"Bạn học Ngạo Thiên này." Tôi cười ngắt lời Long Ngạo Thiên, dịu dàng hết mức có thể.
Đó là dấu hiệu cho thấy tôi sắp nổi bão, nếu có Lâm Kiêu ở đây, nhìn thấy biểu cảm này của tôi nhất định sẽ vắt giò lên cổ mà chạy.
"Sao vậy chị?"
Có lẽ Long Ngạo Thiên còn tưởng sức quyến rũ của gã đã đánh gục được tôi, thậm chí còn đá lông nheo với tôi một cái.
Cha mẹ ơi, tôi cảm thấy như mình vừa rớt vào bình mỡ heo ấy.
"Cậu kể về bạn bè mình cả buổi rồi, sao không thấy nói gì về bản thân hết vậy?"
"Tôi hả? Ha ha ha, tôi thì thường thôi, tôi..."
Tôi không muốn nghe tên tởm lợm này phát biểu chút nào, thẳng thừng ngắt lời ngay: "Quả thật là đến người bình thường cũng coi thường cậu."
Tôi nói câu này đã không chút nể tình, nhưng Long Ngạo Thiên lại như nước đổ đầu vịt, thậm chí còn vênh váo.
"Xin lỗi chứ hồi cấp ba, tôi từng theo đuổi hot girl của trường đó."
"???"
Ý gã là sao? Đeo bám hot girl của trường là chuyện hết sức đáng tự hào?
"Thế cơ à? Rồi sao không theo đuổi thành công thế? Do cậu không muốn hay gì?"
"Ờ thì...!cũng có thể nói vậy.
Con gái bây giờ sống vật chất quá, lấy chồng toàn đòi nhà lầu xe hơi, hẹn hò thì bắt con trai trả tiền.
Tôi đã nói với cô ta rằng tôi là con một, sau này tài sản trong nhà đều là của tôi, tiền mua nhà đã có hai chị gái tôi lo nhưng cô ta không chịu nghe, chạy theo một thằng nhu nhược có bố mẹ làm công chức.
Xì, dù sao người theo đuổi tôi còn rất nhiều, ai cũng bảo tôi đẹp trai, điều kiện tốt.
Ha ha ha."
Rốt cuộc làm thế nào mà anh trai tôi bị loại đầu trâu mặt ngựa này hại đến mức phải đi làm shipper giao đồ ăn vậy trời?
"Đàn anh, anh nói mình có hai người chị gái mà, sao lại bảo mình là con một?"
"Trong nhà chỉ có duy nhất mình tôi là con trai nối dõi tông đường, con gái sau này đều phải lấy chồng, mà con gái lấy chồng thì như bát nước đổ đi, sao có thể tính là người một nhà được?"
Đậu xanh rau má, giờ thì tôi đã hiểu sao em gái tôi lại mù quáng vì tình lại đạt mức đỉnh cao.
Loại hàng này cũng coi như báu vật được thì không phải mù quáng nữa, mà là mù mắt cmnr.
Tôi hít một hơi thật sâu rồi từ từ tấp xe vào lề, bật điện thoại lên.
"Chị đang xem bản đồ hả?"
"Không, tôi đang tra Sơn Hải Kinh xem cậu nằm ở trang nào.
Cái thứ hoa c*t lợn cứ tưởng mình hoa đào, trong nhà không có gương thì đái một vũng mà soi mặt mình đi.
Làm phiền cậu nhìn lại bản thân cho rõ ràng đi.
Đừng ỷ rằng chó là bạn thân của loài người mà ngồi đây sủa bậy! Bớt ảo tưởng sức mạnh đi có được không? Lúc nhân loại tiến hóa, cậu trốn ở cái hang nào vậy hả? Ngưỡng cửa của người bình thường cao đến mức nào, khiến cậu bước vào không nổi thế kia?"
"Sao chị ăn nói khó nghe quá vậy? Tính tình khó ưa như vậy, dù có lái xe sang cỡ nào cũng không ai thèm lấy đâu.
Bạn bè tôi bảo sẽ lái xe thể thao đến đón tôi, nếu không phải nể mặt Tuyết Dao thì còn lâu tôi mới thèm ngồi chiếc xe vài triệu tệ này."
"Phải phải phải, da mặt cậu quả thật rất dày, Vạn Lý Trường Thành muốn tu sửa cũng phải đến chỗ cậu đặt hàng.
Gia súc chăn thả trên thảo nguyên chỉ là đồ chơi thôi, trâu ngựa thật sự phải giống như cậu đây này.
Cậu thấy thịt heo lên giá nên tưởng giá trị bản thân cũng tăng theo à? Dám nói chuyện với bà đây kiểu đó? Mỹ nữ thành thị như bà đây không rảnh chơi nhà chòi với cậu.
Cho cậu 5 hào, lại trước cửa siêu thị chơi thú nhún cho tỉnh rồi hẵng nói chuyện với tôi.
Thứ thiểu năng trí tuệ!"
"Chị..."
"Chị chị cái đầu cậu.
Lắc cho não tỉnh rồi hẵng nói chuyện với tôi.
Thứ cá chạch mới dính tí muối đã tưởng mình là hải sản? Rảnh quá thì đi dọn toilet đi, đừng có ở đây lài nhài lải nhải."
"Tôi..."
Long Ngạo Thiên bị tôi chọc tức đến há hốc mồm, vươn tay muốn vồ lấy tôi.
Tôi chộp lấy tay gã, vặn nghe "rắc" một tiếng, Long Ngạo Thiên thét lên đầy thảm thiết.
Đúng là vô tích sự!
Long Ngạo Thiên cãi không lại tôi, đánh cũng không thắng được tôi, đành mặt xám mày tro mà xuống xe.
"Dạo này trời lạnh, đắp đất cho nhiều vào."
Nói xong, tôi từ từ kéo kính xe lên, lái xe thẳng một mạch rời đi.
Lái được một đoạn tôi mới phát hiện Lâm Tuyết Dao không nói không rằng, chỉ ngơ ngác ngồi một chỗ.
Chắc không phải em ấy bị tôi dọa sợ rồi đó chứ?
Chết rồi.
Đã dặn lòng phải xây dựng hình tượng người chị dịu dàng trước mặt em gái nhưng mới nãy lại cầm lòng không đậu.
Em ấy không ghét bỏ tôi chứ? Có khi nào cảm thấy tôi thô lỗ, tục tằng rồi không muốn thân thiết với tôi không?
"E hèm...!Thật ra, bình thường chị không có như vậy đâu.
Mới nãy chị..."
"Mới nãy chị thật lợi hại!"
"Hả?"
Tôi còn đang định nhận lỗi với Tuyết Dao chợt khựng lại, sau đó nghe em ấy không ngừng tuôn lời khen có cánh.
"Làm gì có, làm gì có.
Chị thuận miệng chửi mấy câu vậy thôi, gì mà lợi hại đến mức đó."
"Ha ha ha, em khen quá làm chị ngại luôn á.
Sau này có ai đắc tội với em, cứ nói với chị, chị chửi giùm em cho!"
"Chị! Chị dạy em chửi được không?"
"Dạy em? Không được.
Con nít con nôi học chửi mắng cái gì.
Hơn nữa còn nhiều người đang xem như vậy, ảnh hưởng không tốt đâu!" Tôi vừa chỉ vào máy quay GoPro gắn ở đầu xe vừa từ chối.
Không ngờ khu bình luận không nể mặt tôi chút nào, hùa nhau lăn lộn, khóc lóc om sòm đòi tôi dạy mắng chửi người ta.
[Tụi em cũng muốn học! Tụi em cũng muốn học! Tụi em cũng muốn học! Tụi em cũng muốn học! Dạy tụi em vài chiêu đi mà! Dạy tụi em vài chiêu đi mà! Dạy tụi em vài chiêu đi mà! Xin chị á! Xin chị á!]
[Chị Tuyết Tâm, chị có đi chửi thuê không? Làm ơn đi, em rất cần luôn á!]
[Mở lớp dạy đi mà.
Cầu xin chị.
Em sẽ quỳ nghe giảng!]
[Người bị bệnh hư khóa van nước mắt như em thật hâm mộ chị có thể dùng một hơi chửi cho người ta không chút sức đánh trả.
Mỗi lần em cãi nhau với người ta, lời còn chưa nói ra, nước mắt đã tuôn như suối.
Ức không chịu được!]
"Mọi người thật sự muốn học?"
Khu bình luận tràn ngập [Muốn, muốn], Tuyết Dao cũng gật đầu như giã tỏi.
"Được, về nhà rồi chị sẽ dạy em!"
"Hay quá! Học cãi nhau xong rồi, sau này có bạn trai, em..."
"Em sẽ cãi thắng được nó?"
Chậc chậc, không hổ là em gái của tôi, mới ở cạnh tôi một lát mà đầu óc đã tỉnh táo lại rồi.
"Hả? Không phải.
Em không bao giờ cãi nhau với bạn trai đâu? Người ta định học cãi nhau xong rồi sẽ bảo vệ cho ảnh.]
Amazing.
Vẫn đỉnh cao mù quáng vì tình như cũ!.