Ban đêm, An Nặc nằm ở trên giường một cái tay đỡ tại dưới đầu không ngừng nhìn quanh ra ngoài, bên ngoài phòng khách đèn vẫn sáng, nam chủ nhân ngồi ở chỗ đó trong tay cầm một quyển sách, nhưng mà một chữ cũng không vào đầu, ngồi ở chỗ đõ than thở mặt sầu khổ.
Phó Quốc Hoa không vào, An Nặc ở trên giường lăn lộn, chờ anh, chờ đến nỗi quá nhàm chán, liền đưa cái chân duỗi ra co lại, vận đông một chút. Ngẩng đầu nhìn bên ngoài, đã muộn thế rồi.
“Anh Quốc Hoa.”
“... ........”
“Anh Quốc Hoa”
“... .........”
“Phó Quốc Hoa!”
Nghe thấy cô gọi cả họ cả tên, Phó Quốc Hoa thở dài nuốt ngụm tức cuối cùng, tắt đèn đi vào phòng ngủ.
“Anh Quốc Hoa.” An Nặc duỗi duỗi cái chân nhỏ đá đá, bị anh một phát bắt được. Hai người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi cứ như vậy giằng co, cuối cùng vẫn là An Nặc nhịn không được cười ra tiếng.
“Được rồi.” Phó Quốc Hoa khiển trách một tiếng, để chân của cô xuống, hắn cũng nằm xuống giường.
Phó Quốc Hoa tại sao mỗi ngày lại than thở. Bởi vì tiểu cô nương của hắn mang thai chưa được ba tháng, có thể xem là không tham an, nhưng mỗi buổi cô đều không thể giúp hắn giải quyết (xxoo). Không thể làm gì khác hơn là phát huy một chữ nhịn.
Nhưng chỉ cần cô ở bên người uốn éo ngắt một cái, hắn sẽ rất khó nhịn được, đặc biệt là thời gian dài, nhịn càng lâu lại càng kích động. Cho nên Phó Quốc Hoa không thể làm gì khác hơn là mỗi ngày ở bên ngoài mè nheo, tranh thủ lúc An Nặc ngủ say mới tiền vào, đáng tiếc An Nặc không có Phó Quốc Hoa sẽ không ngủ. Đặc biệt từ lúc cô mang thai người càng thêm khó ở. Cho nên hai người thường trình diễn một màn này.
Đem cô ôm vào trong ngực, cảm nhận được cái miệng nhỏ nhắn của cô đang phả hơi thở lên cổ của mình, hắn càng không ngủ được, không thể làm gì khác hơn là bỏ cô ra, để cho cô dựa lưng về phía hắn ngủ, ở trong lòng hắn không ngừng nói từ nhịn, kết quả đem người quay qua rồi, hắn lại không ngờ cái mông tiểu cô nương lại hướng tới hắn cọ cọ.
Phó Quốc Hoa khẽ rên một tiếng, cắn răng, vẫn phải nhịn.
Cuối cùng, An Nặc lật người ngồi lên hông của Phó Quốc Hoa, trên cao nhìn xuống ánh mắt sáng quắc của anh, “Phó Quốc Hoa, anh muốn sao?”
Phó Quốc Hoa có thẻ không muốn sao, từ lần trước An Nặc dùng tay giúp hắn giải quyết cũng đã được một tuần rồi. Hắn quả thật muốn đến điên rồi! Từ khi cô mang thai, cuộc sống của bọn họ liền nói không với xx, phải biết, đối với hắn ở cái tuổi này lại còn là một người khỏe mạnh, ít làm một ngày, sẽ không chết, nhưng mấy tháng không làm.....sẽ sống không bằng chết......
Nhưng đây là đứa bé đầu tiên của bọn họ, hắn hơn ba mười tuổi rồi, đàn ông lớn tuổi như hắn, con cũng được mấy tuổi rồi. Cho nên Phó Quốc Hoa không thể không cẩn thận, rất lo được lo mất, chỉ cần gió thổi cỏ lay một chút xíu, cũng rất sợ.
Cho nên, đừng nói là đụng cô, ngay cả sờ bụng của cô, cũng không dám dùng sức.
Nhưng cứ nhìn thân thể mềm mại trắng nón của cô, hắn liền kích động, đây là sự dụ dỗ trắng trợn, Phó Quốc Hoa hô hấp càng thêm nặng nề.
Phó Quốc Hoa thở dốc một hơi, nhưng cũng đủ cho câu trả lời, nhưng vẫn kiên định lắc đầu: “.......Em muốn ăn gì phải không? Anh đi nấu cho em? Canh chua cay, hay là cải trắng, em muốn anh gì......anh đi ra ngoài làm...”
An Nặc tức giận, anh mỗi lần đều dùng những lời này để che dấu phản ứng. Rõ ràng nhìn qua đã biết rất muốn. Cô tiếp tục dẫn dụ, mắt như sắp khóc: “ Anh không cần em?”
Phụ nữ có thao cảm xúc vốn là rất không ổn định, An Nặc vừa nói như vậy, lúc này cũng cảm thấy có chút ý tứ như vậy, tuy nói điều kiện như vậy anh cũng rất khó đi ăn trộm, nhưng ai biết được mặc dù không thể bày ra hành động nhưng anh có thể hay không nghĩ đến chuyện đó. An Nặc buồn bực, ngồi ở trên người Phó Quốc Hoa thân thể bắt đầu đi xuống có lại.
Vừa động thân thể liền bị Phó Quốc Hoa kéo lại, nhẹ nhàng trấn an, lôi kéo tay của cô một đường mò xuống dưới, “....Em xem, đây là bộ dạng không muốn sao.”
An Nặc cảm nhận được bộ phận bành trướng kia, tâm tình ngược lại bởi vì điều này mà trở nên khá hơn. “Anh đúng là biết cách quan tâm đến con trai anh.”
Những lời này ngược lại thật sự oan uổng cho Phó Quốc Hoa, hắn làm sao có thể chỉ biết quan tâm đến con mình, phải nói con cùng cô không thể so sánh, có so nhất định cũng sẽ kém, mấu chốt là hắn cảm thấy cô cũng không phải là người nhu nhược. Hơn nữa, vốn thấy cô chịu đựng hắn liền không chịu nổi, huống chi còn thêm đứa bé này. Hắn là một quân nhân, nhất định có thể dùng tinh thần quân nhân, có thể nhịn được.
An Nặc dùng tay nhỏ bé của mình đong đưa vật trong tay, vì cô đang mang thai, nên bộ dáng lại thêm một phần quyến rũ.
Mà Phó Quốc Hoa nét mặt vẫn biểu hiện ra nét rối rắm như vậy.... ...
“Có thể không? Thôi, thôi.” Hắn cảm thấy giọng nói của hắn khàn khàn như đang tố cáo lại lời của hắn.
Mà câu trả lời của An Nặc, là trực tiếp cắn lên lồng ngực của hắn, liếm hai điểm đỏ hồng nổi lên của anh.
Được rồi, mặc dù không nên, nhưng hắn nghĩ An Nặc là một người biết chừng mực, nên chắc cô đã có sự tính toán của mình.
Cô đúng là một tiểu yêu tinh đáng yêu mà.
Chỉ có điều đã lâu Phó Quốc Hoa không được ăn, nên lần này hắn phải cẩn thận.
Thời điểm An Nặc đối mặt với Phó Quốc Hoa, nhất định lớn mất, nằm trên người Phó Quốc Hoa, vừa cắn, vừa liếm.
Mà Phó Quốc Hoa vốn là một cây đuốc, giờ lại chịu sự trêu đùa của An Nặc, lửa này càng đốt thêm thịnh vượng.
Đang muốn ngẩng đầu, muốn đi vào sơn động của cô dịu dàng chậm rãi dò xét.
Nhưng An Nặc lại lắc đầu, từ từ đi xuống.
Cuối cùng cô ngẩng đầu, hướng về phía Phó Quốc Hoa khẽ mỉm cười, sau đó ... ....
Một hớp, liếm một cái.
Phó Quốc Hoa tiếp tục hít vào một hơi, thật lâu, hắn mới muốn khống chế mình, không muốn dùng vật dũng mãnh vào thăm dò địa phương ấm áp trơn trượt của cô nữa, động tác của An Nặc thuần thục hơn so với lần trước. Nhưng số lượng không nhiều và đa dạng, nhưng cũng đủ khiến cho Phó Quốc Hoa kích động không thôi.
Hắn vừa cúi đầu, nhìn thấy cái đầu đen thù lù đang nằm ở giựa hai chân của hắn hoạt động. Phó Quốc Hoa trong lòng căng thẳng, hai tay nắm chặt xuống ga giường.
Thât lâu, hắn mới miếng cưỡng khống chế hô hấp của mình, khạc ra mấy chữ.
“Được rồi....không cần như vây.... ....”
Nhưng An Nặc không dừng lại, cô hỉ hít một hơi.
Sau đó......
Người khác bộc phát.
Sau đó rực rỡ rồi.
An Nặc xong việc đứng lên đi rửa mặt.
Phó Quốc Hoa nằm trên giường vẫn chưa lấy lại tinh thần, chỉ nằm đó, gật đầu một cái.
Đã nhiều năm như vậy, đây còn là lần đầu tiên, hắn nhanh như vậy.....đã xuất ra.... .......
Quả nhiên là tài nghệ lâu ngày không luyện, sẽ dần suy yếu.
Phó Quốc Hoa đắp lại chăm, trầm tư.
An Nặc trở lại trên giường, bộ dáng mệt mỏi, ngã xuống giường nhắm mắt ngủ.
“An Nặc?”
ừng ực một câu, “Em mệt quá.... ......” vừa đưa lưng về phía Phó Quốc Hoa nằm xuống.
Không có phản ứng, Phó Quốc Hoa trầm mặc. Bình thường muốn cho cô đàng hoàng ngủ cô lại không đàng hoàng, lúc này mình rốt cuộc cũng phát tiết được một lần cô lại không làm loạn nữa. Đoán chừng là mệt mỏi, phụ nữ có thai vốn rất dễ mệt.
Đem cô ôm vào trong ngực, Phó Quốc Hoa hít sâu một hơi, cảm thấy trong lòng một mảnh an bình.
Ôm vợ yêu, vẫn nhớ phải che chờ bụng của cô, Phó Quốc Hoa từ từ ngủ.
Chỉ là mơ mơ màng màng, cảm thấy tiểu cô nương xoay người, hướng ngực hắn cọ cọ.
“Quốc Hoa, anh ngủ rồi sao?”
Nghe thấy giọng nói, Phó Quốc Hoa cơn buồn ngủ cũng biến mất, mở mắt ra nhìn cô.
“Sao vậy, muốn ăn cái gì hay là chân lại đau.”
Đối với chuyện buổi tối An Nặc muốn yêu cầu gì đó, Phó Quốc Hoa hầu hạ cũng đã thành thói quen, thậm chí không cần An Nặc mở miệng, hắn đại khái có thể hiểu được yêu cầu của cô.
“Anh có yêu em không?” An Nặc nhìn anh hỏi, giống như hôm nay không nghe được đáp án cô cũng sẽ không ngủ.
Phó Quốc Hoa nghe cô hỏi như vậy, còn cứng ngắc, hắn là một đại lão gia, sợ nhất chính là suốt ngày đem cái gì tình yêu đặt ở khóe miệng. Nhưng hiện tại trời đất bao la phụ nữ mang thai là lớn nhất, hắn còn giao lời trong tim nói cho cô nghe,
“Yên, yêu em, cũng yêu con, chỉ cần những thứ gì có liên quan đến em, anh đều yêu, vĩnh viễn yêu.” Phó Quốc Hoa chưa từng nói chuyện thẳng thắn như vậy, trong nháy mắt, hắn cảm thấy mặt mình nóng lên.
Quả nhiên, An Nặc nhận được câu trả lời, liền lập tức nhắm hai mắt tiến vào mộng đẹp. Phó Quốc Hoa vừa nhìn, thấy cô đã được phục vụ tốt, lúc này mới an tâm nhắm mắt ngủ.
The End
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...