Kế Hoạch Đè Nam Chủ

Lạc Dư không để ý đến hắn nữa mà cầm ngân châm lên cố ý điều chỉnh vị trí đâm một nhát khiến Vệ Quân đã lâu không cảm nhận được sự nỗi đau đớn đến tận tủy này rùng mình.

- Hộc.

Vệ Quân thở nhẹ một hơi nheo mắt hưởng thụ.

- Mạnh hơn nữa đi.

Vệ Quân nằm trên giường tuy chỉ mới có nửa tháng, nhưng đối với một người quanh năm sinh sống, chém giết trên sa trường như hắn cảm thấy bứt rứt khó chịu.

Hơn nữa cơ thể của hắn lúc đưa về đã xuất hiện dấu hiệu tê liệt, hắn còn tưởng cả đời này không thể cảm nhận được mọi thứ xung quanh nữa.

Haha, ân nhân, ngươi quả nhiên là người mà ông trời phái xuống đến để bảo vệ ta.

- Có bệnh.

Lạc Dư lẩm bẩm, có ai bị đau mà vui vẻ như tên này không cơ chứ.

- Muốn ăn đau nữa?

Cậu thử dò hỏi, Vệ Quân nghe thấy vậy liền kích động.

- Muố...n, m...uốn.

- Phi, lão tử lại không thích đâm ngươi đau nữa đó, để xem sau này ngươi còn dám chọc lão tử không.

Lạc Dư dương dương tự đắc, khóe miệng Vệ Quân xệ xuống không vui.


Hự

Đột nhiên một cơn đau ập tới, Vệ Quân toàn thân nhịn không được run rẩy vừa đau vừa thỏa mãn.

- Ân... Nhâ...n.

Hai hàng chất lỏng từ hốc mắt chảy xuống, Lạc Dư thấy vậy trong lòng khẽ trầm xuống, trái tim không hiểu sao lại nhói lên.

Đều là nam chủ, sao số phận của những người ở thế giới khác nhau lại khác nhau như vậy.

Có người thì vừa sinh ra đã đứng ở trên đỉnh cao nhân sinh, còn có người lại bị hành tàn tạ, được cái này lại mất cái kia.

Thật bất công.

Sự vui sướng trong lòng biến mất, Lạc Dư nhanh chóng châm cứu xong cho Vệ Quân.

- Thời gian không còn sớm, ta về đây.

Vệ Quân nghi hoặc, nhanh vậy.

- Tạm... Biệt.

Lạc Dư “ừm” một tiếng cầm lấy đồ của mình quay đầu bước ra cửa, trước khi rời đi cậu nghiêng đầu thò vào bên trong nhẹ giọng.

- Mai ta có thể sẽ đến muộn, hoặc, có thể không đến được nữa.

Cậu mím môi cân nhắc một chút rồi lại nói:

- Nếu là trường hợp thứ hai thì... Ngươi đừng đợi ta, qua mấy tháng nữa sẽ có người khác đến cứu ngươi, đi đây.

Cậu ném một chiếc túi nhỏ chuẩn xác vào tay Vệ Quân.

- Đây là thuốc, nó có thể giúp ngươi trị khỏi vết thương trên người, chỉ là lâu hơn dùng ngân châm một chút.

Nói xong cậu liền không để hắn kịp phản ứng mà nhảy lên nóc nhà chạy mất.

Ngón tay Vệ Quân run rẩy chạm vào túi thuốc trong tay.

Ân nhân nói vậy là có ý gì, ngươi đã đồng ý trị thương cho ta rồi, không thể đi như vậy, ngày mai ngươi nhất định phải đến.

Lạc Dư trở về phủ thái tử tập hợp cùng bảy người được phái đến, tất cả bọn họ đều dùng khăn bịp kín mặt, chỉ để lộ duy nhất đôi mắt màu đen lạnh lẽo không một chút cảm xúc.

- Xuất phát thôi.

Một người trong đó nhìn thấy Lạc Dư đã đến liền lạnh nhạt nói.

- Ừm.

Bảy người kia cũng với Lạc Dư dùng khinh công chạy đến khu rừng cách kinh thành trăm dặm đợi.


Lộc cộc

Lộc cộc

Tiếng vó ngựa chậm rãi truyền tới, bảy người kia quay sang nhìn Lạc Dư.

Cậu đương nhiên là biết ý tứ của bọn họ.

3

2

1

Đoàn xe trở vàng tiến đến chỗ cậu cùng bảy người kia đang lấp.

Vụt

Lạc Dư cầm theo hai thanh đoản kiếm xông tới.

Keng keng

Âm thanh va chạm vang lên, Lạc Dư vung tay cắm hai thanh đoản kiếm vào y.ết hầu hai tên gần mình nhất rồi lao đến cắt đứt một thùng hàng.

Rào rào

Từng thỏi vàng sáng lấp lánh rơi đầy xuống đất, đám thuộc hạ của nhị hoàng tử cuối cùng cũng bị Lạc Dư chọc giận.

- Giết!!!

Từng dòng sát khí kinh thiên ập vào mặt, Lạc Dư biết đám người này đều là tinh anh trong tinh anh, không thể chính diện đối đầu được.

Lạc Dư vung kiếm giết thêm hai người của bọn chúng.


- Số vàng này lão tử muốn tất.

Ánh kiếm lóe lên, nhoáng một cái lại có thêm năm người chết. Tên cầm đầu nhìn chằm chằm những bước di chuyển linh hoạt của cậu.

- Người này là cao thủ, cẩn thận.

Lạc Dư giết gần mười tên liền quay đầu chạy vào trong rừng, tên cầm đầu cảm thấy người này có mưu đồ nhưng gã không có ý định tha cho người đã giết gần mười huynh đệ của mình.

- Ba người lão nhị, lão tam, lão lục ở lại, những người khác... Theo ta giết tên cẩu tặc này.

Giọng nói ồm ồm của người đàn ông trung niên vang lên, những người khác hoàn toàn không có bất kì ý kiến gì, vô cùng thống nhất.

Ba người này tính cả gã là bốn người mạnh nhất dưới trướng nhị hoàng tử.

Gã không tin đã có một tên mạnh như vậy xông ra rồi trong bóng tối còn có kẻ nào mạnh hơn ba người huynh đệ đó của gã.

- Truy.

Hơn một nửa người đuổi theo Lạc Dư, những người ở lại, ngoại trừ ba người lão nhị, lão tam, lão lục ra tất cả đều là những binh sĩ giả dạng thương nhân bình thường.

Những người núp trên cây liếc mắt nhìn hướng đi của Lạc Dư tròng mắt khẽ híp.

Người quang năm suốt tháng chinh chiến trên xa trường quả nhiên không thể xem thường, trí dũng song toàn, chậc, thật hiếm gặp.

- Đừng lãng phí cơ hội người tên Lạc Dư kia đã tạo cho chúng ta, lên, giết hết bọn chúng.

- Giết!?!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận