Kế Hoạch Đè Nam Chủ

Tà thần y lạnh mặt, Lục Yên Nhiên chưa từng thấy sư phụ tức giận đến mức này bị dọa không nhẹ.

- Con... Con.

Nàng ta khóc nức nở lau nước mắt trên má quay đầu chạy ra ngoài.

- Con ghét sự phụ.

Tà thần y có chút đau lòng, nhưng nếu lão không làm như vậy thì đứa nhỏ này chắc chắn không sống được lâu ở nơi kinh thành lòng người hiểm ác này.

- Nàng ấy không có lỗi.

Vệ Quân lấy lệ nói một câu, Tà thần y thở dài.

- Đứa nhỏ này tính tình không được tốt nhưng tâm tư lại rất đơn thuần, ta không muốn nó bị người khác lừa.

Vệ Quân nhếch miệng cười không nói, thứ hắn quan tâm lúc này là làm sao để lật đổ tên cẩu hoàng đế kia, tình cảm nam nữ gì đó ngoại trừ tên Lạc Dư ngốc nghếch kia ra thì hắn chẳng có hứng thú với bất kì người nào.

Tà thần y giúp Vệ Quân biến gương mặt tuyệt mĩ trở nên xấu xí.

- Cũng nên bắt tay vào chuẩn bị món quà bất ngờ cho vị huynh trưởng “từ bi” “nhân hậu” kia của ta đi thôi.

Ý cười trên mặt Vệ Quân trở nên ghê rợn, Tà thần y có chút kinh ngạc nhưng rất nhanh liền thu liễm lại cười cười.

Vệ Quân, người này chẳng khác nào mãnh hổ xuống núi bị ch* khinh, đám cẩu tặ.c kia sớm muộn cũng phải hối hận.


Đáy mắt Tà thần y lóe lên một tia sáng, trong lòng âm thầm tính toán một hồi.

Yên Nhiên tìm được một người không tệ chút nào, chỉ cần y thuật của lão đối với Vệ Quân có ích thì dù Yên Nhiên không thể trở thành chính thê của người này đi chăng nữa thì lão vẫn có thể dựa vào chính bản thân để đạt được danh vọng mà lão muốn.

Ngoài trừ Tà thần y thì không một ai biết được quá khứ của ông ta, cha của lão là thái y tiền triều, y thuật cao minh. Còn bản thân lão ta là đứa con duy nhất, được cha lão dạy dỗ tiếp thu y thuật rất sớm.

Lão ta bình sinh thông minh, không chỉ học được hết tinh hoa trong y thuật của cha mình mà còn học được rất nhiều cổ phương của Lục gia.

Năm đó Lục gia, cũng chính là thân tộc của Lục Yên Nhiên bị Vệ gia đánh bại chiếm lấy tất cả.

Mẫu thân của Lục Yên Nhiên – Công chúa tiền triều được lão cứu mang đến thâm sơn cùng cốc chạy trốn.

Năm đó Tà thần y mới chỉ 16 tuổi đầu, lâu ngày sinh tình, chủ tớ hai người trải qua một quãng thời gian dần nảy sinh tình cảm không nên có.

Cuối cùng đến năm lão gần 60 tuổi mới có được một đứa con chính là Lục Yên Nhiên.

Năm đó thái thượng hoàng của Lục gia vì chinh chiến nhiều ngày, cộng thêm bệnh tật liên miên vừa lên ngôi chưa được ba tháng thì chết.

Người lên ngôi tiếp theo chính là cha của Vệ Quân, nhưng sức khỏe cũng không được tốt, vài chục năm đã lìa đời.

Vệ gia đã qua ba đời rồi nhưng lão vẫn còn sống, hơn nữa còn đem theo nghiệt chủng của Lục gia.

Ha hả, đúng là trớ trêu.

...

Thời gian như thoi đưa, thế lực mà Vệ Quân âm thầm xây dựng càng ngày càng lớn mạnh, những người bất mãn với tên cẩu hoàng đế kia cũng bắt đầu có dấu hiệu muốn quy thuận Vệ Quân.

Lạc Dư nghe những gì 250 nói khóe miệng hơi cong lên.

- Xem ra sắp đến lúc ta phải rời khỏi kinh thành tràn đầy thị phi này rồi.

Cậu ngồi trong một gian tửu lâu một bên gặm đùi gà, một bên thì lại nhìn ra bên ngoài vô thanh vô tức quan sát Lục Yên Nhiên.

- Chủ nhân, Lục Yên Nhiên kia đúng như trong cốt truyện, đi làm kĩ nữ rồi.

250 mang hình thái của một con người ngồi đối diện cầm một cái đùi gà nói.

- Ta biết, nhìn xem.

250 theo tầm mắt của cậu nhìn sang căn phòng song song với hai người.

- Lục Yên Nhiên? Cô ta làm gì ở đây?

Mèo mướp thúi há to miệng ngơ ngác nhìn nữ nhân đang uốn éo, mê hoặc lão già ngoài 40 mươi.


- Chậc, bộ dạng thanh thuần đáng yêu của nữ nhân này đi đâu mất rồi, không diễn nữa?

250 giống như đứa trẻ mới lớn tò mò nhìn từng động tác câu nhân của Lục Yên Nhiên.

Phía đối diện,

- Đại nhân ~

Lục Yên Nhiên mị hoặc kêu lên, bàn tay mềm mại thò xuống chạm vào hạ bộ nam nhân trêu chọc.

- Ha ha, tiểu nhân nhi, muốn rồi?

- Đáng ghét~

Lục Yên Nhiên giả vờ giống như tâm ý bị phát hiện đập nhẹ vào người nam tử ngoài 40 đó.

- Đây là... Duc cự còn nghênh?

250 nheo nheo đôi mắt màu xanh, nó vươn người muốn thò đầu ra khỏi cửa sổ để nhìn cho rõ.

- Trẻ con trẻ mỏ, nhìn cái gì mà nhìn, lo ăn thức ăn trên bàn đi.

Lạc Dư trừng mắt nắm lấy tai mèo mướp thúi kéo lại không cho nó nhìn linh tinh.

- Bổn bảo bảo không phải trẻ con, tuổi của bổn bảo bảo còn lớn hơn cậu nữa đó.

250 cúi đầu lầm bầm:

- Bổn bảo bảo lớn rồi, cũng muốn học làm chuyện đó đó, nghe nói rất thoải mái, tôi cũng muốn thử.

Trán Lạc Dư chảy xuống ba vạch đen, khóe miệng co giật.


- Ngươi là mèo.

250 tức giận, mếu máo trợn mắt nhìn Lạc Dư.

- Mèo cũng có nhu cầu làm chuyện đó mà, cả cậu lẫn cái hệ thống máy chủ đều như nhau, không ai chịu cho bổn bảo bảo học làm chuyện đó hết, bổn bảo bảo mấy ngàn tuổi rồi đó, huhu.

Có ai bất hạnh như nó không, lúc đến cảnh cởi quần áo thì bị hệ thống che mất, bây giờ mới có cơ hội tận mắt nhìn hai con heo kí chủ lại không cho xem, nó tức á.

- Ầy, đừng buồn, chân ái của ngươi sớm muộn cũng đến thôi, đến lúc đó nó nhất định sẽ khiến ngươi thích lên mây luôn.

- Bao giờ?

- ...

250 chất vấn, Lạc Dư cười gượng.

- Nhanh thôi.

- Nhanh là bao giờ?

Mèo mướp thúi cắn chặt không tha, Lạc Dư nhún nhún vai cười thiếu đánh.

- Mèo ngoài kia nhiều lắm, ngươi rất đáng yêu, ta chắc chắn chỉ cần ngươi mở miệng là hàng tá anh mèo sẽ tới cửa đòi rước ngươi về làm vợ.

- ... Nhưng tôi muốn tìm vợ cơ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận