Kế Hoạch Dưỡng Thành Đồng Dưỡng Phu

Đồng dưỡng phu mười ba tuổi, Diêu Tín Hoa mười tám tuổi.

Nàng ngẩng đầu lên nhìn thân hình cao cao của hắn: “Ngươi có biết là bộ dạng ngươi như vậy là quá nhanh không?”

Hắn buông tầm mắt xuống, nhìn chằm chằm khuôn mặt giống như phù dung của nàng: “Có thể là ngươi héo rút đi?”

“Ngươi, nói, gì --!?”

Nàng tức giận bắt lấy khuôn mặt vẫn thủy nộn như cũ của hắn, cũng không để ý thắt lưng bị hắn ôm lấy, ôm vào trong ngực. Nàng nhụt chí buông tay ra, gối lên đầu vai hắn.

Theo phương pháp đo của hiện đại mà nói, nàng cao 158cm, mà hắn cao 168cm.

Ai – tựa hồ như mới hôm qua hắn vẫn là tiểu đáng yêu mặc cho nàng chà đạp, hôm nay liền biến thành tiểu bá vương cao lớn áp bách nàng.

“Nhưng ngươi không cần đắc ý, cứ tính là ngươi rất cao đi, cũng vẫn là đồng
dưỡng phu tùy cho ta sử dụng thôi! Hừ hừ! Khế ước bán mình của ngươi nằm trong tay ta, không thể chống chế!”

Hắn lơ đễnh, “Đó là ngươi
thừa dịp ta ngủ vụng trộm đem dấu tay ta ấn lên, không tính được. Huống
chi ta từ đầu đến cuối cũng chưa thấy rõ trên mặt viết cái gì nữa.”

“Ngươi cho là ngươi kích ta ta sẽ đem khế ước bán mình ra cho ngươi xem, để
cho ngươi có cơ hội tiêu hủy sao? Nghĩ cũng đừng nghĩ tới.” Từ khi nàng
phát hiện hắn tăng trưởng theo năm tháng, tiểu đáng yêu càng ngày càng

trở nên không nghe lời, liền nảy ra một kế, viết khế ước bán mình, sau
đó thừa dịp hắn đang ngủ, vụng trộm lấy ngón tay hắn ấn dấu tay. Có nghĩ là nô dịch hắn cả đời.

Nàng lại không biết, từ khi hắn bị nàng
lừa hứa hẹn cả đời hồi còn nhỏ, liền căn bản không nghĩ tới rời khỏi
nàng nửa bước. Chẳng sợ tương lai một ngày kia nàng không cần hắn, hắn
cũng hạ quyết tâm muốn đi theo nàng đi đến chân trời góc biển.

“Này, bỏ lộc sơn chi trảo của ngươi ta, ta muốn kiểm tra bộ ngực ngươi!”

Nữ nhân này biết nàng đang nói cái gì sao?

Nàng gọi tay hắn là “lộc sơn chi trảo”, nói lên rằng nàng đã dần dần xem hắn là nam nhân mà đối đãi, mà không phải là tiểu nam hài lúc đầu tùy thời
bị nàng ôm lấy tùy ý ăn trộm đậu hũ non. Nhưng từ khi hắn mười một tuổi, nàng lại thường kéo mở y phục trước ngực hắn, nói là muốn kiểm tra, căn bản chính là khiêu khích!

Diêu Tín Hoa làm sao quản hắn nghĩ
nhiều như vậy, chỉ một lòng lo lắng tiểu tiểu đáng yêu trong suốt của
nàng có một ngày dị biến thành dã nhân cả người toàn lông lá mà thôi.
Cho nên mới không có việc gì liền kéo mở y phục hắn kiểm tra xem hắn có
mọc lông ngực hay không. Kỳ thật nàng cũng biết nam hài tử mười hai mười ba tuổi cũng không thể phát dục khủng bố như vậy, nhưng đó gọi là phòng hoạn lúc chưa xảy ra mà thôi. Mặt khác chính là hắn càng ngày càng
không cho nàng ôm hắn vào trong ngực, mượn cơ hội này còn có thể hoài
niệm thời gian tốt đẹp trước kia có thể không chút cố kỵ nào ăn nhiều
nộn đậu hủ một chút.

Ừ ừ, vẫn bóng loáng như trước kia a… Chẳng
qua không còn non mịn như hồi nhỏ, bây giờ trước ngực đã có chút cơ bắp. Ha ha, sờ lên cảm xúc nhất định tốt lắm…

Nghĩ vậy, ngón tay thon dài đã sắp sờ lên. Lúc chỉ còn xíu nữa thôi là chạm vào lại bị một đôi tay khác gắt gao nắm giữ.

Diêu Tín Hoa bất mãn ngẩng đầu trừng hắn: hắn là đồng dưỡng phu của nàng
nha! Cho nàng sờ một chút sẽ chết à? Lại nói trước kia cũng không phải
là chưa sờ qua.

Ánh mắt Diệp Thiếu Phong phun lửa, chỉ hận không thể đem nàng thần kinh thô giáo huấn một chút.

“Làm gì làm gì? Đấu mắt a! Ta cũng sẽ không bị ngươi đánh bại đâu nga!” Diêu Tín Hoa thật nỗ lực trừng lớn mắt, kết quả là phát hiện vẫn không bằng
người ta trời sinh mắt to sáng ngời hữu thần, đành phải buông tha, thay
đổi chiến thuật: “Ngươi không cho ta sờ ta càng muốn sờ! Nếu không hôm
nay không cho ngươi ăn cơm!”

Nàng cũng thật là. Thế nào mà lại không nghĩ tới biện pháp lợi hại này chứ?


Khóe miệng Diệp Thiếu Phong vừa kéo.

Mới vừa cho rằng nàng đã đem hắn coi như người lớn, nguyên lai là do hắn
hiểu lầm. Trong lòng nàng, hắn vẫn là đứa nhỏ da lông ngắn sợ bị đói
bụng năm đó. Nàng lại không biết, một hai năm gần đây, dù hắn chưa bước
ra khỏi cửa, nhưng lại nhận thức một người bán hàng rong ngẫu nhiên ghé
vào miếu tránh mưa. Lúc đó trong miếu không có người khác, người bán
hàng rong cùng hắn nói chuyện, lại ngẫu nhiên thấy sản phẩm hắn hàng
ngày thêu thùa, vô cùng ngạc nhiên, hỏi thẳng hắn có chịu bán cho hắn
hay không. Hắn cũng không biết mình làm gì đó cư nhiên cũng có thể đổi
lấy tiền, rất vui mừng, đáp ứng ngay. Từ đó về sau, hắn cùng người bán
hàng rong ước định ngày, hắn bán người đó mua, nhưng lại làm khởi tiểu
mua bán của đại gia.

Hắn ngày thường không bước ra cửa miếu, có
tiền tự nhiên cũng không có gì để tiêu xài, liền chon toàn bộ dưới một
gốc cây đại thụ trong miếu.

Bởi vì Diêu Tín Hoa luôn dặn dò hắn
không thể bước ra khỏi cửa miếu cũng như không được nói chuyện với người lạ, cho nên hắn mơ hồ cảm thấy nếu nàng biết hắn cùng người bán hàng
rong “ám thông xã giao”, nhất định sẽ giận dữ. Có khi còn có thể đem hắn một mạch đuổi ra khỏi nhà cũng không chừng. Vì thế ai hắn cũng không
nói cho, âm thầm tích trữ tiền riêng, đề phòng vạn nhất.

Vốn hắn
là do Diêu Tín Hoa giáo dưỡng từ nhỏ, giáo huấn đều là quan điểm của
chính nàng, nhưng tổng cũng không phòng được các khất cái khác trong
niếu nói với hắn mấy chuyện này nọ. Hơn nữa hắn trời sinh thông minh,
tâm cũng như linh lung, không ít chuyện tình lướt sơ qua đã thấu, cho

nên tâm tư so với Diêu Tín Hoa nghĩ thành thục hơn.

Diêu Tín Hoa
thấy hắn không nói chuyện, tưởng hắn sợ, cười dâm đãng hai tiếng: “Hắc
hắc, khả thiên hạ, ngay từ đầu ngoan ngoãn cho ta sợ có phải tốt hơn
không, làm gì bắt ta phải nói ra mấy lời làm tổn thương tình cảm chứ?”
Nói xong không khách khí mà khinh bạc hắn.

Diệp Thiếu Phong thế nào để nàng dễ dàng thành công? Muốn sờ là sờ sao? Đại gia liền lễ thượng vãng lai tốt lắm.

Tay DIêu Tín Hoa vừa chạm lên ngực Diệp Thiếu Phong, bộ ngực của mình đã bị một đôi tay thon dài khác phủ lên. Nàng hét lên một tiếng, nhảy dựng về phía sau, một bộ dạng sắp ngất đi được: “ Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi làm gì đó!?”

Diệp Thiếu Phong cúi đầu xem xem bàn tay mình, mặt không biểu cảm trả lời: “Đáp trả công bằng.”

Gò má nàng nhiễm màu: “Công bằng cái quỷ nhà ngươi! Ngươi là đồng dưỡng
phu của ta, cống hiến thân thể cho ta sờ là nghĩa vụ! Ta là chủ tử của
ngươi! Ngươi làm sao có thể dĩ hạ phạm thượng!”

Thiết, trước kia hắn cũng không phải là chưa “dĩ hạ phạm thượng” qua.

Hắn quay đi tiếp tục công việc thêu thùa, quăng nàng ở một bên giơ chân kêu rên.

Chậc chậc, gần đây tú công (khả năng thêu thùa) của hắn càng ngày càng tiến bộ a.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận