Quế Anh đờ đẫn nhìn khuôn mặt đang phản chiếu trong tấm gương mờ của nhà vệ sinh, cô đứng như vậy hơn mười lăm phút rồi.
Cô nhớ hôm nay là sinh nhật mười lăm tuổi của mình, bởi vì ba mẹ bận bịu công việc mà quên mất, không tặng quà cũng không nhắn tin chúc mừng, nên trong lúc nóng giận không kiềm chế được, cô đã lên cơn đòi bắt xe về quê với ngoại.
Ký ức của cô cũng dừng lại tại thời điểm xảy ra vụ va chạm giữa chiếc xe khách và xe taxi.
Bây giờ cô ở bệnh viện là đúng rồi, nhưng người trong gương không phải cô.
Chiều cao tương đồng, mặt mũi bất đồng, hình thể cũng bất đồng.
Tại sao khuôn mặt cô lại biến thành thế này? Béo béo tròn tròn, đầy mỡ, cứ cho là bị sưng đi, thì chẳng lẽ cả người đều sưng sau tai nạn hay sao?
Quế Anh rốt cuộc cũng cử động, bàn tay chậm chạp nâng lên, sờ sờ tấm gương mấy cái.
Cô nghĩ mình bị điên, hoặc là cái gương trong nhà vệ sinh hỏng rồi.
Qua năm phút nỗ lực lau chùi cái gương, hình ảnh xa lạ bên trong vẫn như cũ không đổi.
Quế Anh bắt đầu run rẩy dữ dội, cô đưa tay lắc lắc mấy cái, lớp mỡ dưới cánh tay cũng đung đưa theo như đang cười vào mặt cô.
Cô xòe năm ngón tay ra, tát mạnh vào mặt chính mình.
Vì dùng lực hơi quá, gò má của cô đỏ ửng cả lên, đau đến nỗi cô rít một tiếng qua kẽ răng.
Mẹ ơi! Đây là thật, không phải mơ! Không phải mơ đâu!
“Aaaaaaaaaaaa!”
Tiếng hét của thiếu nữ phút chốc lên đến quãng tám, không chỉ mặt mũi, cơ thể, mà giọng nói đều thay đổi hoàn toàn.
Quế Anh không cách nào chấp nhận được sự thật này!
Y tá gần đó nghe thấy âm thanh thì chạy vội vào, thấy Quế Anh ngồi thụp xuống sàn vò đầu bứt tóc thì xông qua, đưa tay ngăn lại và gấp gáp hỏi:
“Em ơi, em làm sao thế?”
Quế Anh dùng hai tay vuốt mạnh mái tóc thô ráp và gò má mềm mềm của bản thân, không không không, trời ơi, sao lại thế này chứ? Cảm giác khủng hoảng ập tới làm cô không thở nổi, cộng thêm tư thế ngồi hiện tại khiến cho ngực bị ép mạnh, cô choáng váng ngã phịch ra đất.
Y tá sợ hãi hét lên, cố gắng nâng Quế Anh dậy, nhưng chị gái nhẹ cân thiếu ký ấy không cách nào lay chuyển được cục mỡ núc ních dưới sàn nhà.
Phải chờ đến khi bác sĩ và một ông chú tốt bụng gần đó chạy qua giúp đỡ, họ mới ôm được Quế Anh lên.
Quế Anh cảm giác được cơ thể mình nặng trĩu, đầu óc quay cuồng.
Cô là ai? Cái người to tròn trong gương kia là ai? Cô muốn thoát ra khỏi giấc mơ đáng ghét này!
Tiếng của bác sĩ không ngừng vang lên bên tai Quế Anh, còn có người liên tục khóc gọi:
“Tú ơi, Tú ơi, con tôi… Trời ơi!”
Tiếng khóc xé ruột xé gan của người phụ nữ làm Quế Anh đau đầu, cô cũng không thở được, cô nghĩ mình sẽ chết tại đây…
Bác sĩ vội vàng nói với người phụ nữ, đưa tay đẩy bà ra khi bà cố tiến lên ôm Quế Anh:
“Chị bình tĩnh, đừng xông vào như thế sẽ cản trở tôi làm việc.”
“Con ơi là con…” Người phụ nữ vẫn khóc tức tưởi.
Vì để tránh bà gây thêm phiền phức, y tá gọi thêm người kéo bà ra xa một chút.
Phải mất hơn một tiếng đồng hồ, tình trạng của Quế Anh mới thôi nguy kịch.
Trong cơn mộng mị đầu óc, Quế Anh nhìn thấy cánh cửa đi lên thiên đàng, một chân của cô đã đặt lên bậc thang, nhưng bằng nỗ lực phi thường của bản thân, cô đã bám trụ lại được, thu cái chân ngu ngốc ấy về.
Cơn đau tim dần dần giảm bớt, khi cô tỉnh lại lần nữa, việc đầu tiên cô làm là kiểm tra cơ thể, ác mộng vẫn chưa hề biến mất.
Quế Anh bị sốc nghiêm trọng, cứ nằm ở trên giường không nói chuyện với ai.
Cô từ một cô gái xinh đẹp cao mét sáu, nặng nửa tạ biến thành thế này, làm sao mà chấp nhận nổi?
Người phụ nữ lạ mặt vẫn chưa tha cho cái tai của cô, cứ khóc hô “Tú ơi Tú ơi”, vậy không còn nghi ngờ gì nữa, cô biến thành một cô gái tên Tú rồi.
Cô đọc truyện nhiều, xem phim nhiều, cho nên rất hiểu biết về cái việc hoán đổi linh hồn này, nhưng khi nó thực sự xảy ra thì cô lại nghĩ đầu óc mình có vấn đề.
Quế Anh hoang mang một lúc lâu xong thì bò dậy, ngơ ngác nhìn bàn tay gắn kim của mình, đang truyền nước biển, “mẹ” của cô ngồi bên cạnh vừa khóc vừa nắm tay cô.
Lát sau, bà đi ra ngoài nghe điện thoại rồi khép cửa lại.
Nhân lúc này, Quế Anh hỏi chị y tá đang đứng bên cạnh ghi chép gì đó:
“Chị ơi.”
“Sao em? Em có khó chịu ở đâu không?”
“Không phải, em muốn hỏi vụ tai nạn có ai… Có ai mất không chị?”
Quế Anh sợ sệt nắm chặt chăn mỏng trên người, nếu lỡ như linh hồn cô xuyên vào người của bạn Tú này rồi cơ thể cô chết, người ta đem đi chôn thì làm sao? Hay là linh hồn của Tú xuyên qua đó?
Thấy mặt cô trắng bệch, chị y tá an ủi:
“Không có đâu em.”
Quế Anh thở phào nhẹ nhõm một hơi, hỏi tiếp:
“Vậy chị có biết bạn nào tên Hoàng Vũ Quế Anh không chị?”
“Bạn em hả?” Chị y tá mở to mắt nhìn cô.
“Bạn này chị nghe mấy người khác nói phải chuyển lên bệnh viện lớn, không thấy tỉnh.
Vụ tai nạn làm bệnh viện hơi quá tải, nhiều người suýt tàn tật luôn.”
“Nghiêm trọng vậy hả chị?” Tim Quế Anh đập mạnh, mỗi lần như vậy, cô lại thấy khó thở.
Cái cơ thể này hình như nhiều bệnh lắm, trước mắt là thấy béo phì dẫn đến tim mạch cũng có vấn đề rồi đó.
Chị y tá rất nhiệt tình kể cho Quế Anh nghe:
“Ừ, báo đưa tin rồi đó em.
Mà chị nghe nói ba mẹ của bạn này còn chưa tới bệnh viện nữa, chỉ có bà ngoại bạn đó tới làm thủ tục rồi chú thím đưa lên đi.”
Vừa nãy còn đang bình thường, nhưng khi nghe được ba mẹ không đến thăm mình kể cả khi mình gặp tai nạn đến nỗi chết não, Quế Anh cảm thấy tim mình cũng chết theo rồi.
Hôm nay là sinh nhật của cô, tất cả bạn bè người quen đều nhắn tin chúc mừng, chỉ riêng ba mẹ không nhớ, còn nói:
“Sinh nhật hả? Mẹ quên, con thích gì thì mẹ cho tiền mua, không thôi đi ra nói với ba, kêu ba mua cho.”
Tất cả những gì Quế Anh cần là một câu “chúc con sinh nhật vui vẻ” của ba mẹ, nhưng họ đâu biết, nghĩ rằng cô vòi quà nên chỉ muốn đưa tiền cho cô.
Từ bé đến lớn cô đều được sống trong nhung lụa, sung sướng không lo chuyện hết tiền tiêu vặt, không phải để ý đến giá tiền của những thứ mình thích.
Khi còn nhỏ thì cô thấy tự hào lắm, nhưng lớn dần, cô ý thức được giàu có chưa chắc đã hạnh phúc, đôi khi nó còn mang lại áp lực, gánh nặng, sự cô đơn.
Quế Anh tủi thân, ngồi ngay trên giường khóc tức tưởi.
Càng nghĩ, cô càng buồn.
Trong sinh nhật lần thứ mười lăm này, cô đã tự mua bánh kem, đốt nến rồi mừng tuổi mới.
Lúc đó vì tức ba mẹ, cô còn ước gì mình không sinh ra trong gia đình ấy.
Bây giờ, ước nguyện thành hiện thực rồi, cô biến thành một người khác, nhưng sao cô chẳng vui gì cả?
Nước mắt như mưa rơi xuống thấm ướt một góc chăn trên người, Quế Anh tuyệt vọng chấp nhận sự thật.
Giờ phút này, cô không muốn quay về cơ thể cũ nữa, cứ như vầy sống tiếp có khi còn tốt hơn.
Chị y tá khuyên bảo mãi, Quế Anh cũng không thể ngừng khóc, khóc mệt rồi nhắm mắt nằm xuống.
Bà Hoa đi nghe điện thoại xong quay lại thì con gái mặt mũi đã tèm lem nước mắt, bà không biết phải nói sao, chầm chậm tới gần, lấy khăn giấy lau mặt cho con.
Y tá ở bên cạnh nói với bà:
“Chị coi làm sao cho em nó kiêng cữ đàng hoàng, chứ béo phì là dẫn đến nhiều bệnh lý khác lắm.
Bị béo phì cấp độ một rồi chị ạ.”
“Ở nhà tôi kêu nó tập thể dục mà nó không chịu.”
Quế Anh chưa ngủ sâu, loáng thoáng nghe được câu này thì lập tức tự nhủ bản thân nhất định phải giảm béo...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...