Lời của An Nặc như một tia sét đánh thẳng vào gia đình cô.
Bốn người đối diện đều trợn to hai mắt, ba An Nặc tức giận vỗ mạnh tay xuống bàn: “Con lặp lại lần nữa.”
“Ba, anh ấy rất tốt với con, con cũng chỉ cần có vậy.” An Nặc chân thành nói.
“Không được, nó hơn con nhiều tuổi như vậy, lại làm lính, sẽ không có nhiều thời gian bên con. Hơn nữa con tưởng vợ lính dễ làm sao. Đến lúc đó mấy tháng không được gặp mặt. Con có chịu được không.” Lúc ba An Nặc nói tâm tình vẫn rất kích động: “Trong trường con bạn học không ít, bệnh viện cũng có nhiều nam đồng nghiệp, sao con không tìm một chỗ ở đấy. Đến lúc đó con sẽ thấy con và Phó Quốc Hoa không thích hợp.”
“Ba, không phải vẫn đề có thích hợp hay không, là anh ấy thật lòng với con. Hơn nữa là do con thích anh ấy trước, con từ trước tới nay chỉ thích những người có lòng trách nhiệm, dù người đó là quân nhận cũng được.”
“Con bây giờ còn nhỏ, còn chưa hiểu rõ chuyện này, hai người các con chênh lệch quá lớn. Số tuổi cũng lớn, sau này con nhất định sẽ hối hận, với điều kiện của con bây giờ rõ ràng có thể tìm được đối tượng tốt hơn, nhưng con lại đi chọn nó, rồi con sẽ hối hận, sẽ lại rời bỏ nó. Con có từng nghĩ đến chuyện này chưa, cũng có thể con sẽ làm tổn thương nó. Đến lúc đó, Quốc Hoa phải làm thế nào? Nghe mẹ, con phải tìm người xứng đôi với con về mọi mặt, như vậy con mới có thể hạnh phúc.” Mẹ An Nặc không nhịn được ở bên cạnh nói.
An Nặc biết tại sao ba mẹ lại lo lắng điều này, Dương Thanh Mỹ ban đầu cũng như vậy, gả cho Phó Quốc Hoa sau cũng không an phận bỏ đi theo người khác. Khiến Phó Quốc Hoa bị tổn thương. Nhưng cô cùng Dương Thanh Mỹ không giống nhau, Dương Thanh Mỹ và Phó Quốc Hoa đến với nhau không phải vì tình yêu, cô không biết tương lai cô ta có thể hối hận hay không, bởi vì khi đó cô chưa từng thấy qua thế giới hấp dẫn bên ngoài. Nhưng cô không giống vậy, đối vơi phồn hoa bên ngoài xã hội, cô đã thấy quá nhiều, cũng bởi vì thấy nhiều, cô mới biết Phó Quốc Hoa là loại đàn ông quý giá cỡ nào, cũng biết anh chính là người mình cần. Ở trước mặt anh, cô có thể là chính mình, cũng không cần phải che dấu mặt xấu của cô trước mặt anh.
Mặc dù trong lòng cô biết, nhưng cô lại không thể dùng những lý do này để thuyết phục ba mẹ cô, trong mắt ba mẹ, cô chỉ là đứa con gái mới lớn vừa bước ra ngoài xa hội, mặc dù thông minh, nhưng rất nhiều chuyện vẫn cần phải có ba mẹ chỉ điểm dẫn dắt.
“Cha, mẹ. Dương Thanh Mỹ gả cho anh ấy là có mục đích riêng, khi đạt được cái mục đích đó rồi, cô ta tự nhiên sẽ không nguyện ý ở lại nữa, hơn nữa lòng của cô ta cũng không đặt trên người anh Quốc Hoa. Nhưng con lại thật lòng thích anh ấy, cho nên điểm xuất phát giữa con và cô ta hoàn toàn bất đồng. Khi người khác xuất hiện thì cô ta đương nhiên có thể buông tay, hơn nữa còn là không kịp chờ đợi, nhưng An Nặc cô thì khác, cô sẽ nỗ lực giải quyết vấn đề, cũng Quốc Hoa nói chuyện bàn bạc với nhau.” An Nặc chỉ có thể trả lời như vậy.
“An Nặc, nghe chị đâu, làm vợ lính thật sự rất khổ, em bao lâu mới có thể gặp cậu ấy một lần, công việc của em cũng bận rộn, không có ai chăm sóc không nói, đến lúc ốm đau, cậu ấy cũng không thể ở bên cạnh em được, đến lúc đó em mới nến được mùi khổ của cô đơn, khi đó hối hận cũng đã muộn.” Lời của chị dâu An Nặc nói là lời thật lòng, chuyện này cũng không phải một hai người than vãn, người nghe liền thấy khó chịu, huống chi người trong cuộc.
An Nặc mỉn cười nhìn chị dâu mình, biết bọn họ thật lòng muốn tốt cho cô. Nhìn anh trai, không biết anh ấy định nói gì. Kết quả hắn nhìn thấy em gái nhìn mình, thở dài, chỉ nói một câu: “Anh ủng hộ em.”
Lời này vừa nói xong, liền bị vợ đang ngồi bên cạnh dùng cùi chỏ chọc vào người, hắn nhìn ba mẹ không có phản ứng gì, dáng vẻ như đang suy tính, cũng chưa lên tiếng.
Không phải tất cả mọi người đều phản đối, An Nặc thở dài một hơi, có người tán thành như vậy chuyện này vẫn còn khả năng, chỉ là mọi người đói với chuyện tiếp nhận có chút bất đồng thôi, nếu cô cố gắng, đoán chừng không bao lâu nữa cô có thể gả cho anh rồi.
Vi An Nặc đã cho người nhà đủ thời gian để suy nghĩ, nên khi Phó Quốc Hoa đi tới nhà An Nặc gặp trưởng bối, mọi người mặc dù không có sắc mặt tốt, nhưng cũng không bị lúng túng quá mức. Nhiều lắm chính là thông báo trực tiếp với Phó Quốc Hoa chính là: Không đồng ý.
Đối với kết quả này, Phó Quốc Hoa cũng đã chuẩn bị tâm lý. Ngày hôm qua hắn mới về nhà nói chuyện cụ thể với mẹ, đối với chuyện An Nặc để mắt tới con tri nhà mình, mẹ hắn cực kỳ vui mừng, một là do bà rất thích An Nặc, là sinh viên đại học không nói, dáng dấp lại ưu nhìn, mấu chốt là con trai bà cũng thích. Chỉ cần con trai có thể hạnh phúc, bà còn có mong muốn gì hơn. Chuyện này còn có thể giúp bà mở mày mở mặt, con trai của bà, bà nhìn đương nhiên là tốt ở mọi điểm. Chuyện Dương Thanh Mỹ khiến con trai bà bị tổn thương, trong lòng bà vẫn còn lo lắng.
Cho nên đối với quyết định của con trai lần này bà hết sức ủng hộ, cũng nghĩ đến chuyện gia đình An Nặc có thể phản đối. Không sao, con trai nó có biện pháp, bà cũng không quan tâm. Ủng hộ là đươck.
Phó Quốc Hoa lúc về đến nhà, An NẶc không có ở đây, vẫn còn đi làm ở bệnh viện. Hắn cũng không thông báo cho cô biết. Lần đầu tiên đến gặp trưởng bối nhà cô có thể họ sẽ đồng ý, nhưng cũng có thể không đồng ý, hắn không muốn cô bị kẹp ở giữa hai bên.
Rạng sáng ngày thứ 2, Phó Quốc Hoa xách theo lễ vật đặt mua từ tỉnh thành tới cửa. Đầu tiên là thăm dò thái độ người nhà cô. Hắn nói rõ ý đến của mình, ba mẹ cô cũng không làm ra phản ứng dữ dôi, chỉ nói ba chữ: không đồng ý.
Chỉ là Phó Quốc Hoa vẫn quyết tâm tới, không đồng ý không sao, hắn sẽ dần dần khiến cho họ đồng ý. Có người nói con rể là nửa con trai, Phó Quốc Hoa đã quyết tâm là con rể nhà họ An, thì phải làm con trai nhà họ trước. Trong nhà có chuyện gì hắn có thể làm hắn đều xắn tay vào làm.
Lúc mới bắt đầu, mẹ An Nặc còn ngăn, không để cho hắn làm, nói để người ngoài như hắn làm mấy chuyện này thì còn ra thể thống gì. Nhưng không có hiệu quả. Ba An Nặc nhìn thấy vậy cũng không để cho mẹ cô ngan cản nữa, chỉ nói nếu hắn muốn là cứ để cho hắn làm, dù sao ông nhất quyết không gả con gái cho hắn.
Mấy ngày liên tiếp, Phó Quốc Hoa sáng sớm đã tới nhà, bởi vì là quân nhân được huấn luyện trong một thời gian dài, nên làm bao nhiêu cũng không thấy mệt, tốc độ còn nhanh, mỗi ngày ở nhà An Nặc làm xong hết mọi việc, còn có thời gian về làm việc nhà mình.
Hắn thực sự lấy thành ý như một người con trai của gia đình An Nặc, trọng điểm là hắn thật ra nói không nhiều lắm, đều là dùng hành động thực tế để chứng minh. Hơn nữa, lúc hắn trở lại không thông báo với An Nặc, khiến gia đình An Nặc cũng cảm thấy hắn thật tâm thật ý để An Nặc ở trong lòng. Nếu như hắn cùng An Nặc trở về, con gái nếu còn cứng gắn, nếu là gia đình thương yêu chiều con, khẳng định sẽ đồng ý. Nhưng làm như vậy sẽ tổn thương đến tình cảm của họ, khiến tình cảm giữa con gái và bố mẹ bị sứt mẻ.
Cho nên mấy ngày trôi qua, anh trai An Nặc không nói gì, dù sao từ đầu hắn đã đứng bên phía ủng hộ, là một người đàn ông, hắn đương nhiên biết Phó Quốc Hoa là hàng người gì, người như vậy sẽ không dễ cam kết (hứa), nhưng nếu đã cam kết (nên là gì ta) thì nhất định sẽ coi trọng và giữ lời hứa, cho nên hắn tin tưởng giao em gái cho Phó Quốc Hoa, trừ khi là em gái không muốn hắn chăm sóc, nếu không nhất định Quốc Hoa sẽ chăm sóc cho em gái mình còn tốt hơn cả bọn họ. Điều này khẳng định Ba cũng biết, chẳng qua là quan tâm đến con gái nên suy nghĩ bị rối loạn, cảm giác An Nặc có thể tìm được một người tốt hơn. Nhưng lại không nghĩ đến, tốt hơn không nhất định sẽ thích hợp hơn.
Thật ra thì mấy ngày qua, ba An Nặc cũng không ngừng tự hỏi mình, kết luận cuối cùng cũng giống như anh trai của An Nặc, chẳng qua là một người cha, ông không muốn để cho con gái yêu của mình đi theo người khác một cách dễ dàng như vậy, ông muốn làm khó Phó Quốc Hoa, muốn thử thách làm khó cậu ta.
Nhìn biểu hiện của Phó Quốc Hoa, chị dâu An Nặc là người đầu hàng đầu tiên, cũng dần dần nói tốt cho anh trước mặt bố mẹ chồng. Một người đàn ông âm thầm làm được như vậy, nếu là cô, cô cũng sẽ động lòng. Kế tiếp mẹ An Nặc cũng đầu hàng. Thái độ đối với Phó Quốc Hoa cũng đã tốt hơn rất nhiều. Mỗi ngày hắn làm việc xong nhất đinh sẽ giữ hắn lại uống chén nước, nghỉ ngơi tán dóc với hắn một chút. Nội dung nói chuyện đương nhiên là hỏi thăm tình hình của hắn hiện tại, mục đích rất rõ ràng.
Mà ba An Nặc, vẫn mặt lạnh nhìn Phó Quốc Hoa làm việc ở nhà mình.
Cách hai ngày, An Nặc được nghỉ phép về nhà. Nói gần nói xa cảm giác thái độ của mọi người trong nhà đã thay đổi không ít, vốn còn cảm thấy có chút kỳ quặc, kết quả là ngày hôm sau thấy Phó Quốc Hoa tới nhà cô mới hiểu ra. Thật ra An Nặc muốn nói một câu: “Ngu quá, sao không dùng trí?” nhưng nhìn anh dùng hành động chất phác để đả động lòng gia đình cô, thì trong lòng cô cũng vô cùng cảm động. Anh yên lặng vì cô mà chịu đựng, cô tin tưởng anh có thẻ vì cô mà chống lên một mảng bầu trời, bảo vệ cô thật tốt.
Vì vậy An Nặc cũng không nói gì, chỉ tôn trọng quyết định của anh. Cũng không đem chuyện này nói lại với người trong nhà nữa, chỉ cười cười. Cùng anh cũng thế, trước mặt người nhà, cô tỏ ra rất biết điều, không động thủ tay chân.
Nhưng ánh mắt cô nhìn anh, có thể thấy rõ sự nhớ nhung cùng tình cảm mãnh liệt.
Mẹ An Nặc không đành lòng, đem lão già nhà mình kéo vào trong phòng, hỏi xem ông suy nghĩ thế nào. Ba An Nặc vẫn bình thản hút thuốc, không lên tiếng.. Mẹ An Nặc nhìn thấy vậy, tức giận nói: “Tôi nói ông rút cuộc có quan tâm đến con gái không vậy, trước kia thấy hai đứa chênh lệch quá nhiều, sợ Nhị Nha để tâm vào mấy chuyện vụt vặt, khuyên nó là phải, nhưng hiện tại thì khác, Quốc Hoa đúng là có thành ý, tôi xem nó đối với Nhị Nha rất tốt, sẽ không để cho Nhị Nha khổ đâu.” Sau khi nói xong ngó ba An Nặc, ông vẫn cúi đầu hút thuốc lá, giống như tất cả chỉ tập trung vào điếu thuốc lá ấy.
“Tôi hỏi rốt cuộc ông có nghe điều tôi vừa nói không? Tôi thấy Quốc Hoa so với ban đầu ông đối với tôi còn tốt hơn nhiều.” Mẹ An Nặc nóng nảy nói.
Lúc này ba An Nặc cũng hút xong, ngẩng đầu lên ném điều thuốc xuống đất rồi dùng chân dập tàn thuốc, hướng về phía mẹ An Nặc nói một câu: “Bà nói mò gì vậy, cũng không biết ngượng.” Sau đó vẫy vẫy tay áo đi ra ngoài.
Rúc cuộc vẫn không chịu trả lời. Mẹ An Nặc ở phía sau hừ một tiếng.
Ba An Nặc ra cửa, đi tới sân thấy Phó Quôc Hoa đang xếp gọn lại đống củi đốt trong sân. Ho một tiếng, Phó Quốc Hoa xoay người lại nhìn ông. Lúc này ba An Nặc mới mở miệng: “Ra ngoài nói chuyện với tôi một lát.”
Phó Quốc Hoa buông đồ trong tay, phủi phủi quần áo một trước một sau đi theo ba An Nặc ra cửa. Hai người ở bên ngoài đi dạo hồi lâu, cũng không biết nói những cái gì. Sau khi trở về, ba An Nặc trở về phòng, còn Phó Quốc Hoa tiếp tục đến phòng bếp làm việc mình còn chưa làm xong.
Thấy ánh mắt nghi vấn của An Nặc: “Ba em đồng ý rồi, đừng lo lắng, lát nữa anh sẽ kể tỉ mỉ với em.”
An Nặc nghe anh nói liền bật cười, anh chính là một người đàn ông có thể tin tưởng, chỉ cần đứng ở sau lưng anh, tin tưởng anh, ủng hộ anh là được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...