Đột nhiên bị cắn một nhát khiến Lạc Dư đau đến mặt mày nhăn nhó, trong phòng một mảng tối om, cậu không nhìn rõ người trước mặt có hình dạng như thế nào cố gắng đẩy người ra vươn tay muốn bật đèn.
- A, buông, buông tôi ra.
Một bàn tay rắn chắc bắt lấy cánh tay cậu đặt lên vai mình.
- Ngoan, để tôi làm em.
Lăng Cẩn lúc này đã không còn làm chủ được bản thân mình nữa, hắn muốn, muốn ăn sạch người trong lòng, muốn... đem người làm đến phát khóc.
- Khoan đã, thả tôi xuống.
Lăng Cẩn nhấc bổng Lạc Dư lên đi về phía sô pha không quản cậu có giãy giụa như thế nào. .
||||| Truyện đề cử: Quấn Quýt Không Rời |||||
Soạt
Quần áo trên người rơi xuống đất, ánh đèn bên ngoài rọi vào chiếu sáng cây gậy gân guốc, gân xanh nhô lên của Lăng Cẩn.
- Mau, giúp tôi li*m nó, lát nữa tôi sẽ ch!!h em.
Những lời tục tĩu từ trong miệng hắn thốt ra khiến Lạc Dư thẹn đỏ cả mặt thầm rủa một tiếng. Nam chủ này không xứng làm giáo viên, làm gì có giáo viên nào dùng mấy lời thô như thế nói chuyện với học sinh cơ chứ, lại còn đòi làm chuyện đó nữa.
- Tránh ra.
Lạc Dư đẩy người đang sán lại gần trợn mắt cảnh cáo.
- Lăng Cẩn, tôi là học sinh của anh, cút.
Cậu muốn thò tay bẻ gãy cái thứ đang lủng la lủng lẳng trước mặt nhưng vừa chạm vào đã bị Lăng Cẩn bắt lấy, dưới thân đâm lên.
- Hừ, tay thật mềm, em tên là gì? Từ giờ làm bạn giường của tôi đi, tôi đảm bảo sẽ khiến em sư*ng đến không phân biệt được hôm nay là ngày nào.
Cây gậy của Lăng Cẩn thỉnh thoảng lại chạm vào môi cậu, chất lỏng phía trên có chút mặn, Lạc Dư cau mày nhẫn nhịn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không thèm nhìn Lăng Cẩn lấy một cái.
- Cậu em của tôi thiếu hấp dẫn như vậy sao?
Lăng Cẩn cầm lấy "cậu bé" của mình đập đập vào má Lạc Dư chọc cậu nổi khùng lên.
- Anh làm cái gì thì làm nhanh lên, đừng quản tôi.
Lạc Dư trừng mắt, sắc mặt Lăng Cẩn nhìn cậu không được tốt lắm, khóe môi gợi lên một nụ cười lạnh băng.
- Giỏi lắm!
Lăng Cẩn ngồi trên một chân Lạc Dư vươn tay kéo cái chân còn lại đặt lên vai mình dưới thân vừa dùng sức liền đem cái thứ khủng bố kia tiến vào.
- A... Không, đừng, hỏng mất... A, mạnh quá.
Nước mắt sinh lí chảy xuống, miệng mở lớn để lỗ đầu lưỡi đỏ ửng xinh đẹp.
chụt chụt.
Bạch bạch
Lạc Dư lắc đầu nguầy nguậy bật khóc:
- Ư ~ Lăng Cẩn, đồ đáng chết, sao lại "to" như vậy, l* nh* sắp bị làm hỏng mất... ân, nhẹ chút.
Lăng Cẩn mặc kệ cậu, hắn chỉ cảm thấy l* nh* này thật quá mê người rồi, kẹp hắn sư*ng muốn điên lên luôn, thật muốn cắm chết đứa nhỏ damdang này, đem cậu làm nát.
- A, tới... Lăng Cẩn, dừng lại, tôi tới rồi.
- Ngoan, đợi thầy tới cùng, em không được phép ra trước, phải đợi thầy giáo, đây là lệnh.
- Ân.
"..."
Bên ngoài người đã tan hết, bảo vệ cũng đã khóa cửa, trong trường học lúc này cũng chỉ còn lại hai người, tiếng a a a mê loạn cuối cùng cũng không phải kìm nén, Lạc Dư hơi nhếch miệng, thỏa mãn r*n lớn.
- Đồ damtac, anh "chơi" đủ chưa vậy, mau buông lão tử ra.
Bên dưới một mảng hỗn độn, Lăng Cẩn ngậm lấy một hạt đậu trước ngực cậu ra sức hút.
- Sao không có sữa?
Lăng Cẩn lẩm bẩm nghi hoặc, hiển nhiên đầu óc của hắn lúc này không được tỉnh táo.
Lạc Dư nghe thấy những lời này của hắn lập tức xù lông.
- Lão tử lấy đâu ra sữa, cút, muốn sữa thì đi mà tìm nữ nhân, tránh xa ông ra.
Lăng Cẩn biết người dưới thân đang giận, mắt hắn phủ một tầng sương mù nũng nịu.
- Đừng giận, không có sữa hay ngực nhỏ cũng không sao, anh có cách.
Nói xong hắn càng ra sức bóp, nhéo:
- Mau lớn lên nào, muốn uống sữa.
Thuốc này có tác dụng rất lâu, Lăng Cẩn vừa nghỉ ngơi lầm bầm một chút thì thứ đang trong thân thể cậu lại có dấu hiệu ngẩng đầu tinh thần phơi phới.
- Không được, rút ra.
Lạc Dư tức điên lên chỉ là Lăng Cẩn vốn không có sợ cậu, hắn thích thú ngồi dậy tiếp tục cày cấy.
- Tôi sẽ đem em th** đến mang thai, hắc hắc.
- Không... ân, ưm.
Mặt trời bên ngoài dần lên cao, Lạc Dư bị làm đến bất tỉnh lúc này cũng tỉnh lại. Cậu xoa xoa đôi mắt cay xè thông qua ánh sáng mặt trời nhìn người đang đứng ở bên cửa sổ.
- Ừm.
Cậu không biết phải nói gì mới được, đúng lúc này Lăng Cẩn cũng phát giác ra cậu đã tỉnh bình tĩnh quay đầu lại.
Đẹp quá.
Lạc Dư ngơ ngác nhìn gương mặt giống như tạc tượng của Lăng Cẩn, miệng mấp máy không nói được câu nào.
- Em...
Cậu muốn giải thích về sự xuất hiện của mình một chút nhưng sau khi thấy được đôi mắt lạnh băng khác hẳn với người trong kí ức của nguyên chủ thì thoáng khựng lại, cúi đầu trầm mặc.
- Chuyện hôm qua chỉ là một sự cố, cầm lấy số tiền này và... Cút.
Toàn thân Lạc Dư lạnh toát, cơ thể giống như mất khống chế mà run lên không dám tin nhìn người thầy đang dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn mình.
- Từ giờ nhớ cút xa tôi một chút, tôi không thích đàn ông, đồ tởm lợm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...