Kế Hoạch Dưỡng Thành Hôn Quân

“Đâu cần nàng bận rộn? Bảo bọn hắn đi vào hầu hạ thì tốt rồi.” Lúc này Hoàng thượng mới khôi phục lại tinh thần, đưa tay kéo nàng đến bên người, nhẹ nhàng vòng qua eo nàng, ngửi mùi thơm ở trên người nàng.

“Ngồi cũng là ngồi, chẳng qua là ngâm cho Hoàng thượng ấm trà mà thôi.” Liễu Mạn Nguyệt nhẹ nhàng cười cười, tay giơ lên, ở trên thái dương của hắn nhẹ nhàng xoa.

Hoàng thượng hít một hơi thật sâu, lại nhẹ nhàng phun ra, hai mắt khép hờ, cảm thấy trên đầu có một cây cỏ mềm đặt nhẹ, chợt khẽ thở dài.

“Hoàng thượng còn có chuyện phiền lòng gì vậy? Ngón tay Liễu Mạn Nguyệt dùng sức, nhẹ nhàng xoa.

“Tân hoàng lên ngôi, trong triều người mà trẫm có thể sử dụng…quá ít.”Hoàng thượng chậm rãi mở mắt, hai mắt nhìn về phía bình phong ở trước cửa, hơi có chút xuất thần.

Liễu Mạn Nguyệt trong đầu xoay chuyển, cười nói: “Lão thần nha, có chút cậy già lên mặt là chuyện thường, những người vừa nãy mặc dù không biết là ai, nhưng ngược lại có lẽ là người mà Hoàng thượng trọng dụng, lúc này nên hào phóng với nhóm người kia.”

Thoáng chốc Hoàng thượng bật cười, đưa tay lên sờ cổ tay mịn màng nõn nà của nàng, lại nhẹ nhàng vuốt ve trong lòng bàn tay: “Hứa Tư Thừa kia chẳng qua chỉ là học sĩ viện Hàn Lâm, trẻ tuổi một chút, Thái hậu giám quốc nể là cựu thần được trọng dụng, lúc này không có ai trẫm có thể dùng, chỉ đành phải từ trong những người…. xưa nay không quá đắc ý chọn ra một ít thôi.”

Nghe vậy, giống như là bộ dáng người nọ Hoàng thượng cũng không quá nhìn trúng, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, Liễu Mạn Nguyệt nghi ngờ hỏi: “Chẳng lẽ trong triều không có biện pháp sàng lọc nhân tài?”

“Chọn nhân tài? Có biện pháp gì?”Lông mày Hoàng thượng khẽ nhếch, ngẩng đầu nhìn nàng.

Liễu Mạn Nguyệt hơi sững sờ, chẳng lẽ vương triều Đại Hằng này không có chế độ khoa cử sao? Nếu như không có, mình đâu thể nói lung tung? Suy nghĩ một chút, lúc này mới nói: “Lúc thiếp còn ở trong Các, những đứa trẻ mới vào ngoại trừ chọn lựa tướng mạo, còn phải được giáo viên tuyển chọn những người thiên tư thông minh, có tiềm năng. Phía trên kiểm tra tính tình của những hài tử kia, phân công học nghiệp không giống nhau. Giống như thiếp lười nhác như vậy, nếu không phải bộ dạng xuất chúng, đâu có thể được ở trong núi? Chỉ ở trong Các làm nha hoàn quét sân sợ là người ta cũng chẳng cần đấy.


*học nghiệp: việc học, bài vở & bài tập, sự nghiệp học hành.

“Những người thể cốt tốt, từ nhỏ học những công phu võ nghệ cao cường. Giống như tỷ muội đại Ngọc tiểu Ngọc, từ bé đã biết các nàng có thiên phú trên phương diện nhạc luật, lúc này mới dạy cho các nàng. Hoàng thượng,trong triều đình chẳng lẽ lại không có biện pháp như vậy sao?” Nếu như không có, vậy bọn họ là ở đâu mà tìm được những thần tử này để sai sử?

Hoàng thượng nghe được bật cười, ngẩng đầu đưa tay nắm lấy cái mũi của nàng muốn nhéo: “Ai nói trong triều đình không có biện pháp chọn lựa nhân tài?” Dứt lời, lại khẽ thở dài một tiếng, “Có thì vẫn có, nhưng rốt cuộc cũng không giống nhau.Bề tôi trong triều đình sử dụng, phần lớn cũng là ở các nơi đề cử lên. Có rất nhiều quan lại thế tập hoặc dùng đệ tử của người ta để thay thế, có một ít là học tử của danh sĩ chỉ điểm.Hoặc là trong nhà không người không tiền, đâu có thể lọt vào trong mắt của những danh sĩ, thị tộc này?

*thế tập: cha truyền con nối, học tử: học sinh, không người không tiền: không có người thân làm quan, không có tiền để theo học danh sĩ.

“Nhiều tài tử trong những thị tộc này đưa ra, có thể bọn họ không vào trong triều đình, nhưng lợi ích cũng liền thân, sớm đã chia ra thuộc về phe phái nào đó, cho dù là vào trong triều, cũng không thật lòng để triều đình sử dụng. Giống như những thế gia kia, cho dù triều đình luân chuyển mấy đời, cũng không làm bị thương đến căn cốt của bọn họ. Nếu như gặp loạn lạc, sẽ tránh ở một bên, chờ đại thế của thiên hạ rõ ràng lên, mới có thể đi tới nương nhờ. Cho dù có sớm nói rõ rồi, cũng sẽ chọn chỗ cùng bọn hắn có liên quan.”

*đại thế: xu hướng chung, tình hình chung. Thế gia: nhà làm quan, căn cốt: căn = rễ cây, cốt = khung xương

Liễu Mạn Nguyệt lúc này mới chợt hiểu, không ngờ như thế, hắn cũng không phải là lo lắng trong triều hoàn toàn không có người, mà là trong triều chia làm đảng phái, lợi ích liên lụy quá nhiều quá lớn, sợ là đem quyền lực của hoàng đế đi mất cũng không phải là không có khả năng.

“Hoàng thượng…..” Suy nghĩ một chút, Liễu Mạn Nguyệt khom người xuống, tiến tới trán của hắn thấp giọng hỏi, “Hoàng thượng có muốn thử một chút không......ra một cái đề mục, bảo những học tử biết chữ biết văn tới trả lời, không chừng có thể tuyển được người đắc dụng.

Hoàng thượng lại nâng mắt nhìn nàng, trên mặt mang theo bộ dáng tự tiếu phi tiếu: “Cái chủ ý này là nàng tự mình nghĩ?”

Chớp mắt hai cái, Liễu Mạn Nguyệt chỉ đành phải nói: “Lúc còn chưa xuống núi, bọn họ đã làm như thế, ra một cái đề bài, bảo bọn học sinh tới làm, người nào trả lời tốt, hiển nhiên là đắc dụng.”


“Tiền triều, từng dùng qua biện pháp phân khoa thủ sĩ. Lúc Đại Hằng mới ổn định, cũng dùng qua hai năm, chỉ là khi đó, tra ra chuyện gian lận, bị đại thần trong triều hợp lại viết một lá thư, lúc này mới dừng lại.”

“Bởi vì có chuyện gian dối liền vứt bỏ không cần? Đây không phải là vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn sao?”

Hoàng thượng gật đầu, cười lạnh một tiếng:”Bọn họ đâu sợ vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn? Chẳng qua là sợ mấy người trong đợt tân tuyển này cản trở con đường của bọn hắn thôi.”

Cái khung vốn đã lắp xong, kể ra các thị tộc lớn đã chia lợi ích, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện mấy cái rễ cỏ không biết ở đâu ra muốn chia một chén canh, ai có thể thật lòng thừa nhận quan hệ? Nếu không, chẳng qua là trong một huyện xuất hiện một chút chuyện gian lận, sao có thể ầm ĩ đến tận trên triều đình? Còn không biết chuyện kia bắt đầu rốt cuộc là thật hay giả đây, hoàng đế đồng ý với bọn họ cứng rắn lui trở về một bước đây.

“Vậy......Hoàng thượng là muốn?”

“Trẫm, muốn một lần nữa dấy lên phân khoa thủ sĩ, chẳng qua là….” Nói xong, hai đầu lông mày ngưng tụ lại ưu tư, “Phải hành sự như thế nào.”

Bây giờ, chính là muốn nghĩ biện pháp cùng những đại thần trong triều, người trong thế gia đấu trí đấu dũng. Ra cái chủ ý nhỏ cùng Liễu Mạn Nguyệt động não còn có thể được, nhưng thật sự muốn cùng những lão hồ ly thế thế đại đại trong triều kia động não đấu trí đấu dũng, nàng cũng không có cái bản lãnh kia.

Suy nghĩ một chút, bỗng cười nói: “Hoàng thượng bây giờ chẳng qua là nghĩ làm sao từ trong đám đệ tử rải rác trong dân gian tuyển ra những người tốt, không bằng nghĩ cái biện pháp, phát động học đường. Giống như biện pháp ở trong Các, dạy dỗ hài tử từ khi còn nhỏ, lớn lên rồi so với tuyển chọn từ bên ngoài còn không phải là đắc dụng hơn chút ít sao?” Đã có ví dụ của Tiên Các ở phía trước, Liễu Mạn Nguyệt nói những lời này cũng không sợ Hoàng đế nghi ngờ nàng, có chuyện gì cũng có thể lấy Tiên Các chụp vào.

Hoàng thượng hơi sững sờ, có chút xuất thần: “Học đường mặc dù có, nhưng cũng chỉ là bảo những đệ tử trong nhà thần tử đi vào học một ít làm thơ ngâm (câu) đối phong hoa tuyết nguyệt, nhưng không có ai tính cả học sinh có ý chí trong bần hàn dốc lòng cầu học cùng dạy dỗ cả….” Chợt, tiểu hoàng đế đưa tay lên kéo bàn tay nhỏ bé ở trên thái dương mình xuống, Liễu Mạn Nguyệt bị hắn ôm ngang kéo vào trong ngực.


“Đầu óc này của Nguyệt Nhi, ngược lại là càng ngày linh động hơn rồi. ” Trên mặt Hoàng thượng mang theo ý cười, đặt nàng ở trong ngực của mình, cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại, đầu lưỡi cọ xát hồi lâu,, mới ngẩng đầu lên, “Xem ra trẫm gọi nàng tới đây, thật sự là không có sai a.”

Bị hắn hôn đến mức thở gấp không ngừng, thấy hắn lúc này mới chịu ngẩng đầu lên, giận dỗi nhìn hắn mổ cái, giãy dụa đứng lên đến bên cạnh ngồi không thèm phối hợp với hắn, đầu cũng không cho hắn xoa nhẹ.

Thấy bộ dáng nàng như vậy, Hoàng thượng đưa tay lên cứng rắn kéo tay của nàng một cái, miết miết ở trong lòng bàn tay, khóe miệng mỉm cười, tay phải cầm bút lên vừa nghĩ, vừa viết gì đó ở trên giấy.

Trong lúc nhất thời, bên trong phòng yên tĩnh không tiếng động, thật lâu, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

“Vào đi.” Trong miệng mặc dù nói vào đi, nhưng tay trái vẫn kéo cổ tay mềm mại của Liễu Mạn Nguyệt, Tiểu Châu Tử từ bên ngoài cúi đầu đi vào, mang theo một bình nước đổi lại bình nước còn một nửa đã nguội lạnh kia, đứng ở một bên thấp giọng nói: “Hoàng thượng, vừa rồi Thái hậu đưa điểm tâm tới đây.”

Hoàng thượng chỉ “Ừ” một tiếng, mí mắt cũng không nâng lên.

“Chu tần, An tần, Ngọc tần, Vương Phương Nghi, Lý Lương Nhân, Lâm Tài Nhân, Tôn thải nữ, Triệu thải nữ, Hà thải nữ...... Cũng đưa tới.” Tiểu Châu Tử nhớ được rất có thứ tự, một hơi báo ra danh hào của những phi tần này, thở mạnh một hơi cũng không có.

Hoàng thượng khẽ nhíu mày, giơ tay lên phất phất: “Đều đổ bỏ đi! Ai cũng không ăn!”

“Vâng” Tiểu Châu Tử đáp một tiếng, thấy không có phân phó gì hết, mới lui ra ngoài.

Hắn vừa mới đi ra khỏi cửa, Liễu Mạn Nguyệt đã không nhịn được bật cười.

Nghe thấy tiếng cười của nàng, Hoàng thượng liếc mắt nhìn về phía nàng, thấy nàng nửa che miệng, bên trong lúm đồng tiền kia ấp ủ bộ dáng cười trên nỗi đau của người khác, tay có chút dùng lực, kéo nàng vào trong ngực, thấp giọng cắn răng nói: “Chẳng lẽ Nguyệt Nhi muốn nếm thử mùi vị của những điểm tâm này?|”

“Thiếp cũng không có phúc khí lớn như vậy đâu.” Mắt Liễu Mạn Nguyệt cong lại giống như mặt trăng, sóng mắt khẽ chuyển, giả vờ than thở một tiếng: “Haiz, ai biết món ăn trong mâm, từng hạt từng hạt đều vất vả.”


“Nếu không trẫm bảo bọn họ đưa đến chỗ nàng ở đi, có lẽ là tay chân của Tiểu Châu Tử không có lưu loát như vậy, bây giờ còn không có đổ bỏ toàn bộ đâu.” Hoàng thượng cúi đầu, đem răng ở tai nàng khẽ cắn, một chút cũng không dám dùng lực.

“Thiếp cũng không dám, nếu để cho các nàng biết thiếp ăn điểm tâm các nàng làm, các nàng còn không ăn hết thiếp?”

Giọng nói của nàng mềm mại vô cùng, hai người ghé vào một chỗ, ngọn lửa kia ở trong lòng lại đốt lên, Hoàng thượng thấp giọng nói một câu: “Trẫm cũng muốn ăn ngươi….”

“Hoàng thượng, đây là thư phòng đấy.” Liễu Mạn Nguyệt bận rộn rút tay trở lại, ngồi thẳng người, nghiêm trang nói.

Bây giờ đột nhiên lại chuyển thành cái bộ dáng đứng đắn như vậy, lại làm cho trong lòng người ta vừa tức vừa buồn cười, giơ tay lên ở trên mặt nàng nhéo một cái: “Cũng được, một lát sẽ phải dùng bữa tối rồi, hay là giữ nàng lại, chờ tối rồi lại dùng.”

Hoàng thượng ở đó vừa suy nghĩ vừa viết cái gì đó, một lát sau, bên ngoài truyền tới, nói là lại có người yết kiến Hoàng thượng, Liễu Mạn Nguyệt đứng dậy thối lui đến sau tấm bình phong, cầm Đào Tô mình vừa mới ăn một nửa thong thả cắn, thỉnh thoảng lại nghe một bên tai.

Bên ngoài tới giống như là một lão thần, nghe giọng nói giống như chừng năm mươi sáu mươi tuổi, người này nói chuyện chậm rãi, phàm là Hoàng thượng hỏi những gì, tất cả đều nói tròn trịa, cẩn thận vô cùng.

Liễu Mạn Nguyệt nghe vào trong tai, trong lòng không khỏi khẽ thở dài một tiếng: nếu như trong triều đều là lão hồ ly như vậy, thì tiểu hoàng đế vừa mới kế vị, hắn mới khó chịu như thế.

Bên ngoài nói chuyện xong, Hoàng thượng liền dẫn Liễu Mạn Nguyệt ra khỏi Điện Hồng Tâm. Liễu Mạn Nguyệt vốn là mặc trang phục thái giám, Bạch Oánh thừa dịp nàng đi theo Hoàng thượng ra khỏi cửa lại dán ở trên hai má của nàng thứ đồ mỏng như cánh ve, ý đồ cứ như vậy mà đem tướng mạo của nàng sửa lại năm sáu phần, nhìn giống như là một tiểu thái giám tuấn tú.

Cứ như vậy cúi đầu đi theo phía sau Hoàng thượng ở giữa bọn thái giám, cho dù là có người nhìn nàng mấy lần, cũng nhất định sẽ không nhận ra nàng là ai.

Vừa ra khỏi điện Hồng Tâm, hướng về phía Thính Vũ các.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui