Đám người vội vàng thu dọn đồ của Lạc Dư đem người đi, nhưng chúng lại không phát hiện ra chiếc chìa khóa kia.
Cạch
Cửa nhà của Phong Nhật Vũ mở ra, trên tay anh ta vẫn còn cầm chiếc chìa khóa mà Lạc Dư ném vào.
Đồng tử hơi co lại, Phong Nhật Vũ phát hiện ra đã có chuyện gì đó xảy ra lập tức mang theo sự nghi ngờ đến gõ cửa nhà Lạc Dư.
Cốc cốc cốc
- Chuyện gì vậy?
Lạc Dương tắt máy tính chạy ra mở cửa, cậu ta nhìn Phong Nhật Vũ nghi hoặc. Giờ này cũng đâu còn sớm nữa, đêm hôm gõ cửa, tên này là muốn làm cái gì đây?
- Anh tìm tôi có chuyện gì sao?
Trán cậu ta nhăn thành hình chữ xuyên, sự khó chịu trong lòng lại muốn phát tác.
- Cái này là của cậu?
Phong Nhật Vũ không thèm để ý đến vẻ mặt khó chịu của cậu ta đưa chiếc chìa khóa ra, Lạc Dương cầm lấy nó xoay đi xoay lại quan sát.
- Đây... Là chìa khóa của anh trai tôi, sao anh có nó?
Lạc Dương giật mình nhìn lại một lần nữa, đúng rồi, đây là chìa khóa của anh trai, chắc chắn không sai, bên trên còn có chữ do cậu ta khó khăn lắm mới khắc được nữa.
- Không biết, anh đang định ra ngoài ăn thì thấy nó bị người dùng lực đẩy vào nhà, anh còn tưởng là em chọc anh nữa chứ.
Nhà ở đây thuộc hàng cao cấp, khả năng cách âm rất tốt nên Phong Nhật Vũ cách đám người chỉ một cánh cửa nhưng cũng không nghe thấy gì.
Lạc Dương có chút nghi ngờ nhìn xung quanh, nhưng dù thế nào cũng không nhìn thấy bóng dáng anh trai mình đâu.
- Vậy anh trai tôi đâu.
- Ai biết được.
Phong Nhật Vũ nghĩ nghĩ một chút rồi kéo tay Lạc Dương xuống lầu.
- Đi, chếch camera.
Lạc Dương gật đầu nắm lấy tay hắn, nói:
- Nhanh lên một chút.
Trong thâm tâm mơ hồ có chút bất an. Hai người vào thang máy chạy xuống dưới tầng một mà lúc này Lạc Dư đã bị đám người ôm lên xe.
- Đi.
Lạc Dư trong tình trạng bất tỉnh bị đưa tới một căn biệt thự riêng. Nơi này chính là chỗ ở mới của Lục Nhất Thành.
- Đem cậu ta lột sạch vứt lên giường cho tôi.
Người nam nhân ngồi trên ghế sô pha trong phòng lắc lắc li rượu trong tay thờ ơ nói.
- Vâng.
Lạc Dư bị đem lên trên giường, Lục Nhất Thành khoác áo tắm bước tới nắm cằm cậu nhìn nhìn, khóe miệng gã hơi câu lên thản nhiên nói với người đằng sau.
- Chụp cho tốt.
- Vâng, Lục thiếu.
Lục Nhất Thành chậm rãi cởi chiếc áo choàng tắm trên người, gã... vậy mà không mặc cái gì bên trong hết.
Lục Nhất Thành leo lên giường nằm cạnh Lạc Dư kéo người ôm vào trong lòng làm ra những tư thế ám muội.
Tách tách
Thân thể trắng nõn một người có chút yếu ớt, mềm mại, còn một người thì rắn chắc khỏe mạnh... Tất cả, đều được phô trương trước ống kính.
- Hừm.
Lục Nhất Thành vì để tạo hiệu ứng bắt mắt nên không thèm phủ chăn lên cơ thể hai người, để không mà chụp.
Như vậy mới có thể tạo hiệu ứng kích thích thị giác người nhìn nha.
Tách
- Lục thiếu, mời ngài đổi tư thế.
Khóe môi Lục Nhất Thành khẽ cong lên, hắn vươn tay kéo Lạc Dư dậy ép cậu quỳ xuống trong tình trạng bất tỉnh không hiểu gì.
- Há miệng nào bảo bối, chủ nhân cho em ăn “kẹo mút”.
Lục Nhất Thành đưa cái thứ lủng liểng chạm vào môi Lạc Dư quệt qua quệt lại.
- Ngoan, há miệng, cái này "ăn" ngon lắm.
Một đoạn video ngắn được quay lại, toàn bộ chỉ có một mình Lục Nhất Thành nói chuyện nhưng nhiêu đấy là đủ rồi.
- Ha hả.
Càng chụp Lục Nhất Thành càng thấy phấn khích, gã muốn chụp nhiều hơn nữa, gã muốn làm hẳn một album chứa ảnh của gã với cái tên Lạc Dư xảo quyệt này luôn.
Lục Nhất Thành đè Lạc Dư xuống hôn lên môi cậu. Cho dù cậu rõ ràng là bất tỉnh không phản ứng lại gã nhưng theo góc chụp liền biến thành đang nhắm mắt hưởng thụ.
- Hắc hắc, thật tò mò không biết Diệp Trì thấy những cái này thì khuôn mặt sẽ méo mó đến mức độ nào nha.
Lục Nhất Thành không có hứng thú với đàn ông, gã chụp ảnh xong liền mở cửa rời đi tìm một căn phòng khác đem ảnh cùng video gửi cho Diệp Trì.
[Diệp Trì, thấy thế nào, đẹp không?]
Diệp Trì đang ở trong phòng xử lí một số việc ở công ty thì thấy tin nhắn gửi đến, hắn còn tưởng là của Lạc Dư nên vội vàng mở ra xem.
- ...
RẦM
Mắt Diệp Trì biến đỏ, lửa giận khiến hắn không suy nghĩ được cái gì, trong lòng chỉ toàn sự tức giận đến nỗi muốn đánh người.
Hộc hộc, cảm giác bị cắm sừng này không tốt một chút nào.
- Đáng chết.
Hắn nhìn hai người nam nhân trong ảnh nhấc điện thoại lên gọi điện cho người điều tra xem ảnh có phải là Photoshop hay không, tiện thể cho người đến nhà Lạc Dư, hắn muốn biết cậu đã về nhà hay chưa.
[Ảnh chưa qua Photoshop, là thật]
[Thưa thiếu gia, người đại diện Lạc chưa về nhà.]
Hai tin nhắn này trực tiếp làm cho phòng tuyến cuối cùng của Diệp Trì sụp đổ.
- Ha hahaha, Lạc Dư, anh thèm khát đàn ông đến như vậy sao. Được được, giỏi lắm, anh muốn đàn ông đúng không, tôi cho anh là được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...