Bàn tay Lạc Dư siết chặt thành nắm đấm, đáy mắt bùng lên lửa giận.
Ha, Lăng Cẩn, ngươi đây là có ý gì? Ngươi đừng quên ngươi đã dùng mấy lời tàn nhẫn xé rách tim ta thế nào, giờ lại muốn chơi ta? Chơi xong rồi bỏ? Ha hả, nằm mơ.
- Đừng động vào ta.
Lạc Dư nhẫn nhịn cơn thịnh nộ, ép bản thân phải bình tĩnh, tức giận vì một người như vậy... không đáng.
Lăng Cẩn bị đẩy ra, khóe môi hắn dương lên cười gằn.
- Chẳng phải cậu thèm muốn hàng khủng của tôi hay sao? Tôi cho cậu là được, chỉ cần cậu ngoan ngoãn ngồi vào bàn học thì dù cậu có muốn bao nhiêu thì tôi cũng cho cậu.
Toàn thân Lạc Dư nhịn không được phát run, trong lòng dấy lên sự chán ghét đối với cái người tên Lăng Cẩn này.
- Tôi không cần, tôi học là được chứ gì.
Lạc Dư vươn tay lấy chiếc áo bị ném sang một bên mặc vào, cậu không để ý đến Lăng Cẩn nữa mà đứng dậy đi tới bàn học.
- Không học?
Lăng Cẩn dùng đôi mắt lạnh lẽo nhìn bóng lưng Lạc Dư hừ lạnh một tiếng rồi cũng đứng dậy đi đến bắt đầu dạy học.
Thời gian qua đi, ở trường học Lăng Cẩn vẫn rất được nữ sinh hoan nghênh, Lạc Dư đứng ở hành lang nhìn hắn mắt đưa mày lại với một nữ sinh trong đó.
"Chậc, xem ra nữ sinh kia là bạn giường đêm nay của nam chủ"
250 nghe thấy những lời cậu nói kinh ngạc hô lên:
- / Kí chủ, hai người bọn họ còn chưa làm gì sao cậu đã đoán được rồi?/
Mèo mướp thúi không hiểu, Lạc Dư nhếch miệng lạnh nhạt nói với nó.
"Cái này không phải đã rõ rồi sao, hơn nửa tháng nay lần nào chả thế"
250 nghĩ nghĩ thấy cũng đúng, tên nam chủ này dường như rất thích mấy nữ sinh muốn lồi có lồi, muốn lõm có lõm kia, chuyện hắn này sinh qua hệ với nữ sinh kia cũng không phải là không thể.
- /Tên nam chủ của vị diện này thật bienthai, cô gái kia mới 17 tuổi đi, đúng là không phải người mà./
Nam chủ ở vị diện này cậu đối với hắn cảm giác rất khó tả, có chút chán ghét, dù thế nào cũng nhìn không nổi.
"Chúng ta vẫn nên hoàn thành nhiệm vụ nhanh nhất có thể đi, ta không muốn dây dưa với người này nữa, hắn dường như không phải người ta đang tìm."
- /Vậy cậu định bao giờ làm nhiệm vụ?/
250 dò hỏi, Lạc Dư cân nhắc một chút, cậu nghĩ đến việc cha mẹ tối nay sẽ về muộn liền quyết định.
"Tối nay đi"
Lạc Dư nhàn nhạt liếc người đang bị vây quanh kia một cái rồi quay đầu đi về lớp, hôm nay là kì thi khảo sát giữa năm, cậu phải chuẩn bị một chút.
Lạc Dư cảm thấy mình hình như quên mất cái gì đó nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn nhớ không ra.
Lăng Cẩn nheo mắt nhìn người biến mất sau cánh cửa lớp học, trong mắt hắn tràn đầy tiếu ý cùng trêu tức, ha, lần này có trò hay để xem rồi.
Lạc Dư phải thi sáu môn, môn đầu tiên cậu phải thi là môn toán.
"Mèo mướp thúi, ngươi mau giúp ta"
Cậu nhìn một đống hàm số, tích phân mà đau hết cả đầu, mấy cái thứ này cậu phải nói là dốt đặc, một chữ bẻ đôi cũng không biết.
- /Bổn bảo bảo làm sao biết được chứ/
Lạc Dư cùng 250 đang nói chuyện thì giám thị đột nhiên dừng lại trước mặt cậu.
- Có chuyện gì vậy ạ?
Lạc Dư nhìn Lăng Cẩn đứng ngoài cửa rồi lại nhìn thầy giám thị.
- Em dám quay bài, đáng trách.
Thầy giám thị cúi đầu lột mảnh giấy dán dưới bàn ra khiến Lạc Dư kinh ngạc há hốc mồm, cái thứ này là từ đâu ra vậy?
- Em Lạc Dư, tôi biết em học không tốt môn này nhưng cũng không nên quay bài, em cần phải được xử lí thích đáng.
Lạc Dư chưa kịp phản ứng gì thì đã bị kéo ra ngoài, Lăng Cẩn nhếch miệng cười trên nỗi đau của người khác, hắn cúi đầu nói:
- Em theo tôi đến phòng hiệu trưởng.
Bỏ lại những ánh mắt tò mò của một đám học sinh đằng sau, Lạc Dư bất đắc dĩ đành phải đi theo sau Lăng Cẩn.
"Mèo mướp thúi, ngươi có băng ghi hình đúng không?"
Lạc Dư nhíu nhíu mày nói, 250 cũng nhớ ra hôm nay là ngày nguyên chủ bị vu khống, trán mèo mướp thúi nhăn thành hình chữ xuyên, vội vàng kiểm tra lại hệ thống.
- /Kí chủ, hệ thống ghi lại những gì cậu thấy, nhưng không thấy ai khả nghi xuất hiện. /
Như vậy cũng có nghĩa, cuốn băng này của mèo mướp thúi... là vô dụng.
- Tôi đi vệ sinh một chút.
Lăng Cẩn đột ngột dừng lại quay đầu nói với Lạc Dư một câu rồi đi vào nhà vệ sinh.
- Anh...
Hắn ta còn chưa kịp nói gì thì đã bị một người từ đằng sau giữ lấy bịp chặt miệng.
- Cha mẹ muốn em trở về với bọn họ.
Người nam nhân mặc trên người bộ đồ giống y hệt Lăng Cẩn, đợi đến khi hắn quay lưng lại, gương mặt tuyệt mĩ, ánh mắt lạnh nhạt, tất cả... đều giống như một khuôn đúc ra, ngay cả vị trí nốt ruồi cũng y hệt.
- Anh muốn làm gì?
Lăng Cẩn sầm mặt, Lăng Dạ nở một nụ cười cổ quái, híp mắt:
- Anh nghĩ em nên về thăm cha mẹ một lần, còn con mèo nhỏ ngoài kia, để anh lo đi.
Lăng Dạ li*m li*m môi, ý cười trên mặt trở nên không rõ.
- Anh rất nhớ sự cuồng nhiệt của em ấy đêm hôm đó, muốn cùng em ấy... ôn lại một chút.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...