Kế Hoạch Dưỡng Thành Ca Hậu

Một giờ, chương trình chính thức bắt đầu ghi hình.

Hai vị MC đi lên phía trước đài nói lời dạo đầu, sau đó bắt đầu giới thiệu từng vì khách quý.

Lúc Cố Thời Cảnh ra sân khấu, ở bên dưới sân khấu đầy những tiếng thét chói tai đến điên cuồng như muốn lật luôn nóc nhà.

Có thể thấy được nhân khí* khủng bố của Cố Thời Cảnh.

* Nhân khí: 人气: độ nổi tiếng, độ phổ biến.

Người MC đùa nói, “Cố thần không hổ danh được người phong làm thần, sức hiệu triệu mạnh mẽ đến như thế. Tôi đứng trên sân khấu của “Chuyện lạ âm nhạc” mà có thể cảm nhận được sự nhiệt tình mãnh liệt to lớn nhất từng thấy từ khán giả đó.”

Sau đó là giới thiệu quy tắc chơi.

Cả thảy có ba mục tranh tài, quy tắc của trò chơi đã nói qua cho họ một lần rồi.

Cho nên lúc chính thức ghi hình, MC nói một lần là họ đã hiểu được quy tắc trò chơi rồi.

Chủ đề của vòng đầu tiên là phải trả lời về lời bài hát, một câu trả lời đúng nhận được 1 điểm. Đội dành được điểm số cao nhất sẽ nhận được một đặc quyền, được sử dụng trong vòng đầu tiếp theo. Mà đội được số điểm thấp nhất thì phải nhận hình phạt.

Tất cả ngồi xuống vị trí của mình, ở giữa trên mặt bàn trước mặt có một cái nút màu đỏ, dùng để mau chóng nhấn nút đoạt quyền trả lời.

Vì để thuận lợi cho việc đoạt quyền trả lời câu hỏi nên Tô An Ninh và Cố Thời Cảnh ngồi kề sát bên nhau.

Nhìn vẻ mặt tự nhiên của Cố Thời Cảnh, Tô An Ninh vẫn hơi hơi không yên lòng, nhỏ giọng hỏi, “Thầy Cố, lát nữa sẽ không có vấn đề gì chứ ạ?”

“Cô tin tôi không?” Cố Thời Cảnh nghiêng đầu, đôi mắt hiện ra tia sáng, nhìn cô chăm chú đến lạ.

“… Tin ạ.” Ngoại trừ câu này, hình như cô cũng nào còn câu trả lời khác nữa đâu chứ.

Khóe môi Cố Thời Cảnh hơi cong lên một chút, nét mặt anh trong nháy mắt trở nên rất nhu hòa, “Yên tâm đi.”

Nghe thấy anh cam đoan thế, Tô An Ninh mới yên tâm trở lại.

Không nên trách cô quá đa tâm, vừa lúc nãy nhìn vở Phương Thịnh đưa cho cũng chỉ đủ khả năng để nhớ một chút lời bát hát và bài hát sẽ xuất hiện trong lúc chơi thôi.

Còn Cố Thời Cảnh thì không thèm nhìn qua luôn.

Trò chơi chính thức bắt đầu, Tô An Ninh phát hiện nỗi lo lắng của mình là dư thừa rồi. Cố Thời Cảnh quả thực rất mạnh, mỗi lần MC nói lời bài hát ra, hoặc lúc chỉ mới nói ra được mấy chữ, Cố Thời Cảnh đã có thể trả lời ngay luôn rồi.

Tô An Ninh mặc dù không ghê gớm như Cố Thời Cảnh, nhưng cũng có chút thực lực nên nửa đường cướp quyền trả lời cũng đáp đúng mấy câu.

Còn một câu cuối cùng, Tô An Ninh biết, lúc đoạt quyền trả lời, cô đưa tay ra để ấn vào nút, thì bàn tay của Cố Thời Cảnh cũng vừa đúng lúc đặt xuống, rơi xuống trên mu bàn tay cô. Cảm xúc ấm áp khiến cô ngạc nhiên mà giật mình một cái.

MC nhìn về phía họ, cười nói, “Câu cuối cùng cũng đã bị đội này tranh được rồi, như vậy ai trong hai người sẽ nói câu trả lời nào?”

Hai người nhìn nhau, Cố Thời Cảnh thu tay lại đặt lên bàn, thấp giọng nói, “Em nói đi.”


Tô An Ninh gật đầu, mở miệng nói lời bài hát.

MC cười nói, “Được, đáp án An Ninh vừa nói liệu có chính xác hay không, chúng ta cùng xem nào. Mời nhìn lên màn hình chính.”

Tầm mắt của mọi người chuyển qua màn hình chính.

Đôi mắt Tô An Ninh chăm chú nhìn màn hình, bên tai truyền đến giọng nói rất đỗi thấp của Cố Thời Cảnh, “Đừng lo lắng, đúng rồi.”

Tô An Ninh còn chưa kịp nhìn qua anh, trên màn hình hiện ra lời bài hát, đúng là giống y đúc câu trả lời của cô.

Trong nháy mắt, cô thở ra một hơi.

Nghiêng đầu nhìn Cố Thời Cảnh, cười cười, “Thầy Cố, thầy đỉnh quá ạ.”

Cố Thời Cảnh không phủ nhận mà cười một tiếng, “Chỉ có cô mới biết thôi.”

“…” Đúng là cô chỉ có cô mới biết thật.

Hóa ra lời đồn trên mạng vẫn có thể tin được, Cố Thời Cảnh thực sự rất giỏi giang.

Trái tim Tô An Ninh hoàn toàn buông xuống được rồi, rất có lòng tin với Cố Thời Cảnh. Hai mục trò chơi tiếp theo, biểu hiện của họ cũng cực kì tốt.

Không nghi ngờ gì, kết quả là Tô An Ninh và Cố Thời Cảnh chiến thắng.

Thu hoạch được giải thưởng là 100.000 nhân dân tệ do Công ty trách nhiệm hữu hạn Mỹ Luân tài trợ. Lấy tên cô và Cố Thời Cảnh để quyên góp cho vùng núi nghèo khó.

Mà đội thua cuộc kia thì phải uống một cốc nước chanh cực nhiều.

Tô An Ninh chỉ nhìn thôi mà răng cũng phải ê ẩm theo rồi.

*

Lúc chương trình kết thúc đã là 8 giờ, Phương Thịnh mời mọi người đi ăn cơm.

Ngoại trừ Liên Dung có việc phải đi trước thì tất cả những người khác đều đi cả.

Tô An Ninh vốn định sau khi kết thúc chương trình thì mời Cố Thời Cảnh ăn bữa cơm, kết quả lại bị Phương Thịnh cướp trước một bước rồi.

Vậy cũng chỉ có thể đợi lần sau.

Ngày đó lúc Cố Thời Cảnh hỏi cô định cảm ơn anh như thế nào, sau đó cô nghĩ nghĩ rồi nói muốn mời anh ăn cơm, Cố Thời Cảnh cũng không từ chối.

Tô An Ninh và Tống Giai Giai theo chân Cố Thời Cảnh đi ra ngoài. Vừa ra khỏi cao ốc, đã có một đám người chen chúc ào ào chạy tới.

“Cố thần, xin hỏi anh tham gia “Chuyện lạ âm nhạc” là định chuẩn bị quay lại giới ca hát sao?”


“Cố thần, đã một năm rồi anh chưa phát hành một album nào hết rồi, lúc nào thì anh định sáng tác một ca khúc mới?”

“Cố thần, có lời đồn nói rằng anh vì Anna nên mới biến mất khỏi giới giải trí, xin hỏi đây là thật sao ạ?”

“…”

Các phóng viên liều mạng chen lên phía trước, cầm mic hướng về phía Cố Thời Cảnh, mong rằng nghe được câu trả lời của anh.

Cố Thời Cảnh không trả lời vấn đề nào, chỉ nói, “Cảm ơn mọi người đã quan tâm, đến lúc thì tôi sẽ tự nhiên mà quay lại thôi.”

Sau đó không nói thêm bất kì điều gì nữa.

Có một ít ký giả ánh mắt sắc bén thấy bên cạnh còn có hai người, nhao nhao dời mục tiêu, đi sang bên này, vây quanh Tô An Ninh và Tống Giai Giai bắt đầu đặt câu hỏi.

“Tô tiểu thư, cô tham cuộc tranh tài ngôi sao ca nhạc của Tinh Quang là định chuẩn bị quay sang làm ca sĩ sao?”

Tống tiểu thư, nghe nói cô muốn L thị tổ chức một buổi hòa nhạc, nhưng mà lại bị công ty từ chối, xin hỏi chuyện này là thật sao?”

“Tô tiểu thư, ca khúc cô tham gia dự thi ngôi sao ca nhạc của Tinh Quang là tự sáng tác sao ạ?”

“Tống tiểu thư, có tin đồn nói rằng cô muốn hủy hợp đồng với công ty, vì nguyên nhân mà cô nảy sinh suy nghĩ ấy?”

“Tô tiểu thư, xin hỏi cô và Cố thần có quan hệ thế nào? Vì sao anh ấy lời share bài Weibo của cô?”

“…”

Từng vấn đề cứ ập đến, hai người bị chen chúc ở giữa, chân Tô An Ninh bị người ta đạp mấy cái lên chân, vô cùng đau. Cô và Tống Giai Giai không trả lời, bị đám phóng viên trước mặt này ép đến lui lại phía sau.

Cố Thời Cảnh ở bên kia cũng bị quấy mãi, chỉ là cũng may bảo vệ đến hộ tống bọn họ đi. Mãi đến khi ngồi trên xe rồi, cái thứ hơi nóng ran kia mới biến mất.

Xe yên ổn đi về phía trước.

Cố Thời Cảnh nhìn hai người trong kính chiếu hậu, thấp giọng hỏi, “Hai cô không sao chứ?”

“Không sao, không sao ạ, Cố thần đừng lo lắng.” Tống Giai Giai rất vui vẻ trả lời, nghiêng đầu hỏi Tô An Ninh, “An Ninh, cô không sao chứ?”

“Không sao.” Tô An Ninh lắc đầu, chịu đựng sự đau đớn ở chân, không biểu lộ ra ngoài.

“Phóng viên đúng là, thực sự quá điên cuồng rồi, xem ra không có chuyện gì thì không nên đi ra ngoài mà.” Tống Giai Giai vẻ mặt nghĩ mà sợ.

“Nói rất đúng.” Tô An Ninh cũng không thích bị người ta vây lấy. Không có chuyện gì quan trọng cô cũng sẽ không ra khỏi cửa.

Rất nhanh đã đến khách sạn, lúc bọn họ đi vào thì Phương Thịnh và những người khác đã đến rồi.

Mới đi vào, Phương Thịnh chào hỏi bọn rồi hỏi thăm chuyện vừa rồi, “Mấy người vừa bị phóng viên vây à?”


“Ừm.”

Phương Thịnh nhìn Tô An Ninh và Tống Giai Giai, “Đều không sao chứ?”

“Dạ đạo diễn Phương, không sao ạ.”

“Không sao ạ.

Hai người trả lời.

Cố Thời Cảnh bị Phương Thịnh lôi kéo ngồi đến bên cạnh ông ta, phải uống cùng anh một chén thật tốt mới được.

Tô An Ninh và Tống Giai Giai ngồi xuống đối diện bọn họ.

Cố Thời Cảnh và Phương Thịnh nói chuyện, những người khác câu có câu không nói vào.

Tưởng Hủ Hủ nhắn tin đến cho cô, nói vừa rồi biểu hiện của cô quá tốt rồi, còn thuận tiện hỏi một câu, cộng tác với Cố Thời Cảnh có cảm giác gì.

Tô An Ninh theo bản năng nhìn về phía Cố Thời Cảnh, trùng hợp anh cũng nhìn qua, có loại nhìn trộm bị bắt tại chỗ cảm giác.

Nhưng Tô An Ninh vẫn rất bình tĩnh cười cười với anh, sau đó cúi đầu.

Cô nhắn một tin, rất dễ chịu.

Đồ ăn vừa vặn được đưa lên. Trước khi ăn cơm, Phương Thịnh đứng lên nói muốn cùng mọi người uống một chén, “Nào, khó được khi cùng nhau ăn cơm, cùng uống nhé!.”

Những người khác cũng đều đứng lên, nâng chén chạm vào nhau.

Tô An Ninh không biết uống rượu lắm, chỉ uống một ngụm rồi buông xuống.

Đối với kiểu xã giao thế này, cô không thích lắm, nhưng có đôi khi nhất định phải đi.

Đây là một thứ phiền não khi lớn lên rồi.

*

Ăn cơm ra xong đã hơn mười một giờ, cả thành phố yên lặng trong bóng đêm đen như mực.

Phương Thịnh uống hơi nhiều, được trợ lí đón đi.

Những người khác cũng có người đưa đón, lần lượt rời đi.

Tô An Ninh vốn định ngồi Tống Giai Giai xe về nhà, đợi cô ấy một hồi, cô ấy nhận điện thoại xong, nói lái xe không đến được.

“Ổn mà, có thể đón xe mà.” Tô An Ninh nhận mệnh nói.

Đi ra ven đường, chờ một lúc thì có một chiếc màu đen lái tới, dừng lại trước mặt hai người họ. Cửa sổ xe mở ra, lộ ra gương mặt của Cố Thời Cảnh, “Muốn đi cùng không?”

“Được ạ, cảm ơn Cố thần.” Tống Giai Giai nhanh chóng đáp ứng, đẩy Tô An Ninh, “An Ninh, cô đi lên trước đi.”

Tô An Ninh gật đầu, ngồi vào trong.

Sau đó Tống Giai Giai đi lên.


Hai người nói địa chỉ ra, vì nhà Tống Giai Giai gần hơn nên Cố Thời Cảnh đưa cô ấy về trước.

Tống Giai Giai xuống xe, vẫy tay chào tạm biệt với họ.

Tống Giai Giai xuống xe, cùng bọn hắn phất tay tạm biệt.

Sau khi Tống Giai Giai đi rồi, trong xe hoàn toàn yên tĩnh, lúc có cô ấy thì còn có thể nói một chút chuyện, lúc này thì bầu không khí rất yên tĩnh.

Tô An Ninh nhìn thoáng qua Cố Thời Cảnh đang lái xe, không biết nên trò chuyện với anh về cái gì nữa. Trong lòng thầm tổ chức một biển hội thoại.

Ngược lại Cố Thời Cảnh lại mở miệng trước, “Muốn nghe nhạc không?”

Chắc anh cũng cảm thấy quá yên tĩnh rồi.

Tô An Ninh nói, ” Được ạ.”

“Muốn nghe bài gì?” Anh hơi nghiêng đầu, hỏi cô.

Tô An Ninh nghĩ nghĩ rồi nói, “Vậy thì nghe một bài thầy Cố, “Phật Giới” ạ.”

Bài hát này cô đã nghe từ lâu lắm rồi, mỗi lần cảm thấy tâm phiền ý loạn đều sẽ mở bài hát này lên để nghe.

“Cô nghe rồi sao?” Anh hỏi, hơi bất ngờ.

Bài hát này anh sáng tác ra vào năm mười tám tuổi. Khi đó mẹ anh vì chuyện ngoài ý muốn mà qua đời, anh một thân một mình sống ở nước ngoài, tất cả cảm xúc bi quan đều đè ép lên trên người anh.

Sau đó anh được ba mình đón về nước, từng có một khoảng thời gian dài phải chịu đựng sự áp lực. Sau này kết bạn với một tăng nhân, nhận được sự khuyên bảo từ người đó, anh ở trong miếu chùa của người đó sáng tác ra ca khúc đầu tay này, bên trong chở đầy những tình cảm to lớn của anh.

“Đúng vậy ạ, tôi rất thích nghe.” Tô An Ninh gật đầu.

Cố Thời Cảnh im lặng một lúc.

Sau đó một tay lái xe, hơi nghiêng đầu ấn mở playlist, tìm bài “Phật Giới” rồi bật lên.

Giai điệu du dương chậm rãi lan ra bốn phía, giọng hát trầm thấp vang lên trong màn đêm đầy tĩnh lặng.

Tô An Ninh chỉ cảm thấy như năm tháng dừng trôi.

Đây là một bài rất có nhịp điệu, rất dễ nghe, là một ca khúc khi đã nghe sẽ khiến người ta trong nháy mắt buông lỏng tâm tình mình ra. Cô không biết Cố Thời Cảnh lúc ấy đang ở tình cảnh nào mà có thể sáng tác ra một ca khúc như vậy.

Nhưng không thể phủ nhận được rằng Cố Thời Cảnh chính là thiên tài của giới âm nhạc.

Lúc về đến nhà, Tô An Ninh nghe “Phật Giới” đến mơ mơ màng màng suýt chút nữa là ngủ thiếp đi. Cô lắc đầu một cái, hơi tỉnh táo ra, rồi đẩy cửa xuống xe, chân chạm đất vẫn còn hơi nhói đau.

“Cảm ơn thầy Cố, tôi vào trước đây ạ, thầy đi đường cẩn thận.”

“Cái này cho cô.” Cố Thời Cảnh đưa cho cô một chiếc lọ nhỏ.

“Đây là cái gì ạ?” Tô An Ninh cầm rồi nhìn nhìn nhìn.

“Đằng sau có chú thích đấy.” Cố Thời Cảnh nói, “Lần sau gặp phải phóng viên thì không cần nhượng bộ.”

Tô An Ninh nhìn chiếc xe chậm rãi rời đi xa xa, nhìn chú thích mặt sau chiếc lọ, hơi bất ngờ. Vậy mà anh lại biết chân cô bị thương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận