàn thân chấn động, cả buổi hắn không gọi lại cứ ngỡ đã hết giận, ai ngờ lại chuyển hướng nhắm vào tiểu thụ,
bạn đành chỉ biết dỏng tai heo lên nghe lỏm.

“Hai người? Cùng ăn?” Thanh âm của Mặc Duy Chính nhâng lên quãng tám, cặp mày nhíu lại thành một đường, “Tôi còn đang định mời anh tối nay đi ăn bàn chuyện hợp đồng.” Tận lực tỏ ra như không, Mặc Duy Chính phải cố gắng tự kiềm chế.

“A…” Lã Vọng Thú hơi dài giọng, “Vậy thật đáng tiếc rồi, hẹn anh ngày mai vậy.”

“Ai…” Mặc Duy Chính cứ thế bị người ta kiên quyết cự tuyệt còn biết
nói gì, ậm ừ hồi lâu đành treo máy, sắc mặt vô cùng quẫn bách.

Đợi tiểu thụ nghe xong, Lã Vọng Nguyệt lập tức hỏi, “Là đế… à quên, tổng tài kia sao?”

Tiểu Bạch khẩn trương hỏi, “Tổng tài nói gì vậy?”

“Anh ta hẹn bàn việc nhưng tôi nói phải đưa Chu tiểu thư đi ăn mất
rồi.” Lã Vọng Thú cười đáp, nâng tách trà lên ưu nhã nhấp một ngụm.

“Ai… !” Tiếng kêu ai oán này không phải của Tiểu Bạch , chính xuất phát từ miệng Lã Vọng Nguyệt, “Anh thật quá đáng!”

“Hả?” Lã Vọng Thú ngạc nhiên hỏi.

“Anh phải để tổng tài ăn chung với chúng ta mới đúng!” Lã Vọng Nguyệt nói, “Em nói chuyện với Tiểu Bạch, hai người cứ bàn việc có hơn không!”

“Nhưng thế thì hơi bất tiện.” Tiểu thụ cười nói.

“Chỗ nào bất tiện!” Tiểu Bạch cùng Lã Vọng Nguyệt đồng thời “phát
loa”, bốn mắt nhìn nhau, tác hợp công thụ có phân biệt thời gian địa
điểm bao giờ!

Lã Vọng Thú khẽ mím môi, “Vậy… để tôi đi hẹn lại…”

“Tổng tài…” Tiểu Bạch thấy Mặc Duy Chính bước vào phòng bèn kêu nhỏ một tiếng.

Ánh mắt Mặc Duy Chính như đao cắt ngọt qua mặt Tiểu Bạch, ngồi xuống
chào hỏi Lã Vọng Thú rồi bắt chuyện với Lã Vọng Nguyệt. Lã Vọng Nguyệt
kề tai Tiểu Bạch thì thầm, “Vị công này khí thế mạnh mẽ quá, ta sợ không chơi được.”

“Không mạnh sao thành đế vương công!” Gan của Tiểu Bạch quả nhiên
càng ngày càng lớn, mới chọc giận tổng tài còn dám hiên ngang nói vậy.

“Ừm…” Lã Vọng Nguyệt gật đầu tán thành, “Quả là một lời đủ vén mây mờ!”

Rượu vốn không quấn người, người tự say, sắc chẳng mê người, người tự đắm.(1)

Tiểu Bạch cùng Lã Vọng Nguyệt nhìn hai người đối diện đến không biết

trời trăng gì, nói trắng ra là các bạn ý dâm không biết ngừng , công thụ không chê ít. Với đồng chí chung vai gánh vác nhiệm vụ bẻ cong tổng tài như Lã Vọng Nguyệt, Tiểu Bạch không tiếc dâng tin mật, “Ngươi biết
không, trong công ty của tiểu thụ có một Hoàng sóng thần đấy…”

“Hm?” Lã Vọng Nguyệt hỏi, “Hoàng quản lí?”

“Phải phải…” Tiểu Bạch gật đầu, “Là cô ta… cùng tổng tài xem mắt rồi.”

“Có thành không?” Lã Vọng Nguyệt hỏi.

“Ta nghĩ là không thành, tổng tài sau đó cũng không thấy hẹn hò ăn
riêng gì với cô ta cả.” Tiểu Bạch ngẫm nghĩ một lát, “Có điều cô ta vẫn
cực kỳ ân cần quan tâm tới tổng tài.”

“Ừm…” Lã Vọng Nguyệt vuốt cằm “Cô ta không đáng ngại, sau này cứ để ta đối phó, vẫn còn vấn đề khác quan trọng hơn!”

“Là vấn đề gì…” Tiểu Bạch khiêm tốn học hỏi.

“Ý ngươi muốn biến bọn họ thành BI không tệ, vấn đề là bọn họ thành
GAY rồi lại không thích chúng ta thì chẳng phải hỏng bét!” Bạn Nguyệt
nhắc nhở, “Vì vậy phải vừa bồi dưỡng gian tình hai bên, vừa bồi dưỡng
thân tình giữa chúng ta với bọn họ, để họ có gì ghi nhớ sau này còn báo
đáp hai ta nữa .”

Tiểu Bạch nghiêm túc tiếp thu giáo huấn, “Thật là nghe ngươi nói một câu, bằng xem mười GV !”

“Sau này, ta sẽ thường xuyên trước mặt anh nói tốt cho ngươi vài câu, ngươi cũng đừng quên trước mặt tổng tài nhắc tới ta đấy.” Lã Vọng
Nguyệt dốc lòng đốc thúc, Tiểu Bạch gật đầu, “Đôi bên cùng có lợi, đây
là nguyên tắc ngoại giao căn bản mà!”

Mặc Duy Chính dù đang nói với Lã Vọng Thú, nhưng ánh mắt lại như
tiếng rên của tiểu thụ trong GV – yếu ớt lại không nhịn được… chầm chậm
lặng lẽ hướng về phía Tiểu Bạch, xoay vài giây lại nhẹ nhàng quay về,
chỉ không may bị Lã Vọng Nguyệt mắt sắc kinh người phát hiện, bèn khẽ
giật Tiểu Bạch bên cạnh đang ăn như rồng như hổ.


“Hả?” Tiểu Bạch đương chìm trong hạnh phúc ăn uống, không biết có
phải vì gần đây RP (nhân phẩm) tốt, mỗi ngày đều có ăn không cần đi xin, cả tiểu thụ cũng đối đãi bạn cực kỳ tốt.

“Ngươi nói xem tổng tài đang nhìn ai?” Lã Vọng Nguyệt hỏi, chăm chú đánh giá cân nhắc ánh nhìn kỳ lạ của tổng tài với Tiểu Bạch.

“Chắc chắn là nhìn anh trai ngươi rồi.” Tiểu Bạch không cả ngẩng đầu, chỉ tiện tay nắm một cái đùi gà chuẩn bị tấn công.

“Thật sao… Ta lại cứ thấy là đang nhìn ngươi.” Lã Vọng Nguyệt nói thẳng.

Đùi gà gặm phân nửa trong tay Tiểu Bạch lập tức rớt xuống, “Không…
Đúng thật.” Lẽ nào tổng tài còn ghi hận? Sao lại nhìn bạn chứ, ai… Tiểu
Bạch ngó một đống xương chồng chất trước mặt, tổng tài nhất định là
trách bạn ăn nhiều như heo, làm hắn mất mặt, Tiểu Bạch tê cả người, lưu
luyến buông đùi gà chùi chùi miệng, “Ta no rồi…”

“Chẳng phải đang ăn rất hăng sao?” Lã Vọng Nguyệt lấy làm lạ hỏi.

“Ta… tự nhiên thấy no.” Tiểu Bạch cắn cắn môi, chăm chú nhìn Mặc Duy
Chính phía bên kia, tổng tài, tôi ăn no rồi, tuyệt đối sẽ không làm anh
mất mặt.

Mặc Duy Chính lạ lùng nhìn ánh mắt thành khẩn không gì sánh được của
Tiểu Bạch, bạn có ý gì đây, mắt trừng lớn như vậy, lẽ nào là ăn không
vào? Mặc Duy Chính khẽ quét mắt qua bàn, đồ ăn nào gần Tiểu Bạch cơ bản
đều bị tiêu diệt sạch, cứ lẽ thường mà xét không phải đói bụng, vậy còn
chẳng phải…

Mặc Duy Chính hiểu ra hít một hơi, nghiêm túc nói với Tiểu Bạch, “Nhà vệ sinh ra cửa rẽ trái.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui