Kế Hoạch Dưỡng Thành Đồng Dưỡng Phu

Diệp Thiếu Phong rất may mắn, hắn còn chưa kịp tưởng tượng, đã thấy được bức họa này.

Thì ra là trong trạm dừng chân đã có khách đến trước, có nam có nữ có già có trẻ, giống như toàn gia đình đang nổi lửa nấu cơm.

Mặc dù không phải sơn hào hải vị gì, nhưng mùi canh nóng hổi cũng đủ làm
Diêu Tín Hoa thèm thuồng rồi. Quan trọng nhất là, nàng rõ ràng ngửi được mùi thịt thơm ngào ngạt. Cho nên khi nàng nhìn thấy Diệp Thiếu Phong
lấy ra bánh bao nguội ngắt cùng quả dại từ trong bao quần áo cảm thấy
hết sức buồn bã.

Diệp Thiếu Phong an ủi nàng: “Chờ vào thành liền dẫn ngươi đi ăn thịt kho. Ngoan, ăn trước chút bánh bao lót bụng đi.”

Diêu Tín Hoa không nhận bánh bao, ngược lại đi nhéo mặt hắn: “An ủi người
phải có bộ dạng của an ủi người chứ! Ngươi bày cái mặt đầu gỗ này cho ai nhìn hả?”

Diệp Thiếu Phong nặn ra một khuôn mặt tươi cười, lặp
lại một lần: “Chờ vào thành liền dẫn ngươi đi ăn thịt kho. Ngoan, ăn
trước chút bánh bao lót bụng đi.”

“Tốt xấu gì…” Ánh mắt nàng bắt
đầu bay về hướng nồi thịt. Mỹ nam thật sự là chỗ nào cũng tốt, chỉ là
không thể lấy ra lấp bao tử a.

“Hai vị nếu không chê, cứ tới đây cùng ăn đi!” Phụ nhân đang nấu cơm cười meo meo kêu bọn họ.

Thật ra từ khi bọn họ vừa bước vào, người ta đã chú ý đến rồi. “Lòng dạ Tư
Mã Chiêu” của Diêu Tín Hoa đương nhiên cũng sớm bị nhìn thấu.

Không cho Diệp Thiếu Phong thời gian khách khí, Diêu Tín Hoa đã sớm hoan hô
một chân phi qua. “Vậy chúng ta cũng không khách khí!”

“Trên chân vị muội tử này có thương tích?”

Diêu Tín Hoa khoát khoát tay: “Không có việc gì không có việc gì! Không cẩn thận bị trật mà thôi!”

“Cha hắn, mang rượu thuốc của chúng ta ra.”

Diêu Tín Hoa liên thanh cự tuyệt: “Không cần không cần! Ta cũng sắp khỏi
rồi! Chỉ cần lại ăn thêm một chén canh thịt nóng hổi nữa thì có thể sẽ
khỏi hẳn!”

Ai ngờ đột nhiên toát ra một giọng nói không hài hòa: “Coi chừng biến thành heo mập!”

Lông mày Diêu Tín Hoa lập tức dựng lên: “Là ai nói? Có gan đi ra đây cho
ta!” Vừa nhìn thì ra là một nam hài tử cũng nhìn chằm chằm canh thịt như nàng, bên cạnh còn có một tiểu cô nương vô cùng thanh tú. Đoán là hài
tử của phụ nhân kia. Nàng biến sắc mặt nhanh như lật sách: “Ai nha, đây
là hài tử của tỷ tỷ phải không, thật là thông minh lanh lợi a!” Xú tiểu
tử, cứ chờ đó!

Phụ nhân múc một chén canh thịt to đưa cho Diêu Tín Hoa, cười nói: “Tiểu hài tử không hiểu chuyện, muội muội không cần để ý.”

Diêu Tín Hoa nhận lấy, vừa hả hê liếc qua nam hài vừa nói: “Đâu có đâu có.
Một nhà tỷ tỷ muốn đi nơi nào?” Xem bộ dạng bọn hắn không giống như
chuyển nhà, giống như là đi giang hồ biểu diễn. Nhìn trượng phu của phụ

nhân vẫn chưa lên tiếng, bộ dạng trung thực, thân thể cũng rất cường
tráng, mặc cũng là y phục gọn gang tiện di chuyển.

“Đi khắp tứ
xứ, diễn xiếc tạp kĩ, kiếm miếng cơm ăn.” Phụ nhân vừa nói chuyện vừa
xới cơm, “Bên kia là xe ngựa của chúng ta. Muội muội đây là muốn đi nơi
nào?”

“A… chúng ta?” Diêu Tín Hoa nhìn canh thịt, lại nhìn Diệp
Thiếu Phong đang lặng lẽ ăn cơm. Cho tới bây giờ cũng không có mục đích
cố định, bỗng dưng nổi hứng chiếm đa số, tự dưng bị hỏi, ngược lại nhất
thời không nghĩ ra địa danh.

“Đi đâu?” Phụ nhân chợt cực kì nghiêm nghị hỏi lại một lần.

Diêu Tín Hoa sững sốt, sau phát hiện không phải là hỏi nàng.

Thì ra hai hài tử kia đang ôm chén cơm lén chuồn ra bên ngoài. Bị mẫu thân
quát, sợ đến đứng lại, liền đầu cũng không dám quay lại.

“Nương…” Hai hài tử giống như con mèo nhỏ mới sinh, khiếp khiếp nhược nhược.

“Không cho đi! Quay về ngoan ngoãn ăn cơm cho ta!”

“Nhưng mà nương…”

Giọng phụ nhân mềm xuống một chút: “Nương biết tâm tư của các ngươi, nhưng chúng ta không có dư sức lực để làm.”

“Nương ---“ Hai hài tử quay đầu lại, đều cong môi.

Diêu Tín Hoa cùng Diệp Thiếu Phong hai mặt nhìn nhau, không hiểu nguyên do.

“A --- thì ra là vậy.” Khóe miệng Diêu Tín Hoa mang theo ý cười xấu xa.

Sau khi dùng cơm xong, Diêu Tín Hoa dụ dỗ tiểu cô nương nói ra vừa rồi bọn
họ muốn đi đâu. Thì ra trong bụi cỏ bên ngoài trạm dừng chân có một con
chó nhỏ bị người ta vứt bỏ đang nằm, gãy một chân, rất đáng thương. Đoán là hai hài tử muốn ôm nó về nuôi, cha nương lại không đồng ý.

“Ta có thể chữa cho nó!” Nàng dương dương tự đắc, một bộ dạng thiên hạ duy ngã độc tôn.

“Thật!?” Bốn con mắt lập tức sáng long lanh.

“Đương nhiên là thật! Nhưng ta có một điều kiện.” Ý cười xấu xí lan đến tận trong mắt.

Diệp Thiếu Phong bỗng nhiên muốn chạy trốn, nếu như bây giờ nàng không dựa vào trên người hắn.

Đáng tiếc đây thật sự là cơ hội tốt ngàn năm có một, nàng mới sẽ không cho
hắn chạy mất. “Nếu như các ngươi có thể khiến cho đại ca ca này kêu ta
một tiếng Tỷ tỷ tốt --- ta không chỉ trị thương cho con chó nhỏ này, ta
còn đáp ứng các ngươi sẽ nuôi nó!”

Bốn con mắt sáng long lanh lập tức chuyển sang khuôn mặt đau khổ của Diệp Thiếu Phong: “Đại ca ca!”


Diệp Thiếu Phong không biết cái này có phải gọi là “ép Thiên Tử lệnh chư
hầu” hay không. Chỉ có thể nói với tính cách không buông tha cho bất kì
cơ hội nào có thể lợi dụng được của Diêu Tín Hoa, đi làm khất cái thật
là uổng phí. Nàng nên làm thương nhân mới đúng --- gian thương.

“Đại ca ca!” Sáng long lanh cộng thêm tha thiết.

Thật ra thì các ngươi cũng bị lừa! Cho dù các ngươi không cầu nàng, nàng
cũng sẽ chữa trị cho con chó nhỏ kia! --- Hắn muốn nói như vậy cỡ nào a! Nhưng vào giờ phút này hắn như thế nào nói ra miệng được đây?

Da đầu a! Cứng rắn lên! “Tỷ…”

“Tỷ?” Sáu con mắt sáng lên.

Lý trí a! Nhanh đi sang một bên đi! “Tỷ…”

Bốn bàn tay nhỏ bé khẩn trương bắt lấy ống tay áo của hắn.

Một giọt mồ hôi lạnh lăn xuống trán --- “Tỷ à ờ…”

“Cái gì? Ta không nghe rõ!”

“Tỷ… tỷ tốt…”

Diêu Tín Hoa cười như nở hoa trên mặt: “Tiểu Phong ngoan, mang hòm thuốc của ta ra đây đi.”

Diệp Thiếu Phong lập tức quay đầu đi.

“Đại ca ca đỏ mặt!” “Đại ca ca ngay cả lỗ tai cũng đỏ! Đại ca ca bị bệnh sao?”

“Yên tâm yên tâm, đại ca ca chỉ đang xấu hổ mà thôi.” Ôi! Ánh mắt trời rực rỡ cỡ nào! Cuộc sống tốt tốt đẹp dường nào!

Trong nháy mắt, mỹ thanh niên xấu hổ cũng bị cảnh tỉnh, nếu sau này bọn họ có hài tử, tình huống hôm nay nhất định sẽ không ngừng lặp lại. Thật là…
Không rét mà run a…

Kết quả Diêu Tín Hoa nhờ vào chữa khỏi vết
thương ở chân cho con chó nhỏ, thành công thắng được tôn kính cùng tin
cậy của hai hài tử, cũng tiếp nhận ý tốt của gia đình bọn họ, đi theo xe ngựa cùng nhau vào huyện thành. Nhưng lại cự tuyệt lời mời tiếp tục đi
chu du cùng nhau, ôm chó con rời đi.

Trước khi chia tay, Diêu Tín Hoa sờ đầu hai hài tử đang lưu luyến không rời, cười an ủi bọn họ: “Nếu như các ngươi có duyên với nó, nhất định sẽ còn gặp lại. Trước khi gặp
lại, các ngươi nhất định phải cố gắng lớn lên!”

Diệp Thiếu Phong mở quầy hàng bắt đầu bán nhan --- theo Diêu Tín Hoa.

Chỉ có vào lúc này, Diêu Tín Hoa mới cho phép hắn xuất đầu lộ diện. Mà nàng lại giấu đầu giấu đuôi núp ở một bên, y như tiểu tức phụ.

Gian
hàng họa buôn bán cũng không tệ lắm, có mua tranh có sẵn, có yêu cầu vẽ
chân dung. Còn có vài người vô sỉ, một văn không trả, lại cứ đi tới đi

lui dưỡng mắt. Nói tóm lại, chính là “có tiền thổi phồng tiền, không có
tiền thổi phồng người”.

Bọn họ cũng không tham, khi lợi nhuận đủ
để chi tiêu cho mấy ngày lại thu quán. Cũng sợ làm náo động quá rước lấy phiền toái không cần thiết.

Bên kia Diệp Thiếu Phong cực kì bận
rộn, bên này Diêu Tín Hoa trêu chọc vật nhỏ còn chưa hồi phục tinh thần
hoàn toàn --- a, nó cũng không phải chó con, mà là một con sói con.

“Hoan nghênh gia nhập bang lưu lạc Ngũ Hồ Tứ Hải, Tử Tử!”

“Ô ---“

“Hả? Ngươi nói ngươi thích tên của ngươi? Thật tốt quá! Thật biết nghe lời thật biết nghe lời!”

Cái mũi nhỏ cau cau. “Ô ô ---“

Nàng chụp cái đầu nhỏ của nó: “Yên tâm, ta nhất định sẽ huấn luyện ngươi thành chó nuôi trong nhà trung thành nhất thiên hạ!”

“Ô…!” Tử Tử nhất thời hỏa khí công tâm, hôn mê.

Sau giữa trưa trời nắng gắt, nướng đến mức Diêu Tín Hoa hơi cháy đen. Đang
định nói Diệp Thiếu Phong còn bao lâu nữa mới bán xong, một bóng đen phủ lên, ngăn cách ánh mặt trời, nhất thời rất mát mẻ.

Không cần quay đầu lại cũng biết là hắn. Kì quái là, hắn đứng đó cũng không nói chuyện, chỉ thở dài một tiếng.

“Sao vậy?” Nàng tò mò hỏi.

Giọng hắn đầy ý nghĩ sâu tính kĩ: “Ta nghĩ rồi --- nếu sau này chúng ta có hài tử, vẫn từ ta chăm sóc thôi.”

“Gì?” Mặc dù nàng vốn tính toán quăng hết việc chăm sóc ăn uống ỉa đái của
trẻ sơ sinh cho đồng dưỡng phu làm, nhưng nghe giọng điệu này của đồng
dưỡng phu giống như là hắn định bao luôn việc cho bú sữa ấy.

Lấy ra đấu lạp đội lên. “Thu quán rồi. Đi ăn thịt kho thôi.”

“Da!” Vui mừng hớn hở ném Tử Tử vào sọt, hai tay giơ lên cao, “Cõng ta!”

“Ô…” Thật là đau! Thật là vô nhân tính! Cư nhiên “ném” nó đang có thương tích trong người vào sọt!

Diêu Tín Hoa vung tay lên: “Lên đường!”

Tối đó bọn họ ở một khách điếm giá rẻ nghỉ ngơi một đêm.

Ngày kế, Diệp Thiếu Phong đi ra ngoài mua trước giấy mực cùng một ít kim chỉ về, hai người một sói lúc này mới thong thả lên đường.

“Thật không cần cõng?”

“Không cần đâu! Ta có thể đi. Ta mới không giống con chó ngốc, chân bị thương
cần người cõng đi!” Diêu Tín Hoa cố ý nói về hướng Tử tử đang cuộn mình
trong giỏ. Nàng vết thương lành đã quên đi, mới có thể đi đứng được một
chút đã lớn lối.

“Đừng cố sức.” Hắn phối hợp với cước bộ của nàng, “Nếu lại đau nữa nhớ nói ta.”

“Yên tâm yên tâm. Tự ta biết.”

“Thật muốn đi Hoàng Sơn?”

“Đương nhiên là thật! Đó là giấc mộng hồi nhỏ của ta!”


“Ta còn tưởng giấc mộng hồi nhỏ của ngươi là Quế Lâm.”

“Giấc mộng hồi nhỏ của ta là đi Quế Lâm thuân tiện đi Hoàng Sơn.” Nơi nàng
thuận tiện muốn đi há chỉ có Hoàng Sơn? Căn bản là đi đến chỗ nào coi là chỗ đó chứ?

Không xa phía trước là một ngã ba.

Mỉm cười. “Ngươi biết Hoàng Sơn ở hướng nào không?”

“Vậy mà còn phải hỏi! Đương nhiên là ở phía nam rồi…!”

Đi tới ngã ba rồi.

“Thiếu Phong, ngươi đi đâu vậy?” Nàng một phen đi về một hướng khác Diệp Thiếu Phong.

“Hoàng Sơn a.” Vô tội nháy nháy mắt.

“Hoàng Sơn ở phía nam!” Cường điệu.

“Ta biết rõ.” Vô tội nháy mắt lần nữa.

“Phía nam ở chỗ này!” Dùng sức chỉ qua.

Ánh mắt hắn hình như mang chút đồng tình: “Tín Hoa, mặt trời mọc hướng vào và lặn hướng nào?”

“Còn cần phải nói! Đương nhiên là mọc từ hướng đông lặn về hướng tây rồi!”
Vừa rồi hắn hỏi nàng vấn đề ngay cả trẻ ba tuổi cũng biết, nàng có chút
tức giận! Nàng tức giận vung tay lên, chuẩn bị chỉ mặt trời cho hắn
nhìn. Lần này đến lượt nàng nháy mắt. Tại sao mặt trời ở hướng tương
phản hướng nàng phải đi? “Kỳ quái, mặt trời như thế nào lại chạy đến
phía bắc?”

Hắn rất dịu dàng nắm lấy bàn tay nhỏ mê mang của nàng. “Tín Hoa, mặt trời không chạy đến phía bắc, bên này mới là hướng nam.”

“!!”

Đây là hắn sau khi gặp lại nàng mới phát hiện được: thì ra trước kia bọn họ đi đến Tứ Xuyên, cũng không phải do Diêu Tín Hoa sắp xếp, mà là nàng
tùy tiện đi đến. Mà sau khi bọn họ tách ra, nàng có lẽ vốn muốn đi Kinh
Thành cơ, nhưng lại bởi vì không rành phương hướng, đi lung tung trên
đường ngẫu nhiên cứu Thương Thương, giống như bấu víu được một cái kim
chỉ nam, kim chỉ nam đi tới đâu nàng đi theo tới đó. Nếu không có Thương Thương, nàng đã sớm đi tới Tây Vực cũng không chừng.

Diêu Tín Hoa, là một kẻ mù đường.

Khi Diệp Thiếu Phong nghĩ ra được điểm này, cảm thấy trong lòng vô cùng thoải mái.

Hắn rốt cuộc hiểu rõ, bản đồ chữ như gà bới năm đó cũng không phải do Diêu
Tín Hoa cố ý chỉnh hắn. Cũng rốt cuộc hiểu rõ tại sao đường từ tiểu viện trong núi của bọn họ đi đến chợ ba canh giờ đã đủ để đi rồi về một lần, mỗi lần Diêu Tín Hoa đi đều phải tốn năm canh giờ, hơn nữa khi về nhà
nhìn thấy hắn sẽ vui mừng như vậy.

Tử Tử nằm trong giỏ, mặc dù
nghe không hiểu cuộc đối thoại của chủ nhân, lại dựa vào trực giác của
dã thú cảm nhận được bầu không khí quẫn bách đang phiêu đãng.

Diêu Tín Hoa lần đầu tiên ở trước mặt đồng dưỡng phu không ngóc đầu lên được.

Nhưng mà, có một việc, nàng nhất định phải nói!

“Thiếu Phong! Ngươi tự giác chăm hài tử là tốt, nhưng sữa vẫn để ta cho bú đi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui