Mười lăm tiếng sau, máy bay chậm rãi đáp xuống sân bay New York.
Đoàn Hàn Chi một tay cầm laptop, một tay kéo hành lý, đeo kính râm che khuất cả nửa gương mặt bước ra từ cổng hải quan. Dọc theo hai bên cổng rào có rất nhiều người nước ngoài đang chờ người thân. Trương Đại Vĩ quốc tịch Mỹ, dáng người cao ráo cùng mái tóc vàng kiễng chân lên, tươi cười rạng rỡ liều mạng vẫy tay với Đoàn Hàn Chi, dùng một thứ tiếng Trung máy móc gọi y: “Đoàn! Đoàn! Ở đây! Come here!”
Đoàn Hàn Chi lướt ngang qua Trương Đại Vĩ, cũng không quay đầu lại ném tay kéo vali cho hắn: “Tôi mệt.”
“…” Cánh tay Trương Đại Vĩ vươn ra cứng đờ trong một giây, sau đó yên lặng cầm lấy tay kéo vali.
“Gần đây có chỗ nào ăn uống nghỉ ngơi được không?”
“…Trong thành phố.”
“Vậy mau lái xe tới đó, đừng lề mề nữa.”
Trương Đại Vĩ vì thế bi phẫn ném hành lý ra thùng xe phía sau, bi phẫn mở cửa xe giúp Đoàn Hàn Chi, bi phẫn ngồi vào ghế lái, sau đó đóng sầm cửa xe thật mạnh, biểu hiện bản thân đang cực kỳ tức giận.
Mi mắt Đoàn Hàn Chi rốt cuộc nhếch lên một chút, thản nhiên hỏi: “Cậu có ý kiến?”
Trương Đại Vĩ nói: “Có! Cậu đối xử như thế với bạn bè nhiều năm không gặp sao? Đoàn Hàn Chi, cậu quá lãnh khốc quá tàn nhẫn quá cố tình gây sự!”
Đoàn Hàn Chi yên lặng nhìn hắn một lát, kế đó thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, nhắm mắt lại: “Tôi chịu sai khiến cậu, cậu nên cảm thấy vô cùng vinh hạnh mới đúng.”
Tâm tình kích động của Trương Đại Vĩ trong một khắc hoàn toàn đông cứng, giống như trận cuồng phong đạt vận tốc 250km một giờ vừa càn quét qua. Hắn cứ duy trì cái tư thế rít gào vừa nãy nhìn chằm chằm nửa bên mặt của Đoàn Hàn Chi, đại khái hơn mười giây mới đờ đẫn ngậm miệng lại, đạp chân ga xông về phía trước.
Trương Đại Vĩ là bác sĩ. Mấy năm trước Đoàn Hàn Chi quay phim ở Mỹ, từng thuê hắn làm bác sĩ cho đoàn phim.
Theo lý thuyết, cái nghề bác sĩ này đáng lẽ ở bất cứ đâu cũng không thiếu tiền, thế nhưng Trương Đại Vĩ là trường hợp ngoại lệ. Tổ tiên hắn hắn vốn là người Trung Quốc vượt biên, học được mấy câu tiếng Trung bập bõm đã nghĩ mình giỏi lắm, thập niên 90 liền chạy về Trung Quốc, nói là muốn thám hiểm. Khi đó thành thị Tây Bắc, Miêu tộc Vân Nam hoặc vùng Sơn Tây rất hiếm khi có người Mĩ da trắng ghé qua, nhất là một thanh niên hào sảng vung tiền như nước – ngươi có thể dùng ngu ngốc để hình dung hắn cũng được – cho nên Trương Đại Vĩ không tốn bao nhiêu thời gian đã khiến người người chú ý, đồng thời dễ dàng kết giao với đám kì nhân dị sĩ – đương nhiên ngươi gọi bọn họ là đám lưu manh ăn chơi lêu lổng cũng không sao.
Những việc Trương Đại Vĩ trải qua có chút ly kỳ. Hắn theo đám người kia trà trộn vào không ít nơi, nghe nói cũng từng thăm viếng bờ vực sống chết mấy lần, tài sản kiệt quệ nửa sống nửa chết. Nhưng cũng nhờ vậy mà trở nên thông suốt, từ đó về sau hành vi phóng đãng lập địa thành Phật.
Khi Đoàn Hàn Chi đến Mỹ quay phim thì gặp được Trương Đại Vĩ. Lúc đó, hắn cực độ túng tiền, Đoàn Hàn Chi thấy người này cũng là kẻ có lá gan ăn chơi đến tán gia bại sản, hai người mới gặp mà như đã quen thân từ trước, chuyện trò vui vẻ. Sau đó Đoàn Hàn Chi thuê hắn làm bác sĩ cho đoàn phim, giúp hắn lừa không ít tiền từ nhà đầu tư. Khoảng thời gian đó ngày nào Đoàn Hàn Chi cũng rên rỉ bản thân bị nóng sốt nhức đầu, muốn Trương Đại Vĩ xem bệnh cho thuốc, nhưng tiền thì y không chịu trả một đồng, tất cả đều bắt nhà đầu tư ngoan ngoãn bỏ tiền.
Đoàn Hàn Chi về nước rồi, Trương Đại Vĩ liền mở một phòng khám riêng. Nhưng bản tính hắn vẫn không thay đổi, chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã đem hết vốn liếng mở phòng khám xử lý sạch sẽ. Hắn có thể trở thành bác sĩ ở bệnh viện thánh Davis Wright cũng nhờ Đoàn Hàn Chi liên hệ với bạn bè giúp đỡ. Đoàn Hàn Chi ở Hollywood quen biết rộng rãi, bạn bè khá nhiều, trong đó đa số là người thượng lưu nổi tiếng. Mối quan hệ giữa Đoàn Hàn Chi và Trương Đại Vĩ thân thiết vô cùng — rất khó nói bọn họ đã từng xxx hay chưa…
Trương Đại Vĩ lái xe chở Đoàn Hàn Chi rời khỏi New York, thông qua đường cao tốc đến thành phố lân cận, tìm một khách sạn gần bệnh viện thánh Davis Wright nhất, giúp Đoàn Hàn Chi thuê phòng. Đoàn Hàn Chi yêu cầu khách sạn phải năm sao, phòng phải có cửa sổ đối diện mặt đường. Trương Đại Vĩ yên lặng nhẩm tính hóa đơn một chút, nói không thành vấn đề, mọi chi phí sẽ để mỹ nhân họ Quan lo hết.
Việc phẫu thuật của Đoàn Hàn Chi còn chưa có lịch cụ thể. Đầu tiên y phải làm kiểm tra toàn thân, mỗi một cơ quan nội tạng đều phải trải qua kiểm nghiệm cẩn thận, máy móc toàn thân cao thấp trên dưới đều phải rửa sạch một lần, xem mấy nội tạng ấy còn có thể kiên trì bao lâu.
Tình huống của y không đến nổi tệ lắm, bởi vì phát hiện khá sớm, hơn nữa còn được Vệ Hồng chăm sóc chu đáo, không xuất hiện biến chứng lá gan suy kiệt dẫn đến thận cũng suy kiệt, nếu đổi lại là người bình thường chắc đã sớm yên nghỉ… Trương Đại Vĩ phân tích cho y một chút, tình huống này chỉ cần ghép gan, những nội tạng khác có thể dùng phương pháp trị liệu bảo dưỡng. Nếu được chăm sóc đàng hoàng, nói không chừng y có thể sống lâu hơn người cô từng mất sớm.
Đoàn Hàn Chi ngồi trên chiếc giường lớn trong phòng khách sạn, trầm tư rất lâu, sau đó trịnh trọng gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Trương Đại Vĩ hỏi: “Cậu biết cái gì?”
“Hảo hảo điều dưỡng, tích cực trị liệu.”
Trương Đại Vĩ vừa lòng gật đầu, sau đó đưa tay ra, nhiệt tình mời Đoàn Hàn Chi: “Hiện tại, chúng ta có thể ra ngoài ‘happy’ một chút.”
Đoàn Hàn Chi vui vẻ sảng khoái đứng lên.
Nếu Vệ Hồng ở đây, có lẽ hắn sẽ rít gào túm lấy cổ áo Trương Đại Vĩ, trực tiếp từ tầng hai mươi tám khách sạn ném tên cầm thú bệnh hoạn mặc áo blouse trắng xuống đất.
Hai tên bác sĩ lẫn bệnh nhân bại hoại lập tức kề vai sát cánh, ngựa quen đường cũ thẳng tiến một quán rượu trong thành phố. Trương Đại Vĩ cao hứng gọi cho bản thân mình một ly “Long Island Iced Tea*”, sau đó quay sang nhìn Đoàn Hàn Chi, xuất phát từ chút lương tri cuối cùng của một bác sĩ, nói với người pha chế rượu: “Cho quý ông đây một ly coca.”
*Long Island Iced Tea: một trong mười món cocktail ngon nhất thế giới. Nó là một loại thức uống mùa hè, lần đầu tiên được pha chế bởi Robert Butts, tại quán Oak Inn ở Long Island, NewYork vào giữa năm 1970. Long Island Iced Tea được pha chế từ năm thứ rượu là vodka, tequila, gin, rum, triple cộng với cola thêm những viên đá trong veo reo và một lát chanh vàng.
Thưởng thức Long Island Iced Tea là một nghệ thuật. Người ta ngậm vài giây, từ từ nuốt xuống để thong thả thưởng thức cái vị ngọt-cay-đắng-chua thật nồng của nó…
Đoàn Hàn Chi hờ hững phất tay: “Coca pha thêm whisky.”
Chút xíu đạo đức nghề nghiệp cuối cùng của Trương Đại Vĩ đã bị không khí mê loạn trong quán rượu thổi sạch, cho dù Đoàn Hàn Chi có trực tiếp đổ một ly Vodka Nga vào miệng cũng không liên quan đến hắn. Bởi vì ngay lúc này, có một cậu trai trẻ đang tiến đến, trang điểm đậm như một bức họa vừa quyến rũ vừa mị hoặc, giữa hai người Đoàn Hàn Chi và Trương Đại Vĩ đắn đo một chút, cuối cùng quyết định dựa vào ngực Trương Đại Vĩ.
Trương Đại Vĩ không cần ám chỉ thêm nhiều, lập tức cùng cậu trai trẻ trao đổi một nụ hôn mang theo mùi rượu.
Đoàn Hàn Chi thản nhiên cười, nhìn hai người dây dưa, ánh mắt lóe sáng, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Y mặc chiếc áo sơmi Armani, cổ áo hé mở, hiện rõ xương quai xanh hãm sâu hình chữ V, dưới ánh đèn ái muội vô cùng tiêu hồn thực cốt. Tư thế ngồi cạnh quầy bar khiến y dễ dàng hiện lên đường cong thắt lưng cùng cánh mông bên dưới chiếc quần jean bó sát lưng trễ, dọc theo thắt lưng đẹp đến mức khiến người ta không cách nào dời mắt đi, quần jean bó sát ôm trọn cánh mông khiến người ta hận không thể đưa tay sờ thử, thật con mẹ nó trêu người.
Rất nhiều người đều đang nhìn y, ánh mắt hoặc bí mật hoặc không thèm che giấu, nhưng hết thảy đều trầm mê nóng bỏng.
Đoàn Hàn Chi cảm nhận được những ánh mắt đó, nhưng y chỉ cúi đầu uống rượu, ngón tay tinh tế trắng nõn đặt hờ hững bên cạnh ly rượu, ánh sáng thủy tinh trong suốt bén nhọn đến chói mắt.
Y nhớ tới Vệ Hồng. Vệ Hồng chắc đã sớm thức dậy? Đã gọi điện cho đám người Ngụy Lâm? Vậy ắt hẳn đã biết y ngày hôm qua bay tới Mỹ. Tất cả mọi người đều biết, chỉ riêng Vệ Hồng bị giấu giếm mọi thông tin.
Hắn không gọi điện cho y. Có lẽ hắn ý thức được, thời điểm chia tay đã đến.
Nam nhân này đã có năng lực tự đứng vững trên đôi chân mình trong giới nghệ thuật, tuy không thể nói đã quá mức nổi tiếng nhưng ít ra bước khởi đầu vẫn vô cùng suôn sẻ, tốt xấu gì cũng xem như có tiếng tăm. Mối quan hệ giữa bọn họ vốn là trách nhiệm cùng nghĩa vụ, nhưng tình trạng thân thể của Đoàn Hàn Chi hiện tại đã vượt qua phạm vi nghĩa vụ của Vệ Hồng, mối quan hệ kia cũng nên chấm dứt.
Quy tắc ngầm không nên kéo dài quá lâu. Nếu như tiếp tục, sẽ trở thành quái dị.
Ngón tay Đoàn Hàn Chi vẫn mân mê chiếc điện thoại Vertu đen lặng yên không một tiếng chuông. Y một ngụm uống cạn ly rượu, sau đó đem di động bỏ vào túi.
Lâu như vậy không đổ chuông, sau này chắc cũng không đổ chuông nữa, Đoàn Hàn Chi nghĩ thế.
*****
Đến Mỹ chưa được vài ngày, thời tiết đã bắt đầu chuyển lạnh, hai tên xấu xa cùng một giuộc không hẹn mà gặp, đồng loạt mặc áo khoác ngoài khá dài màu đen lông cừu. Đoàn Hàn Chi đơn giản là vì cảm thấy bản thân xương cốt lão hóa yếu ớt vô cùng, chịu không nổi mùa đông, chịu không nổi gió lạnh; còn Trương Đại Vĩ lại vì mấy hôm nay cùng tình nhân ăn chơi sa đọa, thận yếu gan suy, phải chú ý giữ ấm.
Bệnh viện thánh Davis Wright cũng là lần đầu tiên tiếp nhận một ca bệnh như vậy, do lãnh đạo cấp cao của bệnh viện cùng Đoàn Hàn Chi có chút giao tình, liền đặc biệt phái một nhóm bác sĩ phụ trách chẩn trị, do một bác sĩ người Mỹ tóc vàng mắt xanh chịu trách nhiệm. Rất nhanh chóng, bệnh viện đã gọi điện đến, thông báo hai ngày nữa Đoàn Hàn Chi sẽ làm cuộc kiểm tra toàn thân chính thức.
Người Mỹ là vậy, dù có là bạn bè thân thiết thì chuyện tiền bạc vẫn phải sòng phẳng. Đoàn Hàn Chi dự tính sắp phải đối mặt với cả đống hóa đơn nên lên mạng kiểm tra tài khoản một chút, chuẩn bị chuyển tiền từ tài khoản tiền gởi định kỳ trong ngân hàng sang tài khoản không định kỳ, miễn cho đến lúc cần tiền phải rơi vào tình trạng túng thiếu.
Không ngờ y vừa mới kiểm tra tài khoản, lại đột nhiên phát hiện có nhiều hơn một trăm ngàn USD.
Tiền của Đoàn Hàn Chi đương nhiên không có khả năng chỉ gởi trong một tài khoản ngân hàng duy nhất, nhưng với USD thì cho tới bây giờ y luôn giữ nguyên con số cố định, không có khả năng đột nhiên tăng thêm một trăm ngàn USD. Con số này không nhỏ, Đoàn Hàn Chi cẩn thận nhìn một chút, nhận ra là mới chuyển bằng tiền mặt từ trong nước đến ba ngày trước.
Đoàn Hàn Chi lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, đôi khi có vài món tiền bất chính, vì để phòng ngừa vạn nhất đã giao cho Ngụy Lâm cùng Hoa Cường giữ giùm một ít. Nhưng dù là Ngụy Lâm hay Hoa Cường thì cũng không có khả năng bất thình lình chuyển cho y một trăm ngàn USD, hơn nữa đã ba ngày trôi qua dù chỉ một tin nhắn đều không có.
Đoàn Hàn Chi lập tức gọi điện đến ngân hàng, hỏi tên chủ tài khoản người Trung Quốc đã gởi một trăm ngàn USD cho y.
Nữ nhân viên ngân hàng giọng nói ngọt ngào kiểm tra một chút, sau đó dùng tiếng Anh lưu loát trả lời: “Là một người tên Wei tiên sinh, tài khoản viết tắt là H. Wei. Ngài còn vấn đề gì nữa không?”
*Vệ Hồng phiên âm ra là [Wèi Hóng].
Đoàn Hàn Chi trầm mặc một lúc, nói: “Không còn.” Sau đó cúp máy.
Một trăm ngàn USD theo tỷ giá hiện tại tương đương với chín trăm ngàn nhân dân tệ.
Đoàn Hàn Chi biết Vệ Hồng không tiêu xài nhiều, toàn bộ tiền kiếm được đều tiết kiệm, nhưng y cũng đồng thời chắc chắn mười phần, dù gom hết tiền thu lao hai bộ phim của Vệ Hồng, cộng thêm mớ tiền vụn vặt tiết kiệm trước kia, thậm chí đem luôn cái mạng nhỏ của hắn đi bán cũng chưa kiếm đủ chín mươi vạn.
Hắn lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?
Đoàn Hàn Chi tuy đang ở Mỹ, nhưng người quen thì đều ở trong nước. Nửa đêm y gọi điện về Bắc Kinh, đem Ngụy Lâm từ trên giường dựng đầu dậy. Trong lúc Ngụy Lâm còn thần trí mơ hồ chưa kịp thanh tỉnh đã bị hàng loạt câu chất vấn của y đổ ập xuống: “Cậu nói thật cho tôi, Vệ Hồng mới chuyển một trăm ngàn cho tôi đúng không? Cậu cho hắn vay tiền?”
Ngụy Lâm ngáp một cái, mơ mơ hồ hồ đáp: “Một trăm ngàn có là bao nhiêu đâu? Hắn quay phim của chúng ta tiền thu lao không chỉ một trăm ngàn, còn có hậu kỳ, tuyên truyền, quảng cáo, sản phẩm đi kèm…”
“Cậu con mẹ nó đang ủ trong tổ với mỹ nhân nào? Mau lăn đi rửa mặt rồi nói tiếp cho tôi!”
Ngụy Lâm hoảng sợ: “Xuỵt! Anh nói bậy gì thế, đạo diễn Đoàn? Tôi đang ngủ trên giường với vợ tôi!”
Đoàn Hàn Chi hừ hừ cười lạnh mấy tiếng, nói: “Tôi mặc xác cậu đang ngủ với ai, tỉnh táo là tốt rồi. Mấy hôm trước Vệ Hồng chuyển cho tôi một trăm ngàn USD, hắn làm sao có nhiều tiền như vậy? Có phải cậu cho hắn vay tiền không?”
Ngụy Lâm vừa nghe đến một trăm ngàn USD, lập tức bị dọa sợ: “Cái gì? Một trăm ngàn? Cho anh?”
“Cậu con mẹ nó nói thừa, chẳng lẽ cho cậu?”
“Ai da, tha cho mẹ tôi đi mà!” Ngụy Lâm nói: “Anh nói xem, Đoàn ca. Hắn thật sự đem tiền cho anh! Tên tiểu tử này đối với anh đúng là tình thâm ý trọng, tôi thấy anh khỏi cần do dự nữa, trực tiếp theo hắn đi!”
“…” Đoàn Hàn Chi ôn nhu nói: “Xéo mẹ cậu đi!”
Ngụy Lâm lập tức ngồi thẳng dậy, hướng về phía điện thoại xin thề, nói Đoàn ca tôi tuyệt đối không phản bội anh, tuyệt đối không có. Tôi quả thật có cho Vệ Hồng vay tiền, nhưng chẳng cho vay bao nhiêu, tôi còn bị vợ quản lý nữa. Chưa kể lúc hắn vay tiền, tôi vốn không biết số tiền ấy dành cho anh. Hắn chỉ nói hắn có người bạn mắc bệnh, cần dùng tiền. Tôi biết lúc này anh sắp phẫu thuật, nhưng anh phẫu thuật mà phải cần dùng tiền của hắn sao? Cho nên tôi chỉ đoán số tiền ấy phải chăng cho anh!? Tôi thật sự không biết hắn quả thật dù táng gia bại sản cũng đem hết tiền chuyển cho anh a.
Đoàn Hàn Chi ở đầu dây bên kia trầm mặc một lúc, trong điện thoại truyền đến tiếng thở nhẹ, nghe không mấy rõ ràng.
“Tiểu tử ấy từng nói, hắn muốn gom góp một trăm ngàn USD, nhưng trong tay không đủ, còn thiếu một chút, hỏi tôi có thể hay không cho hắn vay. Ngụy Lâm tôi sống mấy chục năm, người nào thật lòng người nào không tôi liếc mắt một cái là nhận ra ngay. Vệ Hồng tiểu tử xem như một người trung hậu hiếm thấy, nếu hắn thật sự gặp khó khăn, tôi có khả năng nhất định cho hắn vay. Bất quá dạo này thật sự không đúng lúc, vợ tôi kiểm soát tiền bạc gắt quá, tiền dư trong tay chỉ còn hai, ba vạn, hết thảy đều đưa cho hắn. Tôi đoán nếu hắn muốn kiếm đủ một trăm ngàn USD, chắc hẳn còn thiếu không ít.”
Giọng nói của Đoàn Hàn Chi trở nên âm tình bất định: “Vậy hắn tính sao?”
“Anh nghe tôi nói đã. Hôm trước tôi gặp hắn, anh đoán xem hắn tính sao!?” Ngụy Lâm dừng một chút, giống như chính bản thân mình cũng không dám tin, “Hắn hình như hỏi mượn một cô em giàu có trong giới giải trí một trăm ngàn. Người ta mới gặp mặt hắn lần đầu, thế nhưng cả giấy nợ cũng chưa làm đã trực tiếp dẫn hắn đến ngân hàng chuyển tiền cho hắn. Anh nói, tôi lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm như vậy, tại sao chưa từng gặp qua chuyện tốt đến thế?”
Đoàn Hàn Chi hít sâu một ngụm khí, “Chuyện này sao có thể? Cô nương nhà người ta tự dưng cho hắn tiền? Hay là đã có âm mưu quái quỉ gì rồi?”
“Lúc đầu tôi cũng nghĩ thế.” Ngụy Lâm nói: “Bất quá chúng ta đều hiểu sai hết. Cô gái kia nghe nói muốn làm phim, tự mình viết kịch bản, muốn đạo diễn chuyển thành phim dài tập. Thế nhưng đề tài quá sức nhạt nhẽo, nhất định không có tiền đồ gì, cho nên chẳng ai muốn tham gia. Nghe nói cô ta và Vệ Hồng trò chuyện một buổi, cảm thấy Vệ Hồng đặc biệt thích hợp với một nhân vật trong phim, thành ra điều kiện vay tiền chính là Vệ Hồng phải tham gia đoàn phim, hơn nữa còn là nam chính thứ hai. Loại chuyện này tôi mới gặp lần đầu đấy, nè đạo diễn Đoàn, anh từng gặp chưa?”
Đoàn Hàn Chi rất lâu vẫn không trả lời.
“Hôm trước gặp hắn, tôi thấy hắn cứ như con cún nhỏ mệt lả người vì chuẩn bị đóng phim.” Ngụy Lâm bật cười ha ha, “Chờ anh phẫu thuật xong trở về, tôi với anh cùng đến thăm hắn nhé?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...