Kế Hoạch Đè Nam Chủ

Diệp Trì thấy tình hình không ổn, hắn dừng xe lại bên lề đường cởi dây an toàn quay sang xem Lạc Dư.

- Này, anh...ưm.

Hắn chưa kịp nói xong thì Lạc Dư đã túm cổ áo hắn kéo xuống há miệng cắn xé đôi môi lạnh băng

- Hức, tôi khó chịu quá, mau giúp tôi.

Diệp Trì đẩy người ra, hắn đỡ trán, nghĩ đến li rượu mà Lục Nhất Thành đưa.

- Tôi giúp anh tìm nữ nhân.

Diệp Trì trở lại vị trí lái xe chạy như bay trở về nhà mình.

Quần áo bị vứt sang một bên, Lạc Dư bắt đầu táy máy tay chân chạm vào Diệp Trì. Làn da cậu trắng nõn tinh tế, mọi thứ từ đầu đến chân đều vô cùng mê người khiến Diệp Trì thở dốc, cổ họng lên xuống.

- Anh đừng có động linh tinh.

Bàn tay ai đó túm lấy đũng quần Diệp Trì nghịch ngợm, mèo mướp thúi lúc trước để lại cho cậu một đống kí ức xấu hổ, cậu nhớ cái thứ bên trong này có thể giúp mình, phải cởi khóa ra trước.

Tiểu huynh đệ bị chính người đại diện của mình lôi ra ngoài sờ mó, Diệp Trì hít sâu, một tay lái xe chậm lại, một tay túm chặt tay Lạc Dư.

- Anh biết mình đang làm gì không hả? Ngồi về chỗ mau lên, trở về tôi liền tìm nữ nhân cho anh.

250 trong không gian nhìn một màn này, nụ cười trên môi dần trở nên bienthai, màn hình cũng vô cùng đúng lúc tối đen lại.


Con mèo nào đó ngồi chống cằm ảo tưởng, hì hì, nó không ngờ nhiệm vụ chính tuyến lại hoàn thành trong cái tình huống như thế này.

Oa, nó quả nhiên là con mèo thông minh nhất, không nhắc nhở kí chủ trong rượu của tên Lục Nhất Thành kia có chứa thuốc, đây có thể chính là quyết định đúng đắn nhất ở vị diện này đi.

- Ưm, buông tay ra.

Lạc Dư bất mãn lầm bầm, cơ thể bị ngọn lửa hành hạ làm cậu muốn nổi điên.

- Nè...

Lạc Dư đẩy người trực tiếp khóa chân ngồi trên đùi Diệp Trì dùng cặp đào cọ sát với tiểu huynh đệ của hắn.

Diệp Trì súyt nữa thì mất tay lái, hắn tức giận vỗ bốp một cái lên quả đào mềm của Lạc Dư.

- Anh hư lắm, đi xuống mau.

- Không đâu ~

Lạc Dư cười hì hì cúi đầu xem xét một chút rồi đem thứ đó của Diệp Trì từ từ tiến vào trong thân thể mình.

- A.

Mới vào được một phần ba Lạc Dư đã thỏa mãn kêu lên. Diệp Trì thở dốc, bên trong ấm áp, lại còn mềm mại, hắn chịu không nổi rồi.

Diệp Trì mải tận hưởng không để ý đằng trước, bỗng nhiên chỗ giao lộ xuất hiện một chiếc xe bán tải.

Kéttttt

Phập

- A.

Diệp Trì mở to mắt vội vàng dẫm phanh xe.

- Lái cái kiểu gì vậy hả?

Chủ xe bán tải cũng bị dọa tái mặt, ông ta nhìn chiếc xe sang trọng cũng không dám làm quá lên, chửi một tiếng rồi lái xe rời đi.

Diệp Trì không có thời gian để ý đến mấy lời mắng chửi của ông ta. Vừa nãy xe dừng quá đột ngột, Lạc Dư lảo đảo liền ngồi phịch xuống đem cái thứ đó của Diệp Trì nuốt chửng.

Hắn... s.ư.ơ.n.g muốn điên rồi.

250 nhìn thông báo nhiệm vụ hoàn thành, cả người đều lâng lâng, kí chủ, cậu giỏi quá đi.


- Ư.

Diệp Trì cắn răng nhẫn nhịn xúc động muốn bắ.n, Lạc Dư dựa vào lồng ngực hắn nhắm mắt.

- Ưm, thoải mái quá.

- Lạc... Dư.

Người nào đó nghiến răng nghiến lợi gầm lên, Diệp Trì không thể nào ngờ được người đại diện của hắn lại muốn làm cái loại chuyện này với hắn.

- Đừng nghịch nữa, chúng ta về nhà.

Lạc Dư ngẩng đầu lên, mắt cậu nhiễm một tầng sương mù nên không nhìn rõ người nam nhân trước mắt này là ai, chỉ cảm thấy... Thật thích, muốn nữa.

- Ưm, về nhà?

Gân xanh trên trán giật giật, Diệp Trì gật đầu.

- Đúng vậy, về nhà anh muốn gì cũng được.

Hắn nhìn mấy người cảnh sát giao thông đang tiền lại gần cắn răng.

- Ôm chặt.

Diệp Trì cắn răng nhẫn nhịn xúc cảm bên dưới truyền đến vội vàng dẫm chân ga phóng như bay về phía trước.

- Ưm.

- Nè, anh làm ơn đừng có uốn éo nữa được không.

Diệp Trì hít sâu ôm hơi, thật muốn hung hăng làm chết người đại diện này của hắn, nhưng giờ lại đang ở trên đường, nhịn!!!


Lạc Dư bất mãn hơi nhấp nhô, nước mắt cậu chảy xuống.

- Nhưng tôi thực sự rất khó chịu, muốn, muốn ~

Diệp Trì đau đầu không biết phải làm thế nào, hắn nhân lúc Lạc Dư nhếch người tách khỏi tiểu huynh đệ của hắn vươn tay nắm chặt eo cậu ấn mạnh xuống.

- Á.

Một nhát, Lạc Dư thoải mái đến bắ.n ra, thân thể mềm nhũn nằm vắt vẻo trên người Diệp Trì.

- Ưm, giỏi quá, Diệp Trì giỏi quá.

Vành tai người nào đó đỏ lên, Diệp Trì tăng nhanh tốc độ muốn nhanh chóng trở về nhà hung hăng th** chết tiểu yêu tinh này.

“Phịch”

Đóng cửa xe lại, Lạc Dư tứ chi quấn lấy Diệp Trì, nơi kết hợp của hai người gắn kết không có lấy một kẽ hở.

Diệp Trì vội vã mở cửa chạy thật nhanh đem Lạc Dư đến phòng ngủ vứt cậu xuống giường.

- Hôm nay tôi không làm chết anh thì tôi không phải Diệp Trì.

Diệp Trì nghiến răng nghiến lợi nói, Lạc Dư mơ hồ mở mắt ra, cậu chu chu môi, bất mãn lèo nhèo.

- Diệp Trì, có phải cậu không được đúng không? Cứ đứng đấy nói thì sẽ chứng minh được cậu có thể "cứng" sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận